Dị Giới Ký

Chương 57: Thiên Hạ Đệ Nhất Lãng Tử




-“Hạ Lãng học đệ, chúng ta liền tới nơi. Bọn ta cũng không thể đưa ngươi vào học viện được, chấp pháp đội không thể rời Hòa Bình trấn lâu được.”-Một trong hai người đưa Vô Tà tới liền khẽ lay đánh thức hắn dạy mà nói.
-“Đa tạ hai vị học trưởng.”-Vô Tà từ nhẫn trữ vật lấy ra hai bình đan-“Đây là Hồi Khí đan, đệ tự luyện chế cũng không có gì quý giá, hai vị vất vả.”
-“Không cần khách sáo. Đây là nhiệm vụ của ta.”-Nam nhân viên lại lần nữa phát ra một tiếng kêu khẽ, sư thứu nhất thời gầm nhẹ một tiếng, đôi cánh chấn động, hướng thành thị khổng lồ kia đáp xuống.
-“Học tỷ cầm giúp học trưởng giúp ta luôn, chứ hai vị không cầm ta cũng ngại, làm phiền hai vị mấy canh giờ.”-Vô Tà đưa cho nữ chấp pháp đội.
-“Được, nếu học đệ đã nói vậy thì ta xin nhận.”-Vị nữ tử liền nhận lấy hai bình đan dược mà Vô Tà đưa nàng.
Già Nam thành, tại nơi sư thứu đáp xuống, Hạ Lãng ngẩng đầu nhìn sư thứu đang chậm rãi bay lên bầu trời, thở ra một hơi, xoay người bước đi. Rời khỏi bãi đáp, đường phố rộng rãi tràn ngập cửa hàng xuất hiện trong tầm mắt của Vô Tà, dòng người đa phần toàn thiếu niên nhân.
Vô Tà theo lộ tuyến mà hai người chấp pháp kia chỉ dẫn mà phe phẩy huyền trọng phiên chậm rãi đi về phía Già Nam học viện ở trung tâm của thành thị. Chậm rãi hành tẩu, cảnh tượng xung quanh khiến hắn nhớ lại những ngày tháng sống tại làng đại học, xung quanh toàn là người trẻ tuổi, tràn đầy sức sống. Bỗng xuất hiện dưới ánh mắt hắn một nam nhân đang theo đuổi một nữ tử, một nữ tử mà hắn quen thuộc trong quá khứ Tiêu Mị.
-“Tiêu Mị học muội, ta là thật lòng thích muội mà.”-Nam nhân vừa đi theo vừa nói, nhưng trong mắt hắn Vô Tà nhìn được tên này chủ yếu thân xác chứ không phải vì yêu.
-“Tư Mã học trưởng, ta đã nói rồi ta không thích ngươi.”-Tiêu Mị tỏ ra chán ghét nói.
-“Vị huynh đài này, người ta đã không thích ngươi rồi còn theo đuổi như vậy thật không đúng.”-Vô Tà chắn ngang nói, dù sao Tiêu Mị từng theo hắn gọi Tà ca ca, hắn không bỏ mặc được nha.
-“Tiểu tử ngươi là ai dám ngăn cản đường ta hả?”-Tư Mã giận dữ nói.
-“Là ai sao? Là người sẽ đập ngươi một trận!”-Vô Tà chẳng nhiều lời vung huyền thiết phiên đập xuống, nhìn qua rất là tùy ý.
-“Ngươi!”-Tư Mã không ngờ Vô Tà không nói hai lời liền trực tiếp động thủ, thấy chiến quạt hạ xuống và cảm nhận được thực lực của Vô Tà chỉ mới bước vào Đấu Sư nên vạn phần khinh thường.
-“Rầm!”-Một đập tùy ý đó lại đánh bay Tư Mã đi vài thước.
-“Ngươi...”-Tư Mã kêu một tiếng rồi ngất. Thấy thế bốn bóng người tỏa ra vây lấy Vô Tà.
-“Tiểu tử ngươi muốn chết!”-Một tên chỉ vào Vô Tà.
-“Nói nhiều giống đàn bà vậy? Lên đi!”-Vô Tà ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích.
-“Lên!”-Một tên hét lớn ra hiệu.
Tuy Vô Tà cầm huyền thiết phiên và đeo nhẫn gấp năm trọng lực nhưng mấy tên Đấu Sư với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ trong chốc lát liền thêm bốn người bị Vô Tà cho nằm đo đất.
-“Đa tạ tiên sinh.”-Tiêu Mị ôn quyền cám ơn.
-“Không có gì. Tiểu thư có rảnh không? Tại hạ vừa tới muốn tới phòng ghi danh để đăng kí nhập học.”
-“Được, ta cũng đang trên đường tới đó.”-Tiêu Mị gật đầu nói.
-“Đa tạ tiểu thư.”-Vô Tà cảm tạ rồi cùng Tiêu Mị một đường đến phòng ghi danh.
