Dessaro Nhân Ngư

Chương 45: Chương 45





Khi tôi đến gần rìa cái bể di tích kia, tôi mới phát hiện đó là một khối đá cao chừng hai mét, ngay cả mặt Agaras tôi cũng không nhìn được.
Tôi buộc lòng phải đi vòng quanh khối đá chừng hơn mười mét mới tìm được lỗ thủng để tôi có thể trèo lên.
Dưới đáy cũng không phải đầm lầy, mà là mặt nước gợn sóng lấp lánh, một ít lá cây hoa súng nổi lơ lửng bên trên, cũng không nhìn xuyên thấu được như ao hồ, thậm chí tôi còn không thể trông thấy Agaras ở nơi nào.
Tôi ngồi xuống trên phiến đá, lắc lư cá nướng trong tay giống như gọi một con cá heo trong viện hải dương, kêu to: “Này, tao đến để cảm ơn sự giúp đỡ vừa rồi của mày, nếu không ra, tao sẽ trở về đó!”
Nói xong tôi liền định đứng lên, nói thật, tôi cũng không hi vọng Agaras lập tức xuất hiện, như vậy tôi mới có lý do để rời đi cho nhanh, thế nhưng tôi có dự cảm điều này là hoàn toàn không thể.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy một bàn tay thình lình thò ra từ giữa những mảng bèo bên dưới, túm lấy mắt cá chân đang lắc lư trên hồ nước của tôi, gương mặt âm trầm tà mị kia cũng chậm rãi di động theo một một phiến bóng râm dày đặc, đến gần đầu gối của tôi.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tôi vẫn theo bản năng rụt chân lại, lui thân thể, suýt chút nữa thì trọng tâm không vững ngã quỵ xuống phía sau, phần eo lại tức thời siết chặt, cả người nghiêng ngả về phía trước, nhào vào một lồng ngực ẩm ướt.
Tôi ngẩng đầu, môi hơi hơi chạm sát vào sống mũi cao thẳng trên khuôn mặt gần trong gang tấc kia, tầm nhìn sa vào đáy mắt sâu không lường được, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Dessaro? Cậu ở đâu? Tôi không nhìn thấy cậu!”
Lafare cách đó không xa la lên khiến tôi chợt bừng tỉnh, tôi lập tức đẩy Agaras ra, một lần nữa ổn định thân thể, giơ cá nướng trên tay lên đáp lại: “Tôi ở đây, đừng lo lắng, tôi đang cho nó ăn!”
“Cho ăn…” Agaras cúi đầu lặp lại từ đơn này, hoang mang nhìn chằm chằm tôi, nhướn cao mày, dường như cũng không hiểu rõ ý của mấy từ này.
Quả thật bọn chúng đã quen với việc tự mình đi săn động vật, sao có thể hiểu được hàm nghĩa của hành động này! Hơn nữa, trên thực tế tôi cảm thấy đút cho Agaras ăn thì có chút mạo phạm hắn, bởi vì có lẽ bối phận của hắn còn ngang bằng cha tôi hoặc là ông nội tôi cũng không biết chừng.
“Ách…” Tôi lắc lắc cá nướng trong tay, cũng nắm bàn tay hắn lên, muốn nhét cái xiên vào lòng bàn tay hắn, giải thích, “Chính là… Đây là cho mày ăn, là thức ăn của bọn tạo, là thực phẩm chín đã dùng lửa đốt, mày có thể ăn không?”

Agaras buông mí mắt xuống, nhìn chằm chằm cá nướng trong tay tôi, ghé vào hít ngửi, chân mày cau lại.
Tôi không biết hương liệu nướng đặc trưng của Nga mà Lafare mang đến có phù hợp với khẩu vị nhân ngư hay không, nhưng tôi thì một năm bốn mùa đều rất thích ăn, hơn nữa ăn cả trăm lần cũng không thấy chán, ít nhiều gì cũng nhờ nó tôi mới giải quyết được vấn đề khẩu vị thức ăn trong chuyến đi biển dài ngày này.
