Đêm Trước Giáng Sinh Ở Thị Trấn Friday Harbor (Christmas Eve At Friday Harbor)

Chương 10:




Chiếc đồng hồ báo thức đánh thức Maggie với những tiếng bíp giận dữ, khởi đầu bằng nhịp điệu đều đặn, sau đó tăng tần số và tăng âm cho đến khi nó đạt tới mức độ inh ỏi buộc cô phải ra khỏi giường. Rên rỉ, loạng choạng, cô vươn tới chiếc đồng hồ trên chiếc tủ nhỏ và tắt nó đi. Cô đã cẩn thận để nó nằm cách xa giường, kinh nghiệm từ trong quá khứ rằng, khi để chuông báo thức trên tủ đầu giường, cô có khả năng gà gật đập đi đập lại vào nút bấm trong khi vẫn còn say ngủ.
m thanh lạo xạo của những chiếc móng vuốt trên gỗ, và cửa phòng ngủ đung đưa mở ra để lộ gương mặt đồ sộ, vuông vắn của Renfield với cái hàm vẩu dễ nhận thấy của nó. Ái chà chà! Vẻ mặt của cu cậu như muốn nói, như thể cái nhìn của một chú chó Bulldog gần như không có lông, khò khè, hàm răng thách thức là cách tốt nhất để bắt đầu một ngày cho ai đó. Những mảng hói là kết quả của chứng eczema, (xà mâu – bệnh sừng hóa da do thiếu kẽm ở chó) mà việc dùng thuốc kháng sinh và khẩu phần ăn đặc biệt đã giúp làm giảm bớt. Nhưng cho đến lúc này lớp lông không mọc lại. Hình thể xấu đã tạo cho nó một vẻ ngoài vụng về khi nó đi hay chạy, một kiểu lắc lư xiên xẹo.
“Chào buổi sáng, anh chàng lập dị.” Maggie nói, khom xuống để nựng cu cậu. “Đêm thế nào?” Ngủ chập chờn, trằn trọc và xoay trở, những giấc mơ sống động.
Và rồi cô nhớ ra tại sao cô không thể nghỉ ngơi được.
Một tiếng rên rỉ thoát khỏi cô, và bàn tay cô bất động trên cái đầu lùng nhùng da của Renfield.
Cách Mark hôn cô… Cách cô đáp ứng…
Và không có lựa chọn nào, cô phải đương đầu với anh hôm nay. Nếu cô không đến, anh có thể rút ra những kết luận sai lầm. Lựa chọn duy nhất là đến vườn nho Rainshadow và hành động giống như không có gì xảy ra, cô sẽ vui vẻ và hững hờ.
Lê bước vào phòng tắm của căn nhà gỗ một phòng ngủ, Maggie rửa mặt và lau khô bằng một chiếc khăn. Và cô giữ chiếc khăn áp sát vào mắt cô khi cô cảm thấy sự trào dâng không mong đợi của những giọt lệ. Đúng trong khoảnh khắc cô để cho bản thân hồi tưởng lại nụ hôn. Đã quá lâu từ khi cô được ôm ấp trong nỗi đam mê, được ghì chặt mạnh mẽ và chắc chắn sát vào thân thể một người đàn ông. Và Mark quá cường tráng, quá ấm áp, đến mức không hề băn khoăn, cô mê đắm trong sự cám dỗ. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ như thế.
Một số cảm giác quen thuộc, nhưng một số hoàn toàn mới. Cô không thể nhớ cô đã từng có cảm giác khao khát mãnh liệt đến thế hay chưa, một sức nóng đáng kinh ngạc lan tỏa khắp người cô, và điều đó giống như một sự phản bội – và là khởi nguồn của hiểm nguy. Nhiều hơn một chút cảnh báo cho một người phụ nữ đã có đủ biến động trong suốt cuộc đời. Không có chuyện yêu đương hoang dại, điên cuồng, làm tổn thương trái tim nào cho cô hết… không đau khổ nữa, không mất mát nữa…Điều cô cần là thanh bình và yên tĩnh.
Tuy nhiên, với tất cả những điểm còn đang tranh luận, Maggie cho rằng Mark sẽ làm hòa với Shelby. Maggie chỉ là một sự xao lãng chốc lát, một sự ve vãn thoáng qua. Không cách gì Mark lại muốn thỏa thuận với gánh nặng tình cảm mà Maggie đang mang… bản thân cô không muốn đi đến kết cục đó. Đêm qua không có ý nghĩa gì với anh.
Và cô phải tự thuyết phục bản thân, bất luận thế nào, không có gì dành cho cô.
Đặt chiếc khăn qua một bên, Maggie nhìn xuống Renfield, đang thở hổn hển và khụt khịt bên cạnh cô. “Tao là một phụ nữ của thế giới.” Cô nói với nó. “Tao có thể đối phó với điều này. Chúng ta sẽ đến đó, và tao sẽ thả mày ở đó trong ngày. Và mày hãy cố không khác thường nhất có thể nhé.”
