Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 31:




Cuộc nói chuyện diễn ra không đầy hai phút trong không khí không hề hòa nhã và tan rã cũng trong không vui. Nếu Ôn Hòa cho rằng mấy cái đồng nhân đó quan trọng hơn bạn mình thì cứ để anh ta làm bạn với cái mớ đồng nhân đó đi. Một người bạn không tôn trọng sự riêng tư lẫn ý kiến và cảm xúc của bạn mình thì cũng không đáng để lưu tâm. Nếu Ôn Hòa tôn trọng và để ý một chút đến nguyên chủ thì đã biết nguyên chủ sẽ không thích nổi bật do đồng nhân tạo ra lại càng không thích cuộc đời mình bị người khác thêm mắm thêm muối làm sai lệch. Tính cách sống yên tĩnh và khép kín này bất kể ai tiếp xúc với nguyên chủ cũng nhất định biết. Vậy mà Ôn Hòa mang tiếng là bạn thân lại chẳng mảy may để ý rồi tạo ra mấy cái đồng nhân chọc người ngứa mắt đó.
Lục Tranh và tính cách nguyên chủ khá giống nhau, đều không thích người ta chú đến mấy thứ đời tư lẫn việc người khác bịa ra cuộc đời mình. Kiểu người vô tư và ham vui như Ôn Hòa không hợp với nguyên chủ lẫn Lục Tranh. Mà Ôn Hòa qua lại lâu với nguyên chủ như vậy cũng là do anh ta tự thân vác xác tới lôi cổ nguyên chủ đi đây đi đó. Mối quan hệ này có lẽ không bền nhưng Ôn Hòa vẫn bền bỉ siêng tới tìm nguyên chủ vì nguyên chủ sẽ không phản đối nơi mà Ôn Hòa kéo đi, càng không tỏ thái độ hay ý kiến gì nhiều trong khi Ôn Hòa đi cùng đám bạn ba ngày thì đã mất hai ngày cãi nhau chọn địa điểm lẫn thời gian.
Ôn Hòa không muốn giải quyết những đồng nhân văn và fan couple kia thì cậu cũng sẽ có những cách khác.
Nếu bản thân cậu không thể làm thì huy động người đọc trêи mạng để họ giúp cậu. Cách này thoạt nhìn cực kì đơn giản, nhanh chóng, tiết kiệm, có thể lợi dụng ưu thế số đông để gây sức ép. Nhưng cũng vì là cách đơn giản và nhanh chóng nhất lại mang lại rủi ro cũng bự không kém gì hiệu quả nó có thể mang lại. Bởi vì có thể những người đọc kia sẽ ùa theo và trở thành fan couple. Như vậy việc diệt tư tưởng đem người khác thành nhân vật ảo sẽ biến thành tự mình thuốc lấy cái bực vào người.
Chuyện này cứ để vài ngày, sau khi bình tĩnh lại thì Lục Tranh sẽ nghĩ tiếp. Lúc tức giận, chỉ số thông minh của cậu sẽ bị cơn giận lấn át, phải bình tĩnh lại mới nhìn được biện pháp tốt hơn.
Khuôn mặt Lục Tranh vẫn bất biến cố không tỏ ra khó chịu với người xung quanh nhưng tâm tình thì không tốt, thanh toán tiền liền đem đồ đã mua bước ra khỏi siêu thị cùng hổ mập. Dẫu sao người đầu sỏ khiến cậu nổi điên cũng không phải những người xung quanh, gây khó chịu cho người ta cũng không hay. Đã khó chịu thì chớ, nhìn mặt người khác cũng khó chịu thì bản thân mình lại càng khó chịu hơn.
Lên xe huyền phù thiết kế đơn giản nhưng cực kì vững chắc có biểu tượng xích bạch song long vân cuộn đặc trưng của Khiết gia, Lục Tranh cùng hổ mập về biệt phủ. Lục Tranh từ lúc siêu thị đến lúc về vẫn không lên tinh thần được xíu nào, càng nghĩ lại lại càng trở nên phiền não, hứng thú viết bản thảo cũng trở nên buồn chán.
Lục Tranh không muốn có được sự chú ý cho dù là nhiều hay ít của cộng đồng mà chỉ muốn họ quan tâm đến các tác phẩm của cậu. Tuy nhiên phận đời trớ trêu, chỉ vì một hôn ước, một Ôn Hòa thích thêu dệt này nọ mà khuôn mặt cậu lại có được sự quan tâm của một bộ phận công chúng. Lục Tranh thật sự không thể thích nổi cảm giác bị coi như động vật quý hiếm thế này, trêи đế quốc có biết bao cặp Alpha x Alpha, tại sao sự chú ý lại dồn lên cậu là nhiều nhất?
