Khôi lỗi nặng kiếm sĩ Lv 67, cũng giống như pháp sư, biết sử dụng pháp thuật hệ hắc ám, gân sắt cốt thép, kiếm chém không đứt.
Thế này! Làm! Sao! Đánh!
Sắc mặt công tước Aigues u ám, nhanh chóng kích hoạt nhẫn ma pháp.
Sau một giây, một cái khiên ma pháp bao bọc lấy người ông ta hòng ngăn cản ngọn lửa đen đang phóng tới.
Ai ngờ vừa tiếp xúc, khiên ma pháp tan ra như tuyết, không phát huy được chút tác dụng nào cả.
“Pháp sư hệ Thủy đâu? Mau hất nước dập lửa!” Có một hộ vệ lớn tiếng la hét.
Rất nhanh, mấy cái thủy cầu bay về phía công tước Aigues, làm ướt hết quần áo.
Nhưng rất tiếc ngọn lửa đen không hề bị ảnh hưởng, nó vẫn lan ra xung quanh.
Công tước Aigues giãy dụa hết sức mình để thoát khỏi gọng kìm của khôi lỗi, nhưng lại không cách nào dập tắt được lửa địa ngục, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn ngọn lửa đang bốc cháy trên người.
Ngọn lửa đốt ông ta dần dần, ý nghĩ cuối cùng xuất hiện của ông ta chính là, đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chỉ còn một bước cuối cùng là có thể đoạt vị, thật đáng tiếc…
Con khôi lỗi luyện kim vẫn không nhúc nhích, mặc kệ ngọn lửa đen cháy trên người.
Trước khi bị hòa tan, nó cao giọng trách cứ, “Tham ô tiền tái thiết tòa tháp Tarina khiến bao nhiêu người chết oan? Đây là báo ứng!”
**
“Công tước Aigues gặp thích khách, bị chết cháy rồi!”
“Nghe nói thích khách là nạn dân của tòa tháp Tarina chạy nạn, vì công tước Aigues tham ô tiền, hại chết dân chúng nên mới liều mình ôm bom tự sát.”
“Ngọn lửa kia màu đen đó! Nhìn cực kỳ đáng sợ!”
“Không chỉ tham ô tiền tái thiết thôi đâu, còn có tội khác cơ. Lúc ấy tôi ở gần đó nghe được rõ ràng lắm! Đúng là nghiệp chướng, công tước Aigues nhìn đúng là người hiền lành, ai ngờ sau lưng làm trò gì không biết?”
Tin tức lan khắp hang cùng ngõ hẻm, không lâu sau ồn ào ai cũng biết.
Nghe nói kiếm sĩ Lv 67 (công tước Aigues) đã gặp chuyện bỏ mình, nhất thời, ở vương đô ai cũng bất an.
Tin tức quay ngược về phủ, gia tộc Aigues khổng lồ sụp đổ. Trong nội bộ xuất hiện hai thế lực trái ngược ý kiến, tranh luận không ngừng.
Nát hơn cả chính là, thế lực hai bên ngang nhau, nên không ai làm gì được ai. Chính vì thế cục diện càng căng thẳng. Kế hoạch đã thương lượng lúc trước mãi không có kết quả, hiện tại đã không thề kéo dài được nữa.
**
Nghe nói công tước Aigues gặp chuyện không may, Carlos cầm không chắc, rớt luôn cái chén thủy tinh mình thích nhất.
Có điều lúc này chẳng cần biết đau lòng hay không, ông ta hỏi liên tục, “Thấy rõ ràng chưa? Xác định đúng là chết cháy chứ?”
Công tước Austin gật đầu trịnh trọng, “Sự việc trọng đại, nếu không xác định chính xác tin tức, tôi sẽ không tới gặp ngài đâu ạ.”
Carlos sững sờ thật lâu, cả buổi cũng không nói nên lời.
Lần trước gặp mặt, công tước Aigues còn trong bộ dạng kiểu không nhẫn nhịn được nữa, ông ta còn tưởng ngôi vị hoàng đế của mình sắp mất. Chưa từng ngờ được sẽ có một ngày công tước Aigues bị ám sát mà chết.