Dọc đường Vô Tà đại khái hiểu được một chút về học viện. Già Nam học viên liền chia làm hai khu, ngoại học viên và nội học viện, ngoại học viện là khi đệ tử được chiêu sinh về liền ở đây, còn nội học viện là phải qua ngoại viện tỉ thí mới có thể tiến vào. Bên trong chỉ cần không giết người là được, còn về đấu đá học viện cũng mắt nhắm mắt mở để kích thích đệ tử phấn đấu. Ngoại viện tỉ thí liền sẽ bắt đầu sau một tháng nữa.
-“Ta nhớ học viện chiêu sinh mấy ngày trước liền về đến nơi sao bây giờ ngươi mới tới?”-Tiêu Mị thắc mắc hỏi, mặc dù nàng không trực tiếp đi nhưng thời gian chiêu sinh nàng cũng biết.
-“Tại hạ trong người có chuyện nên không tham dự được cuộc chiêu sinh nên đến bây giờ mới được trưởng bối dẫn đến để gia nhập học viện.”-Vô Tà trả lời không chê vào đâu được.
-“Ra là vậy.”-Tiêu Mị gật nhẹ đầu, nàng biết cũng có nhiều người giống trường hợp của Vô Tà đây bên trong học viện, những người như vậy thân phận thường không tầm thường chút nào cả, bởi vì có thể đưa người qua được Hắc Giác vực thì vị trưởng bối đó thực lực không yếu chút nào cả.
-“Đi chết đi!”-Một tiếng hét từ phía sau lưng vang lên, một mũi kiếm theo tiếng hét mà đâm thăng tới Vô Tà.
-“Hử? Ta mới tới sao đã có kẻ thù rồi ta?”-Vô Tà mở rộng huyền thiết phiên đưa ra sau lưng mà đỡ lấy đường kiếm, rồi lợi dụng lực đâm mà tiến tới mấy bước thoát đi tầm tấn công. Không dừng ở đó, nữ tử lại tiếp tục lao đến, dụng đấu kỹ mà đánh Vô Tà, hắn nhận ra vị nữ tử này là cười khổ không thôi, vì hắn biết nàng ta đánh hắn vì lý do gì.
-“A, Ngọc tỷ hắn không phải là tên Tư Mã kia. Hắn vừa giúp ta đuổi tên Tư Mã đi rồi.”-Tiêu Mị vội vã ngăn người vừa tới, biểu tỷ của nàng Tiêu Ngọc lại.
-“Hừ, còn không phải bọn chúng đóng kịch sao?”-Tiêu Ngọc ánh mắt không thân thiện nhìn Vô Tà.
-“Hắn là người vừa mới tới để nhập học sao có thể cùng tên Tư Mã kia cùng một bọn được.”
-“Thật sự?”-Tiêu Ngọc hơi thả xuống sự đề phòng với Vô Tà.
-“Xem đi rồi biết!”-Vô Tà ném một mảnh giấy về phía Tiêu Ngọc.
-“Ta xin lỗi!”-Tiêu Ngọc đọc qua mảnh giấy liền cúi đầu xin lỗi Vô Tà.
-“Xin lỗi là xong sao?”-Vô Tà tỏ ra lạnh lùng nói-“Nếu xin lỗi là xong thì chẳng cần chấp pháp đội làm gì?”
-“Vậy ngươi muốn gì?”-Tiêu Ngọc cắn răng nói, người sai là nàng.
-“Hừ, nếu đã vậy thì....”-Vô Tà lao nhanh tới, Tiêu Ngọc tưởng hắn muốn trả thù liền chuẩn bị tinh thần đón đỡ. Bỗng nhiên vượt ngoài suy đoán của tất cả, Vô Tà lấy ra một quyển sổ nhỏ.
-“Được rồi, muốn xin lỗi thì cho ta biết tên, tuổi, thích cái gì, có người yêu hay chưa?”
-“Ngươi...”-Tiêu Ngọc đơ người ra trong giây lát-“Ngươi nằm mơ!”
-“Nàng là Tiêu Ngọc, hai mươi mốt tuổi, sở thích là mấy thứ dễ thương chưa có hôn phối hay bạn trai.”-Một thiếu nữ từ xa đi tới thay Tiêu Ngọc trả lời tất cả thông tin, hắn lập tức nhận ra ngay đó là Tiêu Huân Nhi.
-“Hảo a.”-Vô Tà đưa ngón tay cái với Tiêu Huân Nhi.
-“Ừm, ta và anh đã gặp nhau bao giờ chưa?”-Tiêu Huân Nhi nghiêng đầu thắc mắc, nàng có cảm giác Vô Tà quen thuộc nên chính vì thế mới nói ra thông tin của Tiêu Ngọc.
-“Chưa từng gặp qua.”-Vô Tà đúng là chưa từng gặp qua Tiêu Huân Nhi khi ở hình dáng này.