Một điều hiển nhiên, những kiến thức lịch sử kia hoàn toàn là do chính bản thân cậu trải nghiệm cuộc sống, bây giờ đăng lên mạng kiếm tiền chẳng qua chỉ là nhớ lại chuyện ngày xưa mà thôi. Cho dù cậu là hồn xuyên, kiến thứ đó đối với cậu chỉ là một mảnh kí ức, cậu không cần phải cố sức tìm hiểu hay nghiên cứu gì cả thì cậu cũng biết. Nhưng có ai biết rằng những đoạn kí ức đó có đoạn đời sống nào lại không phải trả giá bằng tính mạng mới có thể có cơ hội sống tiếp trong cái thời gọi là mạt thế?
Bản thân cậu lại là một con tang thi, không chỉ là tang thi mà còn là tang thi đa hệ đỉnh cấp có trí tuệ. Sau tang thi hoàng thì cậu luôn là kẻ được săn đón và nã đạn hàng đầu. Lý do không có gì nhiều hơn việc cậu cùng tang thi hoàng đều được tính là mối nguy hiểm của thời đại.
Con người cực khổ vừa phải đánh tang thi vừa kiếm nguồn sống lại càng phải chịu sự khắc nghiệt của thời tiết lẫn đủ thứ thiên tai đến từ thiên nhiên. Con người phải chấp nhận "sống chung với lũ" trong mạt thế để tìm đường sống cho mình, lẽ nào một tang thi như Lục Tranh lại không cần. Các yếu tố từ thiên nhiên lẫn điều kiện sống không có tác động với tang thi thì vẫn còn dị năng giả, biến dị thực vật, các loại vũ khí nóng mà con người có thể tạo ra và còn những phòng thí nghiệm nữa. Con người lại còn có một ưu thế mà đa số tang thi không có được: trí tuệ.
Lục Tranh và tang thi vương cùng những tang thi tang thi cấp cao thuộc về phần thiếu số còn lại, lại càng trở thành đối tượng được "săn đón" hàng đầu. Tất nhiên nếu tang thi không ăn thịt người và biến họ thành tang thi thì con người cũng không cố sức giết tang thi làm gì, ai đời lại mặc kệ kẻ khác giết mình bao giờ. Con người giết tang thi để sinh tồn, để duy trì sự sống thì tang thi cũng cần ăn để duy trì sự sống vậy, không có trí tuệ, tang thi chỉ làm theo bản năng nguyên thủy nhất: tìm cái ăn.
Lục Tranh biết virus phát sinh từ thời điểm nào nhưng không cách nào biết được tại sao virus lại xuất hiện, cũng không biết tại sao virus lại phát triển rồi biến con người trở thành tang thi chỉ biết thỏa mãn cơn đói khát máu thịt đến cồn cào của mình. Đủ thứ thiên tai, thời tiết quỷ dị khó lường thời mạt thế cũng vậy, cậu chỉ biết đó là điều hiển nhiên mà không biết nguyên nhân nào có thể khiến cho thời tiết có thể thất thường đến mức phi thường.
Đôi khi những điều đơn giản nhất lại là những câu hỏi khó nhất, những cái người ta chấp nhận đó là điều hiển nhiên lại không có cách nào để giải thích. Giống như việc chứng minh hai vế bằng nhau, nhìn thì khó nhưng để chứng minh được thì cũng không quá khó. Còn việc hiển nhiên như 1+1=2 lại khác, ai cũng biết 1+1 thì chắc chắn bằng 2 nhưng ai lại có thể chứng minh 1+1 bằng 2 mà không phải là một con số khác.
Những điều hiển nhiên không thể thay đổi thì chỉ có thể chấp nhận. Cũng giống như việc bản thân cậu đã chết mà cái xác hiện tại theo như lời Khiết Y thì không phải là cậu đoạt xá mà là cơ hội sống của cậu. Cho dù không thích các mối quan hệ lằng nhằng của nguyên chủ thì cậu cũng chẳng làm gì được, càng không thể trở về thân xác kia được bởi thân xác kia của cậu đã chết rồi, không, phải là tan thành tro bụi, à khoan, theo tình lúc cậu sắp chết mà nói thì căn bản thân xác cũ của cậu đã bị đánh đến không còn hạt bụi nào mới phải.
Không quay về được thì chỉ có thể chấp nhận sống tiếp nhưng điều đó không có nghĩa Lục Tranh sẽ chấp nhận một cuộc sống theo ý muốn của thiên hạ mà không phải theo ý mình.
***
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ mỗi ngày mình sẽ ra một chương. Giờ đăng không xác định nhé, có thể là khi vừa chuyển ngày cũng có thể là trưa chiều gì đó!
P/s: Cuộc đời mình chỉ biết tự kiếm niềm vui bằng những lượt sao vàng và bình luận trêи s2.truyenhd.com. Các bạn thấy hay thì sao vàng ủng hộ mình nha !
<3 <3 <3 <3 <3
Thỉnh thoảng mình cũng có sai lỗi chính tả. Mặc dù không nhiều vì mình có đọc và sửa lại nhưng cũng không tránh sai sót được, các bạn có thấy sai chữ nào thì nhắc mình với nha ! ^-^
Rất hoan nghênh các ý kiến góp ý của các bạn ! :3
Thân ái.
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.