Đều Là Lỗi Của Ngươi

Chương 2:




Một trận yên tĩnh.
Đột nhiên không biết ai bắt đầu trước mà tam đại kim cương tuôn ra một tràng cười điên cuồng.
“Trời ạ! Trời ạ! Đệ dĩ nhiên… đệ dĩ nhiên… không, không biết! Ha ha ha, chuyện này quả thật là chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe! Ta nói Tiểu Hổ nha, đệ, đệ, 20 năm nay đệ quả thực là sống uổng phí!”
“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ nam tử 14 đã có thể kết hôn, cứ cho là không thành thân thì 16 tuổi biết chuyện nam nữ cũng không ít, đến 18 mà chưa động vào nữ nhân đã là dị sổ! Ta nói Tiểu Hổ Tử đệ, đệ, đệ có thể coi là dị sổ trong dị sổ! Không, quả thực là quốc bảo! Chẳng khác nào ngọc tỷ của hoàng đế lão tử —— độc nhất vô nhị! Ha ha ha ha ha…”
“Khụ, khụ!” Vương Triều vất vả lắm mới ngừng được cười bèn hắng giọng một cái, làm bộ nghiêm túc nói, “Đừng cười (thật ra vừa nãy tiếng hắn cười là to nhất, tới mức không có cơ hội mà nói chuyện)! Đều là huynh đệ tốt! Tiểu Hổ gặp chuyện khó khăn chúng ta nên hỗ trợ!”
Nói một tay khoác lên vai Triệu Hổ, “Tiểu Hổ, đệ yên tâm, chút chuyện nhỏ này tính là gì! Tối hôm nay các ca ca dẫn ngươi đi ‘Thư Tâm các’ một chuyến, bảo đảm buồn phiền của đệ sẽ tiêu sạch, vừa lòng đẹp ý!”
Mặt Triệu Hổ lập tức đỏ gay, “Đi, đi, đi kỹ viện! Không, không hay lắm chứ! Đệ sắp kết hôn rồi!”
Mã Hán lại khoác tay lên bên vai kia của Triệu Hổ, “Chính là vì đệ sắp kết hôn, vấn đề này mới nghiêm trọng! Đệ nghĩ xem, nữ tử trước khi kết hôn cũng sẽ có trưởng bối dạy nàng một ít ‘sự tình’, còn đệ, chỉ có thể để bọn ta chỉ bảo! Nhưng mà học phải đi đôi với hành (*), bọn ta chỉ có thể để đệ tự mình lĩnh hội! Bằng không đến hôm động phòng, vạn nhất cô dâu còn biết nhiều hơn đệ… Tới lúc đó, đừng thấy tên của đệ có chữ Hổ, ở trước mặt nàng cũng biến thành một con mèo con ngoan ngoãn…”
(*) Nguyên văn: Ngôn truyện bất như thân giáo (truyền đạt bằng lời không bằng dạy dỗ bằng hành động.) Vì không nghĩ ra câu nào tương đương trong tiếng Việt nên dùng tạm câu “Học đi đôi với hành” vậy =((
Đột nhiên nghĩ đến Triển đại nhân mà mình sùng bái nhất được phong “Ngự Miêu”, nói lời này không phải đang làm nhục Triển đại nhân sao! Vội vàng chữa lời “Như một con chuột…” Đột nhiên lại nghẹn họng, Cẩm Mao Thử kia kể từ lúc hóa địch thành bạn với Triển đại nhân xong thì cứ ba ngày hai hôm lại ra vào phủ Khai Phong, lời này mà để hắn nghe thấy còn không phải tự tìm cái chết?!
“Liền như một con rùa đen bị lật mai vĩnh viễn không trở mình được!” Trương Long cướp lời bắn tiếng đe dọa. Ba người một lời nói cho Triệu Hổ mặt ngăm đen lúc đỏ lúc trắng, do dự không quyết định.
“Ta nói đệ rốt cuộc có phải nam nhân hay không, chuyện như vậy cũng không dám làm!” Mã Hán ném một quả bom nặng ký.
Sỉ nhục lớn nhất và phép khích tướng tốt nhất đối với một nam nhân không gì bằng câu nói này!