Nếu Agaras không ăn, vậy con cá nướng này chính là của tôi.
Tôi nhìn chằm chằm mỹ vị trong tay, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Tôi cứ tưởng rằng hắn sẽ ghét bỏ và cự tuyệt ăn, thế nhưng ngoài dự đoán là, hắn lại dùng tay túm lấy cổ tay tôi, liếm mấy ngụm, cái miệng liền táp mất một khối thịt cá lớn, đến xương cá cũng không để ý đã nuốt trọn vào bụng, tướng ăn có thể nói là lang thôn hổ yết, tôi không khỏi lo lắng sau đó hắn sẽ nuốt luôn cả cái xiên vào bụng, vội vàng giật giật trở về, rút lấy nửa con cá từ trong miệng hắn ra: “Này, này! Cái xiên không phải dùng như thế, mày đừng có ăn luôn cùng đồ ăn chứ!”
Agaras liếm liếm cái miệng dính đầy dầu mỡ, vô cùng bất mãn lộ ra răng nanh, nhìn chằm chằm vào nửa con cá nướng trong tay tôi, lần đầu tiên lộ ra vài phần chật vật, tôi nhìn bộ dáng của hắn, không nhịn được phụt cười ra tiếng, cười đến ngã tới ngã lui, cá nướng trong tay còn suýt chút nữa lung lay rơi ra ngoài.
Mà nhân vật chính của tiết mục buồn cười này dường như lại hoàn toàn không ý thức được hắn buồn cười chỗ nào, chỉ xa xăm nâng mí mắt lên, lạnh nhạt giống như đối đãi với một đứa nhỏ đang đùa giỡn, khóe miệng gợi lên một độ cong kỳ quái, phảng phất đang chuẩn bị âm mưu quỷ kế gì đó để trả thù tôi.
Tôi lập tức ngưng bặt lại: Gặp quỷ! Suýt nữa thì quên mất, nói đùa với con dã thú âm hiểm này, chịu thiệt nhất định là tôi!
“Ách… Thứ này phải cầm thế này.”
Vì bù đắp “hành vi mạo phạm” của tôi vừa rồi, cũng dời đi lực chú ý của Agaras, tôi ra vẻ đứng đắn cầm bàn tay của hắn lên, nhét cái xiên vào trong tay hắn, chỉnh ra một tư thế nắm tiêu chuẩn [may mà màng màng của Agaras cũng không gây trở ngại khi làm như vậy], “Sau đó, mày phải ăn như vậy, nhìn này…”
Tôi cúi đầu, cố gắng khiến tướng ăn của bản thân nhã nhặn một chút ngậm lấy cạnh cái xiên, cắn xuống một khối thịt cá nuốt vào bụng, cũng tỉ mỉ phun xương cá ra, để tránh đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi của Agaras: “Đây là cách ăn của bọn tao, có chút phiền toái, có phải không?”
Nói xong, tôi vẫn không nhịn được nhìn về phía Agaras.
Hắn như có chút đăm chiêu đánh giá dáng vẻ khi ăn của tôi, gật gật đầu, bỗng nhiên nâng lên một bàn tay khác, lấy ngón tay miết qua bên môi tôi, lau đi một ít dầu mỡ trong suốt lóng lánh, lại vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, sau đó liền nhếch môi giống như vừa nhấm nháp được mỹ vị nhân gian nào đó, như cười như không nhìn chằm chằm tôi, lộ ra một loại biểu tình thỏa mãn.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, má phừng một cái nóng lên, quả thực đã muốn trèo tường trốn đi ngay lập tức, thế nhưng khi chân tôi vừa cuộn lên, lại bị tay hắn tựa như vô ý bắt lấy.
Sau đó, hắn không chút để ý nhìn lướt qua cái chân không an phận của tôi.
Động tác của tôi liền lập tức cương cứng tại chỗ.
Tôi ý thức được bản thân không thể đào tẩu, bằng không con dã thú này nhất định sẽ hưng phấn lên, hơn nữa tôi cũng biết chắc hắn sẽ túm lấy tôi, đem tôi tử hình ngay tại chỗ trước mặt bạn học của tôi!
