Đêm Trước Giáng Sinh Ở Thị Trấn Friday Harbor (Christmas Eve At Friday Harbor)

Chương 14:




ĐÊM TRƯỚC GIÁNG SINH
Một số quà đã bao gói phải được chuyển đi, trong lúc Sam và Alex lắp đặt một xe lửa điện vòng quanh cây Giáng Sinh. Holly cười nói rộn rã trong sự vui thích, chạy vòng quanh trong bộ pajamas màu đỏ bằng vải flannel, khi cô bé theo sau hành trình của xe lửa. Renfield trườn tới trước và quan sát đầy nghi ngờ.
Holly được đồng ý rằng cô bé có thể mở một món quà vào đêm trước Giáng Sinh, phần còn lại sẽ phải đợi cho đến buổi sáng. Tất nhiên cô bé chọn hộp quà lớn nhất, hóa ra là một bộ xe lửa. Một hộp khác vẫn còn trong giấy gói là một ngôi nhà tiên mà Maggie đã làm cho cô bé, cùng với sự tô vẽ, những túi rêu và hoa khô, một lọ hồ lấp lánh, và những thứ khác để cho Holly trang hoàng theo ý cô bé.
Mark ngồi trên sofa bên cạnh Maggie, cô đang xếp lại cho ngay ngắn chồng sách Giáng Sinh họ sẽ phải đọc to.
“Đã trễ rồi” Cô thì thào, “Em cần phải đi ngay.” Mọi dây thần kinh của cô nhói lên thích thú khi anh nghiêng người để nói thầm vào tai cô
“Qua đêm ở đây với anh đi.”
Maggie cười. “Em nhớ có luật không qua đêm mà.” Cô thì thầm.
“Phải, nhưng có một ngoại lệ : Một khách mời có thể ngủ lại nếu anh sắp cưới cô ấy.”
Cô trao cho anh một cái nhìn khiển trách. “Anh lại đang huyênh hoang rồi, Nolan.”
“Em nghĩ thế sao? Vậy chắc là em sẽ không thích một trong những món quà anh sẽ tặng em vào sáng mai rồi.”
Trái tim cô đập rộn rã. “Ôi, Chúa Ơi.” Cô ôm đầu trong hai tay, “Đừng để đó là điều con đang nghĩ.” Cô nhìn anh qua khe ngón tay.
Mark cười với cô, “Anh có lý do để hy vọng. Em sẽ gặp khó khăn để nói không với anh sau đó.”
Điều đó ít nhiều là sự thật. Maggie hạ tay xuống và nhìn chằm chằm vào anh, người đàn ông đẹp trai, quyến rũ không thể tin được này đã làm thay đổi toàn bộ cuộc đời cô trong một thời gian ngăn đến thế. Cô cảm thấy một làn sóng hạnh phúc, mạnh mẽ đến mức khiến cô thở khó nhọc. “Điều đó chỉ vì em yêu anh.” Cô nói.
Anh ôm lấy cô, đầu anh cúi xuống trên cô, miệng anh mạnh mẽ và ngọt ngào.
“Kìa!” Cô nghe Holly tố cáo, cười khúc khích. “Họ lại đang hôn nhau nữa kìa!”
“Chúng ta chỉ có một lựa chọn.” Sam nói với cô bé. “Chúng ta sẽ lên lầu để khỏi phải nhìn họ.”
“Đó có phải đến giờ đi ngủ của con?”
“Giờ đi ngủ của con đã trôi qua được nửa giờ rồi.”
Mắt của Holly mở rộng. “Ông già Noel sẽ đến liền. Chúng ra phải bày bánh cookies và sữa.”
“Và đừng quên cà rốt cho những chú tuần lộc.” Maggie nói, gỡ bản thân khỏi Mark và đi đến bếp với Holly.
“Cô có nghĩ Renfield có thể sẽ dọa ông già Noel sợ không?” Holly hỏi, tiếng nói của cô bé vang đến phòng sinh hoạt chung.
“Với tất cả những con chó mà ông già Noel đã nhìn thấy ư? Không cách nào…”
Đứng lên và duỗi người, Alex nói. “Em ra ngoài đây. Đó cũng là giờ đi ngủ của em.”
“Em sẽ trở lại vào sáng mai, đúng không?” Sam hỏi.
“Maggie sẽ nấu đồ ăn sáng chứ?”
“Ít nhất trong khả năng giám sát.”
“Vậy em sẽ có mặt.” Alex đi đến khung cửa và dừng lại để quay nhìn vào họ. “Em thích như thế này.” Cậu làm họ ngạc nhiên với kiểu nói trầm ngâm, “Cảm giác có phần… gia đình.”
Cậu đến nói lời tam biệt với Holly và Maggie, rồi rời khỏi.
“Em nghĩ nó sẽ ổn.” Sam nhận xét. “Đặc biệt khi vụ ly hôn kết thúc.”
Mark cười nhẹ, “Anh nghĩ tất cả chúng ta sẽ ổn.”
Holly trở lại phòng, đặt một dĩa bánh cookie và một dĩa sữa lên bàn café. “Renfield,” Cô bé nói, “không ăn những thứ đó.”
Chú Bulldog vẫy nửa thân sau đồng ý.
“Lại đây nào, bánh quy gừng.” Sam nói, “Bác sẽ dấu cháu trên lầu.”
Holly nhìn Mark và Maggie. “Hai người sẽ đến hôn cháu chúc ngủ ngon chứ?”
“Trong đúng một phút.” Maggie hứa. “Chúng ta chỉ còn lấy và sắp đặt vài thứ sẵn sàng cho ngày mai.” Cô nhìn đầy trìu mến khi Holly chạy trên những bậc thang.
Khi Mark đi để tắt xe lửa, Maggie đến chỗ dĩa bánh cookie và lấy từ trong túi áo của cô ra một mẩu giấy.
“Cái gì thế?” Anh hỏi, tiến lại bên cô.
“Một miếng giấy ghi chú Holly muốn đặt bên cạnh dĩa bánh.” Cô đưa nó cho anh xem. “Anh có biết cô bé có ý gì với thứ này không?”
Ông già Noel kính mến.
Cám ơn ông đã biến điều ước của con thành sự thật.
Yêu ông.
Holly.
Mark đặt mảnh giấy ghi chú lên bàn café, và quàng tay anh quanh cô.
“Có.” Anh nói, nhìn sâu vào đôi mắt nâu nhu mì của cô, “Anh biết điều cô bé muốn nói.”
Và khi anh cúi xuông hôn cô, Mark Nolan cuối cùng cũng tin vào sự kỳ diệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.