Sau khi mặc một chiếc váy bằng vải denim, đôi giày ống đế thấp, và một chiếc áo khoác vừa vặn ngẫu nhiên, Maggie trang điểm nhẹ. Phấn hồng, mascara, son dưỡng môi có màu dịu, và phấn phủ, tất cả để giúp làm dịu bớt sự tàn phá của một đêm mất ngủ. Nhưng như thế có quá nhiều không?... Nó có tỏ ra với Mark như thể cô đang cố thu hút anh không? Cô đảo tròn mắt và lắc đầu về sự vô lý của bản thân.
Renfield, rất thích đến chỗ thoáng đãng, đã vui mừng khôn xiết khi Maggie dẫn nó vào trong chiếc Sebring. Nó ráng sức để thò đầu ra ngoài cửa sổ xe hơi, nhưng Maggie đã giữ chặt dây buộc cổ của nó, kinh hãi rằng kẻ bầu bạn nặng đầu của cô có thể tình cờ ngã ra khỏi xe.
Ban ngày sáng sủa và mát mẻ, bầu trời xanh nhạt với những áng mây mỏng. Cảm giác bồn chồn của cô gia tăng khi cô càng lúc càng đến gần vườn nho. Maggie hít một hơi thở sâu để hồi phục, và một cái khác nữa, lặp lại tiến trình cho đến khi cô khò khè gần bằng Renfield.
Những hình dáng của Sam và thợ làm vườn của cậu lấp ló giữa những cây nho của vụ mùa, đang cắt tỉa sự tăng trưởng của năm trước, tạo hình vườn nho trước khi họ để cho chúng ngủ đông. Dừng lại trước ngôi nhà, Maggie đậu xe và nhìn Renfield. “Chúng ta hãy đến đó bình thường và tự tin.” Cô nói với nó. “Không thỏa thuận.”
Chú Bulldog dụi đầu vào cô một cách trìu mến, yêu cầu được nựng nịu. Maggie vuốt ve nó dịu dàng và thở dài. “Chúng ta đi thôi.”
Giữ Renfield bằng sợi dây xích cổ, Maggie dẫn nó đến cửa trước, ngừng lại một cách kiên nhẫn khi nó lết ì ạch lên mỗi bậc thang. Trước khi cô có thể gõ cửa, nó đã mở ra, và Mark đứng ở đó trong quần Jeans và áo sơ mi bằng vải flanel. Trông anh hết sức quyến rũ, áo của anh nhàu nát, mái tóc sẫm rối bời, đến nỗi Maggie cảm thấy một nỗi day dứt nồng nhiệt sâu thẳm trong dạ dày của cô.
“Vào đi.” Giọng nói lè nhè lúc sáng sớm của anh thật dễ chịu với tai cô. Cô dẫn con chó vào trong nhà.
Một nụ cười lấp ló trong đôi mắt xanh dương pha lục của Mark. “Renfield” anh nói, và hạ thấp người trên chân anh. Con chó đến bên anh một cách hăm hở. Mark nựng sôi nổi hơn Maggie thường làm, làm rối những nếp gấp trên cổ nó, xoa nắn và cào nhẹ. Renfield thích mê điều đó. Với sự thiếu đuôi, nó ve vẩy toàn bộ phần thân dưới, xoay sở để làm cứ y như vũ điệu Shakira.
“Mày” Mark nói với con chó như thể trò chuyện, “Nhìn giống một bức tranh Picasso, trong thời kỳ vẽ tranh lập thể của ông ấy.”
Thở hổn hển một cách mê ly, Renfield liếm vào cổ tay anh, và từ từ nằm bẹp xuống, bốn chân choãi ra bốn hướng chính của la bàn.
Ngay cả khi đang lo lắng, Maggie cũng phải bật cười với cú đổ sập từ từ của con chó.
“Chắc chắn là anh không đổi ý chứ?” Cô hỏi.
Mark ngước nhìn cô với dấu hiệu thích thú nấn ná. “Anh chắc mà.” Anh tháo sợi dây xích khỏi chiếc vòng cổ, đứng đối diện với Maggie, và nhẹ nhàng lấy cái móc ra khỏi cô. Khi những ngón tay của họ chạm nhẹ, cô cảm thấy nhịp mạch của cô đập nhanh như tốc độ của những chú chim ruồi, và đầu gối cô muốn mềm nhũn ra. Cô thoáng nghĩ, cảm giác sẽ tuyệt làm sao nếu được trượt mềm oặt xuống sàn nhà như Renfield đã làm.
“Holly thế nào?” cô xoay sở để hỏi.
“Tuyệt. Đang ăn thạch Jell-O và xem phim hoạt hình. Cơn sốt trở lại nhiều hơn một lần trong suốt đêm, và sau đó nó biến mất. Con bé yếu đi một chút.” Mark xem xét cô một cách chăm chú như thể anh đang cố thu giữ mọi chi tiết về cô. “Maggie… Anh không có ý làm em sợ hãi đêm qua.”