Thế sự vô thường, biến hóa khôn lường, đúng thực là như vậy.
“Phụ hoàng.” Tiếng nói quen thuộc vang lên đánh thức ông ta
Carlos ngẩng đầu nhìn lên, cực kỳ kinh ngạc, “Michelle? Con không có việc gì sao?”
Michelle nhếch môi, không hề vui vẻ, “May mắn thoát được khi bị Richard đuổi giết.”
Là Richard? Nó định giết anh ruột mình? Trái tim Carlos như ngừng đập, đau lòng không cách nào thở nổi.
“Đây là toàn bộ tội trạng do công tước Aigues dẫn đầu gia tộc Aigues phạm phải.” Vừa nói, Noah vừa ném một chồng tài liệu lên bàn.
“Đây là bằng chứng việc Richard giết anh.” Lại thêm một chồng tài liệu nữa được quăng lên bàn.
“Chúng ta còn có nhân chứng, tạm thời đang nhốt lại, về sau có thể đưa ra đối chất.”
“Michelle, Noah.” Carlos chầm chậm, kiên nhẫn khuyên bảo, “Hiện tại Richard không ở vương đô, trước mắt cứ để mọi việc ở đó. Chờ nó quay về, rồi…”
Noah không kiên nhẫn ngắt lời, “Cha nghĩ ta đến hỏi ý kiến sao? Không, không hề. Lần này chỉ là đến để thông báo cho người biết cần phải làm gì tiếp theo thôi.”
“Nội dung tài liệu này sẽ tìm người phát tán ra ngoài, ai nên chịu trách nhiệm gì thì chịu, không ai thoát được.”
“Michelle đã dẫn đội kỵ sĩ thứ tư, tiêu diệt Băng nguyên cự lang, giải trừ nguy cơ cho thôn trang.”
“Vốn trước đã cho gia tộc Aigues trừng trị xứng đáng, sau lại giúp thôn dân cứu viện kịp thời. Công lao lại thêm lớn, danh vọng cao nhất từ trước tới nay,”
Cuối cùng, Noah trầm giọng nói, “Theo con thấy, anh ấy rất thích hợp làm hoàng đế kế tiếp.”
Sắc mặt Carlos trắng bệch. Đây rõ ràng là nhắc nhở ông ta, đã đến lúc nên thoái vị rồi.
Da đầu công tước Austin giật giật, chỉ cảm thấy hôm nay mình đến sai lúc rồi. Nhìn thấy cha con tranh quyền đoạt vị, sau này mình làm sao có kết cục tốt được chứ?!
Ông ta nín thở, giả vờ như mình vô hình.
“Vì sao?” Carlos vừa run rẩy, lại vẫn cố chấp hỏi tới, “Vì sao đến cả các con cũng muốn cướp ngôi vị hoàng đế?”
Michelle thở dài, nhìn ông ta, “Bởi vì cha ngồi ở vị trí ấy hoàn toàn không làm tròn trách nhiệm. Con dân của mình không bảo vệ được, đến con của mình cũng bảo vệ không xong.” Đúng là không có năng lực.
Carlos nhìn đứa con trai trưởng, “Nếu là con, con có thể làm được sao?”
“Ta dùng tính mạng thề, ta sẽ làm thật tốt.” Ánh mắt Michelle kiên định, giọng điệu chắc nịch.
Nhìn qua, Carlos không thể không thừa nhận, “Ta không phải một hoàng đế tốt, cũng không phải một người cha tốt.”
“Những chuyện khác, chúng ta sẽ tự xử lý. Hiện tại thời cơ tốt, phối hợp một chút.” Noah không có cảm xúc gì.
Nhắm mắt lại, lộ vẻ mệt mỏi, rốt cục Carlos cũng từ bỏ, “Mấy ngày nữa, ta sẽ tuyên cáo truyền ngôi cho Đại hoàng tử.”
**
Giữa ban ngày ban mặt, thậm chí trước mặt mọi người đi đoạt quái! Alice khiếp sợ, kinh ngạc, cũng có chút lặng im.
