Dị Giới Liên Minh

Chương 116: Long ra tay, Trần Phương tới




Nghĩ là làm, Long liền đi tới trước mặt Thanh Thảo, ánh mắt cao ngạo, giống như một người ở trên nhìn xuống vậy lạnh nhạt :
“ Cô Thảo đã nói là không muốn gặp anh nữa rồi! Anh làm ơn về cho”
Âm thanh mang theo một tia uy nghiêm khiến người khác khó lòng phản kháng. Đối với người khác, Long còn khách khí nhưng đối với một kẻ như Hoàng Bất Nhân, hắn không chút nào nể mặt
Nhìn Long bộ dạng giống như một tên đứng trên cao nhìn mình, giọng điệu thì không mang theo vẻ kiến nghị mà nhiều hơn là ra lệnh. Hoàng Bất Nhân cực kì khó chịu.
Thân là tứ trưởng lão tương lai của Kiếm Đạo Phái, một người nắm quyền lực thông thiên mà lại bị một đứa học sinh cấp ba ra lệnh, Hoàng Bất Nhân sao lại có thể nhịn được
“ Thằng nhóc. Chuyện người lớn, trẻ con không nên xía vào. Cút sang một bên”
Hoàng Bất Nhân dùng ánh mắt hằn học nhìn Long. Bộ dạng nếu như hắn không cút ra ngoài , Hoàng Bất Nhân sẽ động thủ
“ Long. Đây là chuyện của cô với hắn, em đừng nên động vào?” Thanh Thảo cũng khuyên bảo. Cô lo sợ Long tức giận mà cùng Hoàng Bất Nhân động thủ. Lúc đó, Long sẽ gặp nguy hiểm
Long cũng biết điều này, hắn quay đầu cười đáp:
“ Cô giáo. Đưa phật thì đưa đến Tây Thiên. Hôm nay, em sẽ giúp cô hoàn toàn thoát khỏi tên này. Em đảm bảo, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa”
“ Hừ, mày nghĩ mày là hoàng đế chắc” nghe vậy, Hoàng Bất Nhân cười khinh một tiếng. Hắn không tin Long có thể bắt hắn vĩnh viễn không gặp Thanh Thảo
“ Rất nhanh anh sẽ biết thôi” Long cười nhạt, bộ dãng vẫn rất bình tĩnh.
Sau đó, hắn một tay để lên tai. Bắt đầu nói:
“ Hoàng Bất Nhân, năm nay 25 tuổi, thực lực Dẫn Nguyên cảnh cấp 21. Cha là Hoàng Bá Sơn, trung tá quân đội đã về hưu. Mẹ là giám đốc công ty chăn nuôi lợn sinh học Hoàng Lập. Gia đình thuộc mức khá giả của thành phố
Anh mười bốn tuổi biết mất đời trai , sau đó dựa vào gia đình , ngoại hình cùng thiên phú của mình mà câu dẫn rất nhiều cô gái trong trường. Sau khi chơi chán thì vứt cho bọn họ một ít tiền rồi chia tay.
Cùng với cô Thảo yêu nhau bảy năm. Dùng hết mọi lời ngon tiếng ngọt, mục đích là đưa cô ấy lên giường nhưng không thành. Mặc dù trong lòng thoái trí thế nhưng cũng không từ bỏ. Điều này thì ta hiểu, dù sao cô Thảo dáng người nóng bỏng như thế này, ngu gì mà từ bỏ
Tốt nghiệp cấp ba, thi đỗ vào một trong ngũ đại phái miền bắc là Kiếm Đạo Phái. Ở trong môn phái, kết bạn với Chu Hải, con trai của Chu Quang Nam, tứ trưởng lão Kiếm Đạo Phái
Sau này, Chu Hải lộ ra bản tính yêu thích đàn ông của mình, không những thế còn yêu lấy anh. Lợi dụng điều này, anh cùng với Chu Hải kết thành một đôi đồng tính nam, mục đích là thông qua cái Chu Hải mà đạt được cái ghế của tứ trưởng lão Kiếm Đạo Phái. Ta nói đúng chứ, Hoàng… Bất… Nhân”
Những gì Long nói như một tiếng sét đánh vào Thanh Thảo và Hoàng Bất Nhân. Thanh Thảo khuôn mặt trắng bệch, hai mắt trợn trừng, che miệng, không thể tin nổi nhìn Hoàng Bất Nhân lắp bắp kêu lên
“ Anh… Anh… những gì Long… Long… nói… là… là … thật?”