Suy xét đến chuyện đó, tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh không gợn sóng buông chân xuống, tiếp tục làm mẫu ăn mấy miếng cá nướng, Agaras cũng thật nghiêm túc vùi đầu, bắt chước cách ăn của tôi.
Hắn bắt chước còn rất ra hình ra dạng, khép hờ mắt quan sát cách ăn của tôi, lông mi thật dài rũ xuống, đôi môi sắc bén tỉ mỉ nuốt thịt cá, đến quai hàm cũng không có động tĩnh gì, chỉ nhô ra nơi hầu kết trong chớp mắt, lại theo nước bọt trượt xuống cần cổ thon dài hữu lực.
Tôi không khỏi ngây ngốc một lúc.
Tôi không thể không thừa nhận hắn ăn như vậy thoạt nhìn quả thật rất giống một thân sĩ mê người, tất nhiên nếu như hắn đừng theo thói quen vươn đầu lưỡi ra liếm môi – hành động này khiến hắn trông giống như một con sắc quỷ thích ra ám hiệu với mục tiêu hẹn hò trong quán bar vậy.
Mục tiêu hẹn hò.
Khi từ này xẹt qua đầu óc tôi, thần kinh của tôi lập tức mẫn cảm nhảy dựng lên, bỗng nhiên cảm thấy như ngồi trên chông, bởi vì hiện giờ ở đây, dưới ánh trăng này, hồ nước này, hai chúng tôi lén lút trốn vào một góc ăn cá nướng, không phải là rất giống như đang hẹn hò cùng ăn cơm dã ngoại sao!
Điều này thật kỳ quái……
Tôi nghĩ như vậy, trong đầu không thể kìm nén được tràn ra những hình ảnh liên quan đến nhục thể, cảm giác xấu hổ khiến trán tôi nhỏ ra mồ hôi, tầm nhìn lại không thể né tránh giằng co với ánh mắt của Agaras, luôn có loại dự cảm như hắn sắp hôn tôi.
Bàn tay của hắn vào lúc này lại đột nhiên buông lỏng cái xiên, lướt dọc theo lưng tôi đặt lên sau gáy, đuôi cá chống đỡ nửa người trên, toàn bộ nhô ra khỏi hồ nước.
Không khí ái muội nồng đậm gần như muốn bốc cháy lên, nếu như tôi còn không làm gì thì rất có thể sẽ phát triển đến bước tiếp theo của hẹn hò mất.
Tôi lùi sang một bên né tránh Agaras đang muốn dán lên, đồng thời sờ sờ trên người, muốn tìm ra thứ gì đó có thể dời đi lực chú ý của Agaras, lập tức, tôi đụng đến một vật thể kim loại cứng rắn trong túi quần.
Tôi liền móc nó ra ngoài.
Đó là la bàn của Lafare, hiện giờ kim la bàn đang bối rối run rẩy giống như trái tim tôi vậy, mũi kim trước sau vẫn chỉ vào phương hướng Agaras, hai tay tôi giơ nó lên che trước người mình, tuy nhiên thứ đồ chơi nho nhỏ này cũng không thể ngăn cản Agaras sáp lại càng gần, vì thế tôi đành phải chỉ vào nó rồi cất cao thanh âm: “Thứ này, là la bàn!”
Rõ ràng Agaras đã bị tôi làm cho sửng sốt một chút, hắn chẳng hiểu ra sao liếc nhìn thứ đồ chơi nho nhỏ trong tay tôi, sau đó dùng hai đầu ngón tay kẹp nó lên, lắc lắc nó một cái.
Tôi nhận thấy dường như la bàn đã thành công gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, không khỏi có chút mừng thầm, đương nhiên tôi tuyệt đối sẽ không để lộ tâm tình của mình ở trên mặt.
Tôi sờ sờ cằm, nghiêm trang giống như một người thầy giáo, ngón tay chỉ chỉ vào kim đồng hồ đang đung đưa: “Biết tại sao thứ này cứ chỉ vào mày không?”