Triệu Hổ lập tức như một con cọp bị giẫm phải đuôi nhảy dựng lên, “Ai nói đệ không dám! Được! Bây giờ chúng ta đi thôi!”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội” Vương Triều vội vàng vỗ về nói, “Tối nay chúng ta đi! Vậy đệ về trước ngủ một giấc nghỉ ngơi dưỡng sức! Coi vậy chứ làm ‘chuyện này’ rất tốn thể lực đó, ha ha ha…”
Nói mấy người vừa nói vừa cười đi “nghỉ ngơi dưỡng sức”. Bỏ lại một người trên cây rơi vào khiếp sợ cùng phiền muộn…
“Từ nhỏ phụ mẫu ta đã mất, đều do một tay sư phụ nuôi ta khôn lớn, sư phụ là người tu chân, đương nhiên không thể nói với ta loại chuyện đó; mới bước chân vào giang hồ từng trải còn ít, cả ngày chỉ lo làm sao để tiếp tục sống sót cũng đủ tiêu hao hết toàn bộ tâm thần, căn bản không có thời gian nghĩ vẩn nghĩ vơ; gia nhập quan trường thối nát nhưng có Bao đại nhân cương trực công chính làm cấp trên, Vương Triều bọn họ lại luôn tôn kính ta, làm sao dẫn ta đến nơi yên hoa! Nếu không phải vô tình nghe bọn họ nói chuyện thì cũng chẳng biết mình lại là dị sổ trong dị sổ!”
Nói thật là Triển Chiêu có chút đồng cảm với Triệu Hổ, hắn còn không biết mình so với hắn còn “quốc bảo” hơn, có điều chuyện này vạn nhất mà bị hắn biết, nên đổi lại là hắn đồng cảm với mình! Nhớ lại những lời bọn Vương Triều nói với Triệu Hổ… Vì thế nên y kiên quyết không thể để cho người khác biết! Nam nhân ấy à, lý tử có thể không cần, nhưng mặt mũi thì tuyệt đối không thể vứt đi!!
Vậy mà vì cái gì lại chẳng hề giấu giếm đem bí mật này nói cho nam nhân đã từng là đối thủ của mình cơ chứ?
Chính y cũng không biết. Y chỉ biết mình tin tưởng hắn, biết hắn sẽ không chế nhạo mình, dù cho Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, tứ đại kim cương cùng trên dưới phủ Khai Phong sẽ không cười nhạo mình (tuy rằng sẽ len lén cười trộm một hồi), nhưng y cảm thấy y tín nhiệm nhất cũng chỉ có con chuột trắng này.
Thật là kỳ quái, bằng hữu của y khắp thiên hạ, thế mà được y coi là tri kỉ lại chỉ có duy nhất con chuột trắng này! Có lẽ đây chính là mọi người thường nói —— kẻ địch lớn nhất của ngươi luôn là người hiểu rõ ngươi nhất (Hãn +++++++ Cái này hình như là Cổ Long đại nhân nói >_<).
“Tại sao lại là ta?” Vừa hay Bạch Ngọc Đường cũng hỏi vấn đề này.
Nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, Triển Chiêu nói từng chữ từng chữ một: “Bởi vì ta tin tưởng ngươi! Ngươi là tri kỷ chí cốt của ta! Ta coi ngươi là người đáng tín nhiệm nhất!”
Đột nhiên xoay người, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của y, nơi đó tràn ngập tín nhiệm.
Đừng quá tín nhiệm ta! Ngươi có biết ta có ý nghĩ gì đối với ngươi hay không?! Ngươi có biết lời này của ngươi giống như đang bày tỏ với ta hay không! Ngươi có biết ta không chỉ muốn có được sự tín nhiệm lớn nhất của ngươi! Ta còn muốn… Ta còn muốn…
“Sao vậy? Không phải là ngươi cũng không…” Nghe thấy Miêu Nhi nói như vậy Bạch Ngọc Đường lập tức nhảy dựng lên!
“Đừng nói mò! Bạch Ngũ gia ta được xưng là thanh lâu đệ nhất lãng tử, phong lưu thiên hạ vô song! Chút chuyện nhỏ này tính là gì! Ngươi chờ, trong vòng ba ngày nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thoả mãn!!” Nói xong liền phi qua cửa sổ mà ra.
Đã quen với tác phong đến rồi đi như gió của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhún nhún vai, thu dọn một lúc rồi nằm xuống đi tìm Chu Công, cuối cùng cũng quẳng gánh nặng sang một bên, có được một đêm ngon giấc.
Mà ở bên này, Bạch Ngọc Đường sau khi lục tung tùng phèo lên rốt cuộc cũng tìm được thứ mình muốn, không khỏi lộ ra một nụ cười hệt như hồ ly, Miêu Nhi a Miêu Nhi, đây chính là tự ngươi tìm tới cửa!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.