Hoàng Bất Nhân cũng không nghe được Thanh Thảo nói gì. Hắn lúc này khuôn mặt trắng xám, toàn thân run lên. Ánh mắt sợ hãi nhìn Long
“ Mày… mày là ai? Tại.. .tại…sao…lại…lại… biết…được… những… những…điều … này?” Hoàng Bất Nhân run run, âm thanh mang theo sự khiếp đảm lên tiếng
Long nói, hoàn toàn là thật, cũng rất cặn kẽ khiến Hoàng Bất Nhân kinh hãi không ngớt. Càng khiến hắn kinh hoàng là, việc hắn cùng Chu Hải, chỉ có hai người biết nhưng cũng bị Long nói ra. Hoàng Bất Nhân hoàn toàn bị Long dọa cho sợ vỡ mật
Về phía Thanh Thảo, nghe Hoàng Bất Nhân nói vậy. Cô còn không biết những gì Long nói là thật. Cô thật sự không ngờ tới, người mà cô tin tưởng hắn là một tên chính nhân quân tử lại là một con sói đội lốt cừu. Bảy năm yêu hắn, cô hoàn toàn bị vẻ ngoài đạo mạo, đẹp trai, những lời nói ngon ngọt của hắn làm mờ mắt rồi
“ Cút… cút khỏi đây. Tôi không muốn nhìn mặt anh nữa?”
Thanh Thảo nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào quát lên một tiếng. Sau đó, cô ôm mặt chạy vào bên trong phòng mình
“ Thanh Thảo. Hắn nói không phải là thật, em….”
Lúc này, Hoàng Bất Nhân mới nhớ ra rằng trong phòng còn có Thanh Thảo, biết rằng mình lỡ lời, khiến vỏ bọc của mình bị lộ tẩy rồi. Hắn vội vàng hô lớn, sau đó định đuổi theo
Nhưng Long sẽ cho hắn toại nguyện sao? Chỉ thấy hắn đi lên một bước, chặn lại Hoàng Bất Nhân cười lạnh:
“ Hoàng Bất Nhân à Hoàng Bất Nhân. Thật không ngờ mày là con người như vậy? Quả nhiên cha mẹ mày đặt tên rất đúng, Bất Nhân. Quả thực là bất nhân ah”
“ Đjt mẹ mày. Tất cả là do mày”
Nhìn Long ánh mắt trào phúng, Hoàng Bất Nhân lửa giận trùng thiên . Tất cả đều do thằng nhãi trước mặt. Nếu không phải hắn ngăn cản, nếu không phải hắn nói ra thì làm sao sẽ có những chuyện như thế này. Nếu không phải Long, hắn đã có thể khiến Thanh Thảo đổi ý rồi
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng Hoàng Bất Nhân càng lớn. Hắn không chút nào chú ý tới thân phận của Long, ánh mắt tràn ngập sát cơ chửi lên một tiếng. Sau đó một quyền ngưng tụ 100% thực lực đánh về phía Long
“ Hừ, không biết lượng sức mình”
Long khinh thường, tùy ý tung ra một quyền cùng quyền của Hoàng Bất Nhân va chạm
- Oanh
Một tiếng nổ nhẹ vang lên. Hoàng Bất Nhân như diều đứt dây bay ra ngoài. Phun ra một ngụm máu, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.
