Đến Tương Lai, Là Hôn Thê Của Thiếu Tướng

Chương 17:




Ngơ ngác ở lại Khiết gia đã được gần một tuần, Lục Tranh coi như hoàn toàn thoải mái khi ở đây. 
Mới đầu cậu còn cảm giác không tự nhiên nhưng qua vài ngày ở chung, cậu đã nhìn thấy người nhà Khiết gia không câu nệ cậu là người ngoài, như một người cần được bảo hộ hay coi cậu như trách nhiệm mà hoàn toàn coi cậu là người cùng một nhà, không hề có cái gì gọi là câu nệ hay khách sáo. Nói thật, bây giờ Lục Tranh với mấy thanh niên trẻ của Khiết gia chẳng có hôm nào lại không lôi nhau đi chỗ này chỗ kia, có khi lại đùa giỡn nhau mà lăn thành một đoàn. 
Và hiện tại, cậu đang cùng với mấy thanh niên đó ngồi ăn dưa hấu. 
Tất nhiên ăn uống cũng sẽ nhàn rỗi hơn nếu không có một đàn cún, cáo lông xù, thân to chà bá, vẻ mặt thiện lương mong manh dễ vỡ, ánh mắt thương tâm và ai oán nhìn đám thanh niên. 
Khiết Bảo Ngao là người dẫn đầu cho hành động cắm mặt vào lát dưa hấu ăn vội vàng. Lục Tranh đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã thấy một cái bóng đen đang trùm lên mình. Cậu ngước lên đã thấy một con chó to, to lắm, to hơn cả chó Alaska Giant nhưng trắng toát như chó Samoyed. Lục Tranh không biết đây là giống chó gì nữa nhưng cho dù là giống chó gì cũng không quan trọng. Quan trọng là miếng dưa đang cầm trêи tay, cậu mới cạp được hai phát kia đã bị cún nhỏ bé và siêu manh nào đó nhẹ nhàng ngoạm một bên và tha đi trước con mắt ngẩn ngơ của Lục Tranh. 
Dương ánh mắt nhìn ra xung quanh, cũng không thiếu người bị cướp dưa như cậu. Nhưng nhìn một vòng cũng không thấy Khiết Bảo Ngao đâu. Cho đến khi nhìn bộ dáng chờ đợi và ánh mắt long lanh cùng mấy cái miệng tràn đầy nước miếng của mấy con cáo và cún cưng đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, cậu mới bất giác nhìn theo. Hóa ra Khiết Bảo Ngao đã tạo một khối tuyết lơ lửng trêи không rồi ngồi an nhàn ở đó mà ăn. 
Khiết Bảo Ngao ăn xong, nhảy xuống mặt đất. Miếng vỏ dưa chưa kịp bay vào rổ đã bị một con cáo nhanh chân lẹ miệng cạp lấy rồi quay đi, kéo theo một đàn bông bông xù xù đủ loại sắc màu đằng sau.
Lục Tranh thật có xúc động muốn túm từng con trong cái đám bông bông xù xù đủ sắc màu kia mà hỏi lại rằng có thật chúng là yêu thú và ma thú hay không, sao chúng không có điểm nào khác cún cưng vậy? Mấy con cún kia thì không nói, tại sao mấy con cáo kia cũng y chang, chẳng phải cáo với cún là hai loài khác nhau sao? Sao mấy con cáo kia cũng không có gì khác mấy con cún quá vậy? 
Lại nói, từ hôm Lục Tranh ở tại Khiết gia và biết đến sự hiện diện của đám yêu thú và ma thú tham ăn này thì cậu nhận ra một đặc trưng: không có cái gì người ăn được mà đám này không ăn được và không có thức ăn nào mà người có thể ngồi ăn một mình mà không chia chi chúng nó. Nếu ăn mà không chia cho chúng, chúng sẽ nhìn với ánh mắt ngây thơ vô số tội mặc dù lâu lâu vì bán manh không thành mà lại trở thành ngớ ngẩn. 
Cách này không được thì sẽ thấy nước miếng tứa ra ngoài miệng chúng nó, cứ mỗi miếng ăn, chúng nó sẽ nhẹ nhàng "hư hư" trong cổ họng kèm theo đặc trưng nước miếng khiến cho người ăn cảm giác mình là người xấu khi đang "hành hạ" chúng. 
