Đến Cuối Cùng Người Đó Vẫn Là Em

Chương 10: Lo Lắng





Chung cư A...
Ngoài trời đang mưa, cô nhâm nhi tách cafe nhớ về khoảng thời gian giữa anh và cô.
Ngày mà anh cầu hôn cô là ngày mà cô hạnh phúc nhất.
Anh và coi đã cùng nhau trãi qua những ngày thánh thanh xuân vô cùng vô cùng đẹp.
Từ khi ba mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, anh luôn là người bên cạnh cô, giúp đỡ cô vượt qua khoảng thời gian đó.
Cũng chính vì thế coi dần đem lòng yêu anh, yêu nhiều đến mức không không nghĩ cô có thể yêu ai được như vậy.
Cho đến khi LeO xuất hiện, đó là sự kết tinh tình yêu của anh và cô, là món quà vô cùng to lớn mà ông trời đã van cho cô.
Năm đó khi vừa sang Mỹ, cô mới phát hiện mình đã có thai được hơn 2 tháng rồi.
Lúc nghe tin cảm xúc trong cô lẫn lộn, cô không biết nên vui hay nên buồn cho đến khi bác sĩ báo kết quả xét nghiệm cô như chết lặng.
Con của cô và anh bị dị tật van tim bẩm sinh do di truyền, lúc đó cô đã không hề do dự mà đưa ra quyết định phải giữ cho bằng được con, cô đã làm tất cả những gì có thể để giành lại mạng sống cho LeO.
Nghĩ đến hôm nay, anh hận cô đến như vậy, nếu anh biết LeO của con trai ruột của mình thì cô không tưởng tượng được anh sẽ dùng cách gì để cướp LeO khỏi cô.
"Mẹ ơi! Mẹ có chuyện không vui sao ạ?"_ LeO quan tâm hỏi cô.
Nghe giọng của LeO cô vội ngồi xuống ôm lấy cậu bé dịu dàng vỗ về cậu bé.
"Mẹ không sao chỉ là công việc của mẹ có hơi không được thuận lợi lắm nên LeO không phải lo cho mẹ, mẹ có thể tự xữ lý được."_cô dịu dàng trò chuyện cùng LeO.
"Mẹ ơi, có phải hôm nay mẹ vất vả lắm không?"_LeO nhẹ nhàng hỏi cô.