Một Dẫn Nguyên Cảnh cấp 21 lại bị một tên Luyện Tinh Cảnh cấp mười năm một quyền đánh bại, nói ra sợ rằng mọi người đều cho rằng một câu nói đùa
“ Ám Long. Gọi điện cho Kiếm Tiên Lý Bạch. Bảo hắn đuổi một môn sinh tên là Hoàng Bất Nhân ra khỏi môn phái. Còn nữa, đến gặp Hoàng Bá Sơn, nếu muốn yên ổn sống ở đế quốc thì tốt nhân mang gia đình rời khỏi thành phố đi”
Long mặc kệ Hoàng Bất Nhất sống chết, mở ra điện thoại hạ lệnh
Nếu Hoàng Bất Nhân chỉ vì chức tứ trưởng lão Kiếm Đạo Phái mà làm ra chuyện có lỗi với Thanh Thảo. Long cũng sẽ không làm căng thế này. Thế nhưng , những việc hắn làm trong quá khứ khiến Long không thể không tha cho tên này được
Trong đời Long, hắn ghét nhất những tên công tử, coi nữ nhân chỉ là công cụ thỏa mãn tình dục. Chơi chán rồi thì vứt cho tý tiền rồi bỏ đi.
Kiếp trước, mối tình đầu của hắn cũng bởi vì bị một tên nhà giàu làm cho mang thai rồi vô tình vứt bỏ khiến cô đau đớn, tuyệt vọng và đã quyên sinh. Mỗi khi gặp những kẻ như vậy, Long lại không khỏi nhớ tới cái chết thương tâm của cô ấy, khiến hắn nổi lên lửa giận. Lâu dần, những kẻ như vậy đều trở thành một thứ mà Long căm ghét
Mệnh lệnh đã ra, Long không chút do dự cúp máy. Sau đó quay đầu, đóng cửa lại. Hắn tin tưởng, từ này trở đi, không chỉ Thanh Thảo mà kể cả mình sẽ không bao giờ gặp lại Hoàng Bất Nhân nữa
****************
Bên trong phòng ngũ, Thanh Thảo úp mặt vào gối khóc cực kì thương tâm. Mà cũng phải, yêu một người đàn ông bảy năm, cuối cùng biết rõ bộ mặt sở khanh của hắn, bất kì cô gái nào cũng tâm như tro tàn
Ngồi xuống bên cạnh Thanh Thảo. Long thở dài, vỗ vai cô an ủi:
“ Cô giáo. Đừng có thương tâm. Đau ngắn còn hơn đau dài. Đợi đến lúc hắn đạt được cô rồi, bỏ rơi cô. Cô nghĩ mình sẽ sống thế nào?”
Nghe vậy, Thanh Thảo trầm mặc. Sau đó, cô ngồi dậy, ôm trầm lấy Long khóc lớn
“ Oa… Oa… Tại … tại … sao… ông… trời lại… lại… nghiệt …ngã với cô như vậy. Bạn trai bảy… bảy năm không chỉ phản bội cô mà… mà còn là một… một tên sở khanh…. Co tưởng rằng hắn yêu cô vì trái tim. Thế nhưng, cuối cùng, hắn cũng như bao thằng đàn ông khác, yêu cô chỉ vì… vì thân thể. Chẳng lẽ trên đời này, hai người yêu nhau chỉ vì khuôn mặt cùng thân thể sao?”
Từ những gì Long nói, Thanh Thảo dù ngu ngơ thì cũng hiểu được một điều. Cô yêu Hoàng Bất Nhân bằng cả trái tim tấm lòng của mình, nhưng Hoàng Bất Nhân chỉ yêu thân thể nóng bỏng của cô mà thôi. Hắn chưa bao giờ yêu cô thật lòng
Nghe lời tố khổ, nói trong nước mắt của Thanh Thảo, Long không nói gì. Cứ như vậy, lẳng lặng ôm lấy Thanh Thảo nghe cô nói. Rất lâu sau, có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có lẽ là đã nói hết những gì trong lòng mình ra. Thanh Thảo ở trong ngực Long ngủ say
Thấy vậy, Long lắc đầu sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Đắp chăn cho cô rồi tiến vào phòng bếp.