Hắn dùng móng tay có lực sát lượng cực lớn gõ lên thủy tinh, tạo ra một vết rạn nho nhỏ, sau đó lắc lắc đầu, biểu thị hắn không biết.
Tôi đau lòng sờ sờ la bàn, chết tiệt, Lafare sẽ đánh chết tôi mất, là một nhà thám hiểm, bảo bối quý giá nhất của hắn chính là cái la bàn này.
Tôi đau đầu xoa xoa mi tâm, thở dài: “Bởi vì trên người mày có từ trường, sẽ hấp dẫn la bàn thay đổi phương hướng.”
“Từ trường, hấp… dẫn…”
Agaras thấp giọng lặp lại hai từ đơn tiếng Nga này, phát âm của hắn đứt quãng mà trúc trắc, hiển nhiên hàm nghĩa của những từ tiếng Nga này quá phức tạp đối với hắn, nhưng miệng hắn vẫn không ngừng phát ra từng âm tiết, phảng phất như muốn nhấm nuốt hết đám chữ cái này, không ngừng niệm, tựa hồ đang rất cố gắng để thử lý giải lời tôi nói.
Trong khi hắn đọc, ánh mắt hắn chợt nhìn thẳng chăm chú vào tôi, phảng phất như không phải hắn chỉ đang lặp lại lời của tôi, mà là đang vận dụng lời tôi nói để biểu đạt ý tứ của chính hắn.
Loại ảo giác nửa thật nửa giả này khiến trong lòng tôi xẹt qua một chút rung động, tôi cuống quít né tránh cặp mắt sâu thẳm khiếp người kia của hắn, nắm lấy bàn tay đang đặt trên la bàn của hắn, đầu kim lập tức đung đưa giống như phát điên, tựa hồ muốn bung ra khỏi lớp thủy tinh.
“Look!” Tôi hít sâu một hơi, muốn bình ổn xung động trong lồng ngực, đổi sang tiếng anh giải thích cho hắn, “Attract, you attract it, because you…”
Lời tôi nói bởi vì hành động xoay tay bắt lấy cổ tay tôi của Agaras mà ngưng bặt.
Tôi bị hoảng sợ, suýt chút nữa đã ném la bàn trong tay vào hồ nước, lại bị Agaras nhanh tay lẹ mắt đón được, hắn gảy gảy cái nút xoay thật nhỏ trên la bàn, tôi cảm thấy trái tim dường như đang bị nó nắm trên đầu ngón tay vậy, cả người hổn hển không thở nổi, chỉ có thể ngây như phỗng trừng hắn, trong miệng lại không thốt ra được câu gì để có thể dời đi lực chú ý của hắn.
Tôi không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì, biểu đạt cái gì, chỉ có thể trơ mắt mặc hắn chôn đầu trên lồng ngực của tôi, túm chặt phần eo của tôi, đặt mũi trên quần áo tôi hít thật sâu mùi cơ thể của tôi, tôi cứng ngắc cúi đầu, liền thấy hắn vô cùng say mê nhắm hai mắt lại giống như đang phẩm rượu, phảng phất như đã nếm được dư vị hơi thở nào đó thật đậm trên người tôi.
Tôi cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng thẳng, từng lỗ chân lông của tôi đều kịch liệt co rút lại vì bị Agaras tiếp cận, hơn nữa mùi dị hương kích thích tố phát ra từ mái tóc của hắn đang xông thẳng vào xoang mũi của tôi, lúc này có vẻ đặc biệt nồng đậm.
Tôi không thể xác định liệu nguyên nhân có phải là vì Agaras đang hưng phấn lên hay không, tôi chỉ biết là tôi đã bị dọa sợ, một lần nữa không kìm nén nổi xúc động muốn vắt chân chạy trốn.

Tôi theo bản năng túm lấy cái xiên đặt ở bên cạnh, nhắm ngay vào gáy Agaras, hung tợn cảnh cáo nó: “Này, mày mà dám làm gì tao ở đây, đừng trách tao đối xử với mày giống như đối với con cá nướng kia!”
