Dị Giới Liên Minh

Chương 167: Lạc Tuyết gặp nạn




“ Thật mạnh. Đây là sức mạnh của Long công tử sao?”
Ở trên không, Vương Oanh ánh mắt si dại nhìn xuống tình cảnh máu tanh phía dưới sân. Cô kinh hãi không phải vì cảnh chém giết đầy huyết tinh trước mặt mình. Dẫu sao, thân là một linh sư, việc chém giết là điều không thể tránh khỏi
Điều khiến cô chấn động nhất chính là sức mạnh khủng bố mà Long bày ra. Một người , một kiếm ở giữa vòng vây của hơn trăm Dẫn Nguyên Cảnh như chỗ không người, ra chiêu không chút lưu tình, cực kì tàn khốc và quyết đoán
Nhìn đối phương dù đối mặt với hơn trăm tên Dẫn Nguyên Cảnh nhưng trên mặt không một chút sốt sắng, vẫn treo một nụ cười tà mị. Một vẻ bình thản đến lạ người như là trước mặt hắn không phải là một trăm Dẫn Nguyên Cảnh mà chỉ là những con kiến hôi vậy. Vương Oanh không khỏi suy nghĩ thất thần
Long cầm Diệt Thần Kiếm trên tay, quần áo không một chút máu tươi nào. Nếu không phải xung quanh hắn nằm la liệt xác chết cùng với sát khí kinh khủng từ trên người hắn tỏa ra xung quanh, không ai nghĩ hắn chính là kẻ đã giết hơn trăm tên Dẫn Nguyên Cảnh này
Dơ tay lên, trong tay ngưng tụ Đế Long Diễm. Phất tay, Đế Long Diễm liền hóa thành mấy trăm tia lửa rơi xuống những xác chết. Lập tức, toàn bộ xác chết đều hóa thành tro bụi, biến mất nhưng chưa bao giờ tồn tại
“ Vương Oanh tiểu thư. Nếu đến rồi thì cũng nên hiện thân ah”
Long ngẩng đầu , ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía con ong đang bay trên đầu mình. Trong lòng cũng không khỏi một phen kinh ngạc, thật không ngờ ở một nơi như vậy lại có thể gặp được Vương Oanh ah.
-Xoẹt
Con ong bay xuống, sau đó một làn sương mù từ con ông xuất hiện. Sau khi làn sương mù biến mất, Vương Oanh bước ra. Ánh mắt nhìn Long chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu Long vậy
“ Ta mặc dù biết ta rất đẹp trai, soái đến thiên địa bất dung nhưng cũng không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta ah. Ta rất thẹn thùng đó”
Long giả bộ ngượng ngùng, hai tay chỉ chỉ vào nhau, e thẹn nói. Bộ dạng hệt như một tiểu thư đài các bị một đám sắc lang nhìn vậy
Về phía Vương Oanh, cô hoàn toàn không bị bộ dạng của Long làm cho buồn nôn. Cô cứ như vậy nhìn hắn thật lâu, rất lâu sau mới mở miệng, âm thanh cực kì nghiêm túc:
“ Nói cho ta biết. Anh thật sự là KingAzir?”
“ Đúng vậy. Chính là ta”
Long cười cợt, hắn cũng không phủ nhận mà trả lời. Nếu như Vương Oanh đã biết hắn chính là KingAzir, hắn cũng không thèm che dấu nữa.
Quả nhiên, khi nghe Long nói vậy. Vương Oanh trên khuôn mặt tuyệt sắc đầy vẻ bình tĩnh dần dần xuất hiện một đóa hồng vân, thân hình cũng run lên:
“ Wow. Anh thật sự là KingAzir.”
Vương Oanh hét lớn một tiếng chấn động thương khung đến nỗi Long phải bịt hai tay lại. Sau đó, cô như một mũi tên bắn về phía Long, ôm lấy tay hắn lắc liên tục, đồng thời không ngừng kêu gào, bộ dạng điên cuồng vô cùng
“Trời ạ! Tại sao anh lại không nói cho ta biết chứ? KingAzir… không… Long công tử, ta là fan cuồng của ngài ah. Tên nhân vật trên Truyện FULL của ta là I Love KingAzir đó”
Nói xong, cô lấy từ trong ngực ra một bức ảnh, ánh mắt chờ mong nhìn Long
“ Long công tử, ngài có thể cho ta chữ kí được không?”
Nhìn thái độ của cô nàng bây giờ, ai có thể nghĩ rằng hôm qua Vương Oanh còn có ý định không bao giờ gặp lại Long đấy
Trải qua một thời gian dài theo dõi, hết từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác thì hiện tại hình ảnh của Long trong mắt Vương Oanh thay đổi hoàn toàn.