-“Vậy có lẽ ta nhìn nhầm.”-Tiêu Huân Nhi vẫn đầy nghi hoặc nói. 
-“Còn gì nữa không?”
-“Ý anh là sao?”-Tiêu Huân Nhi không hiểu khi Vô Tà hỏi vậy.
-“Ây zà, thật không đúng kịch bản chút nào cả.”-Vô Tà thở dài lắc đầu nói.
-“Kịch bản gì cơ?”-Không chỉ Tiêu Huân Nhi mà cả Tiêu Ngọc và Tiêu Mị đều cảm thấy khó hiểu.
-“Để ta làm mẫu cho thấy.”-Vô Tà quay qua Tiêu Ngọc-“Tiểu thư chúng ta gặp nhau qua bao giờ chưa?”
-“Chưa từng!”-Tiêu Ngọc lập tức trả lời.
-“Vậy ra tại hạ nhận nhầm sao. Thật xin lỗi tiểu thư, tại tiểu thư thật giống với người quen của tại hạ.”-Vô Tà tiếp tục nói-“Thật xin lỗi đã làm phiền tiểu thư, tại hạ là Hạ Lãng không biết tiểu thư có phiền không khi cho tại hạ biết tên.”
-“Hừ, ngươi chẳng phải đã biết rồi sao?”-Tiêu Ngọc hừ một tiếng.
-“Tuy đã biết nhưng trí nhớ tại hạ không được tốt phải nhắc đi nhắc lại mới được, nhất là tên của tiểu thư, tại hạ muốn lúc quên đi tất cả nhưng không thể quên tên tiểu thư.”-Vô Tà đầy chân thành nói.
-“Ngươi...ngươi..”-Tiêu Ngọc đỏ mặt không biết nên phản ứng thế nào..
-“Hiểu chưa tiểu cô nương?”-Vô Tà cười cười nhìn về phía Tiêu Huân Nhi-“Kịch bản là như thế, nào chúng ta bắt đầu lại?”
Phong cách tán gái này nếu đặt ở thời hiện đại liền trở thành phong cách cổ lỗ sĩ, nhưng đặt ở thế giới này thời điểm hiện đại liền trở thành phong cách mới lạ. Khi Vô Tà rời khỏi học viện nhiều năm sau đó, liền có một câu nói lưu truyền từ đời này sang đời khác-‘Già Nam học viện là cái nôi của tán gái thuật’-Khiến các bị giáo sư liền đau đầu về chuyện này khi có rất nhiều người muốn vào chỉ để học tán gái.
-“Hì hì hì...”-Tiêu Huân Nhi che miệng cười, nàng liền biết nam tử trước mắt cho nàng cảm giác giống ai, giống chính là vị ca ca mấy năm nay chưa từng liên lạc Tiêu Tà kia, đều vui tính và một loại khí chất khiến người khác dễ chịu.
-“Ta họ Tiêu, tên Huân Nhi.”
-“Hạ Lãng, Hạ trong thiên hạ, Lãng trong lãng tử. Hạ Lãng liền có nghĩa Thiên Hạ Đệ Nhất Lãng.”
-“Thế chữ đệ nhất ở đâu?”-Tiêu Mị phì cười nói.
-“Ta mới thêm vào không được sao? Tên của ta mà, ta muốn thêm là chuyện nhỏ thôi.”-Vô Tà đưa ngón cái quẹt ngang mũi một cái nói.
-“Được mà, có ai nói không được đâu. Mà đệ nhất lãng tử này, ngươi là nhập học sau bọn ta, nên gọi bọn ta là học tỷ đi chứ.”-Tiêu Huân Nhi cười nói.
-“Thật ra ta có một câu nói rất thích, chỉ mong mình được nói một lần.”-Vô Tà không trả lời vấn đề Tiêu Huân Nhi vừa nói mà chậm rãi nói một câu.
-“Câu gì?”-Cả ba người đều tỏ ra tò mò, đối với nam nhân hài hước thì không cách nào có thể bài xích ngay cả một thiếu nữ lạnh lùng cũng thế.
-“Chị ơi, anh yêu em. Chị ở đây là học tỷ được không ta?”-Vô Tà bật cười nói. Một câu nói khiến ba người mỹ nữ đều đỏ mặt, vội vàng bỏ qua vấn đề này.
Dọc đường đi mà nói, số lượng mỹ nữ bên cạnh Vô Tà ngày càng tăng, nam nhân ở đây đều chỉ biết tu luyện khiến các nàng thấy mà chán, nay lại xuất hiện một thành phần nói chuyện hài hước thực lưc không tệ, theo như Tiêu Huân Nhi nói nàng đánh cũng không lại khi được Tiêu Ngọc dò hỏi nàng thấy thực lực hắn thế nào. Vô Tà rất nhanh trở thành công địch của tất cả nam giới tại học viện này, cái tên Hạ Lãng nhiều năm sau liền trở thành một truyền thuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.