Cô nhìn con trai một cách trìu mến.
"Sao con lại hỏi thế?"
"Con vừa nghe thấy mẹ thở dài."_LeO ngây thơ trả lời.
"Con quên rồi à? Con là siêu anh hùng bé, mẹ là siêu anh hùng lớn, thế nên mẹ không thấy vất vả vì thế con ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đi ngủ sớm được chứ."_ cô nhẹ nhàng giải thích với LeO.
" Vâng ạ.
Mẹ cứ yên tâm nhé, sau này khi lớn lên con còn phải bảo vệ mẹ."_ LeO ngoan ngoãn đáp.
"Wow!!! Con muốn bảo vệ mẹ à? Vậy tương lai mẹ trông cậy hết vào con nhé.
Con nhất định phải lớn lên thật khoẻ mạnh nhé?"_ cô vui vẻ nhìn con trai.
"Vâng ạ.
Nhưng mẹ ơi..."
"Sao thế con trai."_ cô dịu dàng đáp
"Nếu như con ngoan ngoãn nghe lời mẹ, ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn uống thuốc thì đến sinh nhật của con mẹ có thể tặng con một món quà không?"_LeO nũng nịu.
"Con muốn quà gì nào?"
"Con muốn có một người ba."_LeO ngây thơ đáp.
"Con sao vậy? Con chê mẹ rồi đúng không? Như vậy mẹ sẽ buồn lắm đấy."_cô nũng nịu với LeO.
Cậu bé nhìn thấy mẹ như vậy thì thở dài buồn bã.
"Haizzz!!! Lần nào cũng vậy, mẹ rõ là nhỏ nhen mà."
"Con dám nói mẹ nhỏ nhen sao?_ vừa nói cô vừa cù lét LeO.
Hai mẹ con cô đùa một lúc cho đến khi đến giờ đi ngủ của LeO.
"Được rồi, không đùa nữa con mau đi ngủ thôi."_vừa nói cô vừa đưa LeO trở về phòng.
"Chúc mẹ ngủ ngon.
LeO yêu mẹ."
"LeO ngủ ngon.
Mẹ cũng yêu con."
Nhà hàng X....
"Em có nghe một tin đồn, anh và chị Khả Hân ký hợp đồng cùng hợp tác đúng không ạ?"_ Diệp Anh thắc mắc hỏi.
"Đúng vậy"_ anh lạnh lùng đáp.
"Tại sao anh lại làm như vậy? Chị ấy đối xử với anh như vậy, khiến anh tan nhà nát cửa, phản bội cả tình yêu của anh, tại sao anh lại làm như vậy?_ Diệp Anh tức giận nói
"Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn trả thù cô ấy thôi."_ anh vừa nói vừa nhâm nhi ly rượu vang đỏ.
"Trả thù sao? Anh nói dối, anh nói là trả thù nhưng ánh mắt của anh nhìn chị ấy hôm ở siêu thị đã phản bội lại anh.
Anh chưa từng quên chị ấy, tại sao anh lại như thế?"_ càng nói Diệp Anh càng mất bình tĩnh.
"Dù bọn anh có như thế nào cũng là chuyện của anh, em không nên can thiệp quá sâu như vậy."_anh lạnh lùng đáp lời.
"Vậy còn em thì sao? Anh không nghĩ đến cảm nhận của em hay sao.
Anh thừa biết là em thích anh mà, tại sao ngần ấy năm rồi anh vẫn cứ lạnh nhạt với em vậy."_Diệp Anh nói trong uất ức.
"Diệp Anh! Em bình tĩnh lại đi.
Từ trước đến giờ anh chỉ xem em như em gái thôi, xem em giống như Vũ Uyên vậy.
Anh biết là em thích anh nên anh luôn muốn giữ khoảng cách như một người anh trai với em.
Lúc ba anh còn sống hai nhà chúng ta đã rất thân nhau, anh không muốn phá vỡ nó chỉ vì hai chúng ta."_anh nhẹ nhàng giải thích
"Em không hiểu.
Nếu như hai gia đình chúng ta thân như vậy nếu anh và em đến với nhau thì chỉ có thân càng thêm thân thôi."_Diệp Anh bướng bĩnh nói.
"Thật ra hôm nay em hẹn anh tới đây anh cũng muốn nói rõ với em rằng anh chưa hề có tình cảm gì quá giới hạn với em, anh nhắc lại lần nữa anh chỉ xem em là một cô em gái không hơn không kém"_ anh khẳng định.
"Là do chị ta sao, kẻ phản bội đó"_ vừa nói Diệp Anh vừa rưng rưng nước mắt.
"Em hãy ngưng lại đi, đừng có mà nói cô ấy như vậy."_giọng nói bắt đầu thay đổi
"Anh vẫn còn bảo vệ chị ta như vậy sao.
Anh quên là năm năm trước chị ta là tên Hoàng Bách đó đã làm gì sao?"_Diệp Anh vẫn ngoan cố.
"Diệp Anh.
Anh nể tình hai nhà chúng ta nên mới bỏ qua cho em.
Em đừng tưởng anh không biết năm xưa em và bạn thân em đã làm gì."_anh nói bằng giọng nghiêm túc
"Em...tụi em đã làm gì chứ, có phải chị ta đã nói gì với anh không? Anh phải tin em, chị ta nói dối đấy."_nghe anh nói như thế Diệp Anh bắt đầu chột dạ.
" Anh không nghe ai cả, anh chỉ tin vào sự thật thôi.
Tên phục vụ năm đó đã khai là do hai em thuê hắn ta bỏ thuốc vào rượu của cô ấy và cả khách sạn đó anh đã cũng kiểm tra camara an ninh rồi, chính em và coo Hy Vấn đó cũng có mặt ở đó để đưa hai người đó vào phòng.

Thật ra thì hai người đó cũng chẳng xảy ra gì cả, em còn muốn nói gì nữa không."_Diệp Anh hoảng hốt
"Không phải vậy đâu.
Anh tin em đi"_ Diệp Anh vẫn ngoan cố
"Hay là em muốn anh mang bằng chứng đến đây mới chịu thừa nhận."
"Em...em làm tất cả chỉ vì em quá yêu anh thôi.
Anh hãy nghe em giải thích đã..."_ vừa nói Diệp Anh vừa nắm tay anh
" Em không cần giải thích gì nữa.
Ngần ấy năm anh im lặng chỉ vì ba mẹ em thôi.
Cô chú rất tốt với anh nên anh không muốn cô chú buồn vì những việc em đã làm.
Còn bây giờ em hãy an phận về phòng tranh của mình làm việc đừng can thiệp vào chuyện của anh."_ vừa nói xong anh liền rời đi, bỏ lại Diệp Anh một mình trong nhà hàng.
Sau khi anh rời đi được một lúc Diệp Anh đau khổ khóc nức nở, rời khỏi nhà hàng.
Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, một mình Diệp Anh bước trong mưa, theo bản năng liền rút điện thoại gọi cho cô bạn thân của mình.
"Hy Vấn ơi.
Mình làm sao đây.
Anh Phong không cần mình nữa rồi."_ cô khóc nức nở..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.