Nếu lúc trước, trong mắt cô , Long là một tên playboy, mê gái thì giờ đây Long phủ thêm một tầng hào quang thần bí, thực lực khủng bố và đặc biệt chính là thân phận của hắn: KingAzir - Thần tượng mà cô sùng bái nhất
Nhìn Vương Oanh cùng cô nàng mà mình quen biết khác nhau một trời một vực, Long há mồm muốn nói gì đó nhưng cuối cùng nói không nên lời. Trong lòng hoàn toàn bị câu nói của cô nàng làm cho shock nặng
I love KingAzir là một trong những cái tên mà hắn nhớ rõ nhất. Một nhân vật với những phát ngôn gây shock như: “KingAzir, I love you chịch chịch.” “ KingAzir, đây là số điện thoại của ta, ta chờ ngài ah”….
Lúc đầu hắn còn tưởng là một thanh niên nào đó dùng acc clone troll mình. Nhưng hiện tại xem ra, đây quả thực là một cô gái, không những thế còn là một cô gái tuyệt sắc.
Bất quá, cũng chỉ là một giây kinh ngạc mà thôi sau đó lại chuyển sang kinh hỉ vô cùng. Nếu Vương Oanh là fan ruột của mình, việc tán cô nàng cũng trở lên dễ dàng hơn nhiều
Cầm lên bức ảnh, lập tức Long máu mũi phun ra, trong người dục hỏa lập tức bùng lên. Hắn dùng ánh khó tin nhìn cô, âm thanh tràn đầy vẻ không xác định, lắp bắp nói:
“ Đây là thứ mà em muốn ta kí?”
Chỉ thấy, trong tay Long chính là bức ảnh chụp Vương Oanh chỉ mặc đúng một bộ bikini thiếu vải, để lộ ra làn da trắng bóc không một tia sẹo lồi.
Bộ ngực vĩ đại tràn đầy dụ người ẩn hiện sau chiếc áo ngực màu đen, một hình ảnh tràn đầy tính dụ người
“ Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”
Vương Oanh khó hiểu sau đó nhìn xuống tấm ảnh mà mình đưa cho Long, lập tức khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn thùng, trong lòng thầm kêu một tiếng không xong: Mình vậy mà đãng trí đưa tấm ảnh đó cho hắn
Dùng tốc độ nhanh nhất đánh về phía Long, mục đích chính là cướp lấy tấm ảnh từ tay Long.
Thế nhưng Long sẽ để cô thực hiện được sao. Chỉ thấy hắn phất tay thu hồi tấm ảnh khiến hành động cướp lại của Vương Oanh hoàn toàn thất bại. Mang theo vẻ cười tà nhìn Vương Oanh nói:
“Không có vấn đề gì. Cơ mà tấm hình này anh rất thích, vì thế anh sẽ thu lại nó. Đổi lại, anh sẽ tặng em một thứ khác ah”
Nói xong, hắn ôm lây eo cô, nâng cằm cô lên, không chút do dự hôn xuống đôi môi đỏ mọng của người đẹp
Tĩnh, Vương Oanh hoàn toàn bị biến cố bất ngờ làm cho chấn động, ánh mắt mở thật lớn, ngơ ngác nhìn Long không nói lên lời, cũng không đẩy hắn ra. Không phải cô không muốn đẩy mà là lúc này cô hoàn toàn bị " món quà" đặc biệt này làm cho chấn kinh rồi
Rất lâu sau, Long và Vương Oanh mới tách ra. Khẽ liếm môi lẩm bẩm:
“ Vương Oanh. Miệng em thật ngọt ”
“ Ah….Ah. Nụ hôn đầu của ta… Ah…”
Âm thanh của Long vang lên khiến Vương Oanh bừng tỉnh, cô dùng tốc độ nhanh nhất đẩy hắn ra. Khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, cô hét lên một tiếng, hai tay ôm mặt rồi chạy vội ra ngoài
Long cũng không đuổi theo mà đứng đó nở một nụ cười đắc ý. Nếu như ban đầu, hắn mà hôn Vương Oanh chắc chắn sẽ bị cô nàng cho ăn ngay một cái tát
Nhưng giờ thì khác rồi, Vương Oanh đã biết thân phận của mình, không những vậy còn là một Fan cuồng của mình. Hắn tin, khi mình hôn cô mặc dù sẽ khiến cô tức giận, nhưng chắc chắn sẽ không đánh lại. Căng nhất là bỏ chạy mà thôi. Và hắn đã đoán đúng
- Phụt
Đang chuẩn bị rời khỏi nhà máy bỏ hoang, Long bỗng nhiên phun ra một ngụm máu. Khuôn mặt trắng bệch như người bị thương nặng
Lau đi máu trên miệng mình, Long khuôn mặt vui vẻ liền trầm xuống, sát khí lạnh thấu xương, khủng bố từ trên người hắn bành trường. Âm thanh tràn đầy âm u, giống như tiếng nói của tử thần vang vọng khắp nhà máy:
“ Là…ai..dám…động.. tới… Lạc …Tuyết?”