Công tước Aigues vừa mới đi từ trong cung ra đã bị cô theo dõi. Bám theo được một đoạn, đang định đến chỗ vắng vẻ sẽ ra tay.
Ai ngờ cả đoàn người chưa kịp về phủ, đã có kẻ nhảy ra cản đường.
Ma vũ song tu (ma pháp+võ lực kết hợp), lửa địa ngục, khôi lỗi luyện kim, ngoại trừ cái kẻ quái kia, không có khả năng nào khác.
Nấp trong bóng tối quan sát, Alice cảm nhận được, cách nghĩ của hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô tính, đợi công tước Aigues quay về phủ rồi mới ra tay, như vậy có thể hạn chế thương vong xuống mức thấp nhất.
Mà ý định của Noah, là trước mặt mọi người vạch trần bộ mặt thật của công tước Aigues, bị ám sát là do “Người bị hại trả thù.”
Bởi vậy, lột bỏ được mặt nạ thường ngày, bất kể ai thấy công tước Aigues bị ám sát chết, đều sẽ mắng “Đáng đời.”
“Xem ra là để lót đường cho Michelle rồi.” Alice tự lầm bầm rồi cũng thản nhiên.
“Bị hai quái nhân nhìn chằm chằm. công tước Aigues chết cũng không oan tí nào.” Vừa nói cô vừa rời khỏi.
**
Công tước Aigues chết.
Gia tộc Aigues phân ly.
Đại hoàng tử trở về bình an.
Chứng cớ phạm tội của gia tộc Aigues được công bố.
Các thành viên gia tộc Aigues bị bắt, chờ định tội.
Bệ hạ Carlos thoái vị, định đi du lịch, ngôi vị hoàng đế được truyền cho Đại hoàng tử – người trước giờ không được coi trọng.
Nhị hoàng tử văn võ song toàn, thực lực cao thâm, ủng hộ đại hoàng tử kế vị.
…
Chỉ trong vòng một tuần, mỗi ngày đều có tin tức kinh người truyền ra. Thế cục thay đổi, không ai đoán ra được. sẽ có chuyện gì phát sinh tiếp theo.
Phòng họp, vương đô.
Michelle sầm mặt tuyên đó, “Braid trốn mất rồi.”
Noah không hiểu, “Ai?”
“Braid, đại biểu phái cấp tiến gia tộc Aigues, địa vị chỉ dưới công tước.” Michelle nhéo sống mũi, ủ rũ.
“Đoàn kỵ sĩ số hai đã đi vây bắt, không ngờ vẫn có người dùng quyển trục không gian kịp, thế là ông ta đã chạy mất.”
“Người này dã tâm rất lớn, phải bắt về mới yên tâm được! Đáng tiếc, không biết người đã đi tận đâu, một chốc một lát không thể tìm được.”
“Ở phương diện khác, ta lo công tước Aigues có lưu lại đòn sau cùng. Nếu như lực lượng ấy rơi vào tay Braid…” Michelle nghiêm túc, gằn từng chữ, “Hậu quả khó lường.”
“Có ảnh của ông ta không?” Noah hỏi.
Nghe vậy, Michelle ném ra một viên đá ma pháp.
“Việc này cứ giao cho ta đi.” Noah vỗ vỗ vai anh trai minh, “Rảnh thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, chờ đến đại lễ kế nhiệm.”
“Cám ơn.” Trong lòng Michelle thấy ấm áp. Bên người có người đáng tin cậy, không cần phải tự mình chiến đấu, cảm giác thật tốt.
**
Tại lãnh địa công tước Aigues, trụ sở của đoàn mạo hiểm Phong Báo.
Braid đau khổ vô cùng, dõng dạc đọc diễn văn, “…Công tước hết sức thành tâm, trong lòng một mực muốn phụ tá tam hoàng tử. Không ngờ vì vậy mà bị đại hoàng tử ghi hận nên phái người ám sát.