“… Hấp dẫn…” Agaras vùi đầu ở cạnh trái tim tôi, đột nhiên phát ra một tiếng kêu trầm thấp ám ách, tôi ngây ngốc một chút, lại thấy hắn ngẩng đầu lên: “Tôi… hấp dẫn… em… Dessaro…” Tôi cảm thấy đôi môi ẩm ướt của hắn chuyển về phía vành tai tôi, châm lên một đốm lửa thật nhỏ bên gáy: “Deeply.”
Những lời này tựa như ma chú nện vào màng nhĩ của tôi, khiến toàn bộ đại não của tôi trở nên hỗn loạn, tôi không biết làm thế nào mà Agaras có thể thông qua mùi để xác định cảm xúc trong lòng tôi, hơn nữa tôi cũng cảm thấy chuyện này hoàn toàn là vớ vẩn, thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại đột nhiên mất đi năng lực phản bác giống như bí mật khó có thể mở miệng của mình đã bị đào móc ra vậy, nghẹn ngào không trả lời được.
Bởi vì tôi quả thật cảm thấy, hiện giờ tôi cũng giống như la bàn vậy, bắt đầu dần dần không thể kháng cự “từ trường” của con dã thú này.
Giống như giờ phút này, khi môi Agaras đang dán trên lỗ tai tôi, tôi vậy mà lại ẩn ẩn hưng phấn lên vì loại đụng chạm này.
Hơn nữa, không chỉ là trên sinh lý.
Nội tâm của tôi đang khát vọng hắn tiến thêm một bước xâm phạm nữa, cho dù là trong tình huống cấm kỵ như thế này.
Loại cảm giác mâu thuẫn kích thích này khiến tôi không khỏi nhớ lại thời điểm Agaras mất tích, tôi một mình nằm trong chăn nghĩ đến hắn… thủ dâm, hơn nữa rất mất mặt là, trước đó tôi còn bị hắn bắt gặp một lần!
Gặp quỷ, gặp quỷ, chắc chắn không có khả năng tôi thích hắn được!
Làm sao tôi lại có thể thay đổi tính hướng chỉ vì một con nhân ngư giống đực? Tôi là một người đàn ông Nga bình thường, tôi chắc hẳn phải thích Eva mới đúng!
Không, những ảo giác đó chắc chắn là do hội chứng Stockholm của tôi đang ngày càng nghiêm trọng!
Ý niệm này giằng co trong đầu tôi, tôi tâm hoảng ý loạn bị Agaras đặt trên tảng đá, trong nháy mắt hắn cúi đầu ngăn chặn môi tôi, cả người tôi liền giống như lò xo bật tung lên chạy trốn, hoảng loạn xoay người nhảy khỏi tảng đá, lại lảo đảo trượt chân ngã xuống đất, bùn đất dính đầy mặt.
Tôi lau mặt qua loa, theo bản năng quay đầu, lại thấy Agaras không có lập tức đuổi theo bắt lấy tôi, mà lẳng lặng đứng ở sau khối đá, rũ mắt xuống, lấy một tư thái của trưởng giả nhìn chằm chằm bộ dạng ngu xuẩn của tôi, ánh mắt vừa hứng thú lại vừa ái muội vô cùng.
Nhìn khóe miệng cong lên của hắn thì xem ra nhất định là Agaras đang cho rằng tôi là người cực kỳ thú vị, ở trước mặt của hắn, tôi giống hệt như một tiểu quỷ muốn liều mạng vãn hồi một chút tự tôn, thế nhưng lần nào cũng bị hắn ta đánh bại.
“Fuck, đáng chết, tên cáo già khốn kiếp!”
Tôi thẹn quá thành giận mắng vài câu thô tục về phía Agaras, nện một quyền xuống nền đất, sau đó lảo đảo bò lên vắt chân chạy đi, phi như bay về phía doanh địa, ngay cả Lafare hỏi han tôi cũng không để ý tới, một mình ngồi xổm một góc rửa sạch bùn trên mặt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.