***************
Quay ngược thời gian về khoảng gần một tiếng trước. Sau khi đêm hội kết thúc, nghe Thanh Mị nói Long có việc bận phải làm nên bốn người đành ra về trước
“ Ưm. Thật không ngờ anh Long lại hát hay đến vậy. Các ca sĩ hàng đầu thế giới quả thật chỉ đáng xách dép cho anh ấy”
Uyển Như hai tay đan vào nhau, ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý, ngẩng đầu cảm thán. Long mang cho cô hết kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, từ sức mạnh, đến viết truyện… và giờ là tiếng ca thần thánh của hắn, không gì mà cô không cảm thấy mới mẻ, chấn động và yêu mến
“ Ha…ha, sau này em còn kinh ngạc nhiều lắm”
Lạc Tuyết vỗ vai cô cười nói. Ở với Long đã mười bốn năm, cô hoàn toàn hiểu Long còn hơn cả bản thân mình. Cô biết đây chỉ là một góc băng sơn của Long mà thôi
“ Mồ! thật chán ah. Onichan lại đi công việc, nếu không em phải bắt anh ấy ngày nào cũng hát cho bọn em mới được”
Bên cạnh Lạc Tuyết, Ren bộ dạng buồn bực lẩm bẩm. Nghe Long hát xong, cô thật sự không muốn nghe bất kì ca sĩ nào hát nữa, cảm tưởng như nghe người khác hát là tra tấn lỗ tai cô vậy. Mới cả cô cũng nghe chưa đủ, cô còn muốn nghe nữa ah
“ Đồng ý: Ren cũng chưa nghe đủ”
Ren gật đầu phụ họa, ánh mắt mang theo vẻ uể oải. Thật rất muốn nghe chủ nhân hát nữa
“ Nếu vậy, để chị tới gặp anh ấy, bảo anh ấy thu âm lại cho mọi người nghe”
Thấy Ren với Rin mang theo khuôn mặt chờ đợi, chán trường giống như là mất hết sức sống vậy. Lạc Tuyết không khỏi đề nghị
Nghe thế, Ren với Rin hai mắt sáng ngời tràn đầy hưng phấn, gật đầu liên tục
“ Chị Lạc Tuyết. Nhờ chị cả đó nha”
“ Cầu xin: Chị Tuyết, giúp bọn em lần này ah”
“ Được rồi. Ba người ở đây đợi chị”
Lạc Tuyết cười xoa đầu hai Ren, Rin. Sau đó cô xoay người chạy về phía nhà hát.
Cả bốn người Lạc Tuyết đều không để ý rằng, cách đó không xa, một ánh mắt đang nhìn chằm chằm bốn người bọn họ. Khi thấy Lạc Tuyết rời khỏi, ánh mắt trở nên sáng ngời
“ Mục tiêu đã tách ra đi một mình. Bắt đầu hành động”
***********
“ Cô gái…. Khục… không biết cô có thể giúp bà lão ta một tay được không?”
Bên ngoài nhà hát, Lạc Tuyết đang định bước vào trong thì âm thanh già nua vang lên
Quay đầu lại, cô phát hiện một bà lão lớn tuổi đang loay hoay bên một chiếc xe đạp chở hoa quả. Chiếc xe đạp ngã trên mắt đất, thùng đựng hoa quả rơi ra khiến hoa quả bên trong rơi vương vãi trên mặt đất, còn bà lão thì đang dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô
Thấy thế, Lạc Tuyết động lòng trắc ẩn, cô đi tới ngồi xuống giúp đỡ bà lão nhặt từng trái hoa quả lên, cô ngẩng đầu nhìn bà lão cười ôn hòa
“ Để cháu giúp bà một tay”
“ Bặc”
Bỗng nhiên, Lạc Tuyết biến sắc. Chỉ thấy cô hai mắt trợn lên, toàn thân run lên một cái, đầu óc trở quay cuồng sau đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự. Khi cô ngã xuống đất, phía sau cô hiện lên một tên hắc y nhân , trong tay còn cầm một cái súng điện
“ Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta lập tức rời khỏi”
Nói xong, hắn nhấc Lạc Tuyết lên vai. Bà lão cũng biến thành một tên đàn ông cao lớn, cùng với đồng bọn vội vàng rời khỏi hiện trường, ngồi lên một chiếc Flycar bay mất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.