“Công tước đã bất hạnh qua đời, đại hoàng tử chỉ mấy ngày nữa sẽ kế thừa ngôi vị. Tam hoàng tử lại đang xuất chinh ở ngoài, đến nay không có tin tức gì, còn chưa biết biến cố xảy ra ở vương đô.”
“Các binh sĩ, hãy giúp đỡ đứa trẻ đáng thương.”
Lời còn chưa dứt, quần chúng đã tràn đầy oán hận.
Đoàn mạo hiểm cùng hô, “Vì công tước đại nhân báo thù!”
“Trợ giúp tam hoàng tử kế vị!”
“Nguyện thề sống chết vì tam hoàng tử mà hành sự!”
Khóe môi Braid hơi nhếch lên, định quăng thêm một mồi lửa, ai ngờ không gian bị xé rách, một người khác đột ngột xuất hiện trong phòng.
“Anh…” Hắn không kịp mở miệng chất vấn, ma lực mạnh mẽ đã tràn ngập căn phòng, không ai động đậy được.
“Đối tượng các ngươi lựa chọn đi theo không phải người tốt.” Noah từ từ mở mở miệng.
“Công tước Aigues tham ô tiền của công, tự mình xây dựng đoàn kỵ sĩ tại lãnh địa, dựa vào quyền thế chèn ép người quá đáng, ép giá thương phẩm, ý đồ mưu phản, lật đổ vương tộc, tội trạng vô số.”
“Tam hoàng tử phái người ám sát đại hoàng tử, suýt chút nữa thành công. Chờ nó quay về, cũng sẽ phải nhận phán quyết.”
“Nghe rõ đây…, bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng. Nếu ngoan cố cứng đầu, có ý phản kháng, ta không ngại tiễn các ngươi đến đoàn tụ với công tước Aigues đâu.”
Câu nói cuối cùng, lồ lộ sát khí.
Vốn Noah không muốn giải thích quá nhiều, nhưng ở thời đại này, kỵ sĩ đã tuyên thệ với quân chủ, cho dù phải chết cũng sẽ không vi phạm giao ước.
Chỉ có một cách làm cho bọn họ thay đổi quyết định, chính là biết được chân tướng sự việc.
Chỉ có ý thức được quân chủ không đáng để thuần phục, tín niệm của kỵ sĩ mới thay đổi, không liều mạng báo thù nữa.
“Hắn ta nói láo!” Sự việc thay đổi bất ngờ làm mấy người hơi chần chừ, Braid vội vàng ngắt lời, “Tất cả đều là lừa đảo đấy, đừng ai tin.”
“Tháng 3 năm 415, tòa tháo Tarina bị ma thú tấn công, thị trấn nhỏ thất thủ. Sau khi đoàn kỵ sĩ vây giết được, bộ tài vụ đã cấp xxx đồng vàng, công tước Aigues tham ô bảy phần.” Giọng Noah lạnh nhạt, trần thuật lại sự việc.
“Tháng 8 năm 415, gia tộc Aigues dùng quyền thế ép buộc chủ mỏ quặng bí ngân ở thị trấn Aster bán lại với giá hai phần của thị trường, thông báo là nghe lệnh của công tước.”
“Tháng 11 năm 415…”
“Tháng 2 năm 416…”
Noah càng nói nhiều, sắc mặt các kỵ sĩ càng khó coi. Thời gian, địa điểm đều rõ ràng rành mạch, không giống như bịa đặt.
Một người không kìm được mà khóc rống, “Tôi chính là một nạn dân của tòa tháp chạy nạn đây! Chỉ vì tiền cứu nạn không đủ dùng, nên không thể không rời xa quê hương mà đi kiếm ăn bên ngoài.”
“Từ đó về sau, tôi hận đế quốc, quyết tâm thuần phục công tước – người đã cứu tôi.”
“Thế nhưng mà…Tiền cứu trợ không đủ là vì công tước đại nhân? Sao có thể như vậy chứ?!”
Qua một khoảng thời gian dài tín niệm bị sụp đổ, người anh ta cũng nhũn cả ra.
Bị anh ta ảnh hưởng, những người khác cũng bắt đầu có ý phản kháng, chán chường mà dần tiếp nhận sự thật.