Nếu người ăn vẫn mặt không đổi sắc, mắt không rời mâm thì chúng thú sẽ lấy lợi thế thịt đè người, đè cho người ăn ngã ra rồi tranh thủ cướp đồ ăn, sau khi cướp và ăn xong chúng nó sẽ lại đè lên người bán manh làm nũng đủ kiểu để không ai trách phạt được chúng nó.
Những cún và cáo này đều có sức mạnh nhưng Lục Tranh chưa bao giờ chiêm nghiệm, chỉ biết mỗi con sẽ có một hoặc một vài skill đặc biệt nào đó mà cụ thể những skill đó là gì thì cậu cũng không rõ. Thực ra mấy thanh niên cũng nói cho cậu biết rồi nhưng đó kiến thức đa phần thuộc về tu chân giới nên cậu vốn đã không hiểu nên khi nghe vào cũng không thấm vào não được bao nhiêu. 
Lục Tranh còn chưa quên lúc hái dưa hấu, nguyên một đám này đã bao vây sọt dưa hấu. Lúc đó mấy thanh niên cũng đã bổ một phân nửa sọt dưa cho đám lông xù cưng cưng này rồi, thế mà nhìn xem, nhìn xem, bọn nó giờ còn giả vờ đáng thương nữa kìa. 
Tất nhiên, cảnh tượng bổ dưa cho cún và cáo như thế này ở trong cảm nhận của Lục Tranh và đám thanh niên Khiết gia là rất bình thường nhưng so với người khác thì không bình thường chút nào. Bởi đây là đang hoang phí trái cây thời trước tân nguyên. Nếu người khác nhìn thấy cảnh này, bọn họ lại chẳng bị chửi rủa là hoang phí tiền bạc hoặc khoe khoang nhiều tiền mới là lạ. Đương nhiên có ngoại lệ là Khiết gia thì người ta cũng chỉ nhẹ nhàng suýt xoa "người có tiền thực tốt", ai bảo Khiết gia long tộc đã trở thành tín ngưỡng của con dân đế quốc. 
So với mức sống của người bình thường thì trái cây không đáng nhiêu tiền, hơn nữa trái cây cũng không đắt đến độ trở thành xa xỉ phẩm nhưng trái cây còn giữ nguyên hình dáng và vị ban đầu như trước mạt thế lại không phải dễ tìm lại càng không phải muốn là có, giá cả lại càng không phải là dễ nói chuyện.
Còn ở Khiết gia mà nói,... muốn ăn bao nhiêu thì tự ra vườn hái bấy nhiêu, vừa tươi vừa ngon, ăn uống lại thoải mái. 
Cho nên đám thanh niên cùng Lục Tranh đang di chuyển ra sau vườn rau, cầm cả dao, rổ ra luôn. 
Vườn rau không chỉ có rau mà còn có nhiều cây khác nữa, có cả mấy bộ bàn ghế gỗ thiết kế đơn giản được đặt dưới cây tán rộng. Đám thanh niên có người kê lại bàn ghê thành dãy bàn dài, người hái dưa, người rửa dưa hấu, nhộn nhịp hẳn ra. 
Thế mà chưa được bao lâu, đám cún và cáo kia lại tới rồi. Khiết Bảo Ngao vung dao bổ dưa. Không phải bỗng nhiên mà cậu ta được mọi người nâng lên thành thành viên bổ dưa chính, còn chẳng phải do cậu ta bổ dưa nhanh nhất hay sao. Bên này Lục Tranh cùng mấy người mới bổ được bốn quả thì bên kia Bảo ngao đã bổ được năm trái, đây gọi là gì, là năng suất, năng suất đó. Nhưng có bổ nhanh bao nhiêu thì mấy con cún và cáo này ngoạm một miếng cũng nhanh chóng hết sạch. 
Trêи bàn bày ra một loạt các miếng dưa hấu lớn, mỗi người lấy dưa hấu ăn. Mấy con cáo và cún cũng rất có tính tự giác, ăn hết một miếng là tự động lại bàn ngoạm một miếng tha đi trong im lặng. 
-------------
Truyện chỉ được đăng bởi trang_kenny ở s2.truyenhd.com và Sweek, mọi trang web khác đều là giả mạo !
Vui lòng không chuyển ver hay bưng bê đi nơi khác !
Vui lòng tôn trọng công sức viết truyện của mình !
Thân ái và quyết thắng !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.