Mở bếp lên, mất khoảng nửa tiếng chuẩn bị cho cô nàng một bữa ăn trưa. Hắn để lại lời nhắn rồi rời khỏi
Trên đường về nhà, Long trầm mặc, trên mặt hắn tràn đầy vẻ suy tư. Những gì Thanh Thảo nói hôm nay khỏi khiến Long nghĩ lại rất nhiều. Hắn nghĩ tới tình cảm của mình dành cho những cô gái xung quanh hắn có thật sự là tình yêu
Lạc Tuyết, hắn tin mình yêu cô. Có thể nói là người hắn yêu nhất. Bằng chứng chính là lời nguyền: Uyên Ương Song Tử đăng rằng buộc hai người
Thanh Mị, yêu thì ít nhưng nhiều hơn là trách nhiệm. Dù sao, Thanh Mị là nữ nhân đầu tiên của hắn. Hắn không thể ăn xong rồi phủi đít đi. Làm vậy, khác gì những kẻ mà hắn căm ghét chứ
Uyển Như, Long bị tình yêu điên cuồng của cô cảm động. Vì thế, cố gắng tiếp nhận cô. Và đến giờ hắn có thể khẳng định, mình yêu cô nàng
Còn Lan và đến hiện tại là Thanh Thảo. Long không khỏi suy nghĩ, mình thật sự thích hai người, hay chỉ là ý niệm chinh phục của mình. Đặc biệt là Thanh Thảo, khi mà hắn chỉ gặp mặt cô có mấy lần.
“ Mà thôi! Nghĩ nhiều làm gì. Ước mơ trở thành một tên Harem King, có được Ngự Nữ Chí Tôn Quyết mà còn nghĩ tới chuyện này sao? Yêu thích trái tim cũng được, yêu thích thân thể cũng được. Miễn là mỹ nữ, mình đều sẽ không bỏ qua. Còn tình cảm? Có dằng buộc của Ngự Nữ Chí Tôn Quyết, dù mình và người đó không yêu nhau thì cũng sẽ yêu mà thôi”
Lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Long hai mắt lóe lên một tia kiên định. Nếu như đã nghĩ thông suốt, hắn cũng nên chuyển từ thế bị động sang chủ động thôi
Bỗng nhiên, Long không khỏi nhíu mày. Hắn cảm nhận được một cảm giác bất an. Giống như bị ai đó nhìn chằm chằm vậy
Mà rất nhanh, hắn liền biết đáp án. Một tiếng cuồng tiếu vang lên trên không:
“ Long. Lần này, xem ngươi chạy đâu”
Quay đầu nhìn lên không, Long hai mắt không khỏi toát lên vẻ ngưng trọng. Chỉ thấy, trên không, một người mà hắn không muốn gặp lại đang đứng trên tấm lá chắn của mình, bên cạnh hắn là một thiếu niên phương tây, trong tay cầm một khẩu sniper, ngắm về phía mình. Không phải ai khác, chính là Trần Phương và John
“ John. Bắn hắn”
Không để Long lên tiếng. Trần Phương đã ra lệnh. John gật đầu, sau đó nhả đạn
- Vèo
Một viên đạn linh lực mang theo tốc độ siêu thanh bắn về phía Long.
“ Mẹ nó. Quả thật là dai như đỉa mà”
Long thầm mắng một tiếng, tuy vậy cũng không phải đứng đó chịu chết. Mắt thấy viên đạn gần trúng mình, Long liền không chút do dự tốc biến né tránh. Sau đó phong nguyên tố gia trì hai chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn
“ Nhanh,đuổi theo”
Thấy Long trốn thoát. Trần Phương lập tức hạ lệnh đuổi theo. Lần này, bằng mọi giá hắn phải giết được Long. Báo mối thù hai lần bị đối phương làm mất mặt
Ngoại truyện: Trên không, thanh niên ánh mắt nhìn về phía đường cao tốc, nơi mà lúc này Long như một con lươn luồn lách trong dòng xe cộ đông đúc.
Trên không, chính là Trần Phương mang theo John đang điên cuồng đuổi theo. Thỉnh thoảng, những phát đạn từ sniper bắn về phía Long nhưng đều bị hắn né tránh
Nhìn một cảnh tượng này. Thanh niên hai tay lóe lên cái. Sau đó, một túi bỏng ngô khổng lồ xuất hiện trước mặt hắn. Cầm lấy túi bỏng ngô, thanh niên khoanh chân ngồi , ánh mắt hào hứng nhìn xuống lẩm bẩm:
“ Nhất Thiên Long Hoàng vs Lôi Thần: Thor ( part 1). Thật sự là chờ mong đó”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.