Trái tim cô bắt đầu đập dữ dội và dồn dập. “Em không sợ hãi. Em không có ý tưởng nào về việc tại sao điều đó lại xảy ra. Chắc là do rượu.”
“Anh không uống rượu. Sam uống.”
Sức nóng lan tỏa trên làn da cô. “Tốt. Điểm chính là chúng ta đã bị cuốn đi. Chắc là do ánh trăng.”
“Trời rất tối.”
“Vậy chắc tại quá khuya. Khoảng nửa đêm…”
“Mới có mười giờ thôi.”
“… Và anh cảm thấy biết ơn vì em đã giúp đỡ Holly, và…”
“Anh không biết ơn. Không. Anh có biết ơn, nhưng đó không phải là lý do anh hôn em.” Giọng anh bị kéo căng trong tuyệt vọng. “Nói chung, anh không cảm nhận về em theo cách đó.”
Mark trao cho cô một cái nhìn hoài nghi. “Em đã hôn lại anh.”
“Như một hành động thân hữu. Theo cách bạn bè hôn nhau.” Cô cau có khi nhận ra anh không chấp nhận điều đó. “Em đã hôn lại anh vượt ra khỏi hành vi xã giao thông thường.”
“Giống như một thứ nghi thức chăng?”
“Phải.”
Mark vươn tới và kéo cô dựa sát vào anh, cánh tay anh quấn quanh thân hình cứng nhắc của cô. Maggie quá sững sờ để di chuyển hoặc tạo ra một âm thanh nào. Đầu anh hạ thấp, và môi anh tìm kiếm môi cô trong một nụ hôn kiên định, chậm rãi, và tàn phá đến nỗi gởi một cơn rùng mình khoái cảm xuyên suốt thân thể cô. Cô trở nên yếu ớt trong sự phấn khích đột ngột của đam mê, mở ra cho anh một cách không thể kiểm soát được.
Một bàn tay của anh đan dịu dàng vào trong tóc cô, chơi đùa với những lọn tóc xoăn tạo hình trên đầu cô. Thế giới đã biến mất, và tất cả những gì cô biết là khoái cảm và nhu cầu và nỗi khao khát ngọt ngào, có sức tàn phá, tất cả những điều đó đổ tràn qua cô. Vào lúc miệng anh dứt khỏi miệng cô, cô đang run rẩy từ đầu cho đến tận ngón chân.
Mark nhìn thẳng vào đôi mắt mê mụ của cô, chân mày của anh nhướng lên nhẹ, như thể dò hỏi. Thấy thế nào?
Cằm cô chìm xuống trong một cái gật đầu hết sức khẽ.
Một cách thận trọng, Mark làm dịu đầu của Maggie trên vai anh, và đợi cho đến khi đôi chân của cô thu hồi đủ sức mạnh để nâng đỡ cô.
“Anh cần quan tâm đến vài thứ.” Cô nghe anh nói phía trên đầu cô, “Và điều đó bao gồm quyết định về tình thế của anh với Shelby.”
Bước lùi ra sau, Maggie ngước nhìn anh lo lắng. “Xin đừng tan vỡ với cô ấy vì em.”
“Không điều gì liên quan đến em hết.” Mark lướt môi anh qua đỉnh mũi cô. “Đó là vì Shelby xứng đáng hơn với việc chỉ là một người phụ nữ để sống cùng. Có lần anh nghĩ rằng cô ấy thích hợp cho Holly, và như vậy là đủ. Nhưng gần đây, anh nhận ra rằng không chỉ thích hợp cho Holly mà còn phải cho cả anh nữa.”
“Anh là quá nhiều để em đối phó ngay lúc này.” Cô nói thẳng. “Em chưa sẵn sàng.”
Ngón tay anh chơi đùa trên tóc cô, chải chậm rãi qua những lọn tóc. “Em cho rằng bao giờ em mới sẵn sàng ?”
“Em không biết. Em cần một người chuyển tiếp trước.”
“Anh sẽ là anh chàng chuyển tiếp của em.”
Thậm chí lúc này, trong nỗi đau buồn, anh có thể khiến cô gần như mỉm cười, “Vậy ai sẽ là anh chàng sau đó?”
“Anh cũng sẽ là anh chàng đó luôn.”
Một tiếng cười tuyệt vọng thoát khỏi cô. “Mark. Em không…”
“Chờ đã.” Anh nói dịu dàng, “Còn quá sớm để chúng ta nói về chuyện này. Em không cần lo lắng về điều gì hết. Hãy vào trong với anh, và chúng ta cùng thăm Holly nào.”
Renfield ì ạch đứng lên và đi theo sau họ.
Holly ở trong phòng khách bên kia nhà bếp, cuộn tròn trên ghế sofa trong một cái kén bằng mền và gối. Cô bé đã mất đi vẻ đờ đẫn, bứt rứt vì cơn sốt ngày hôm trước, nhưng vẫn còn nhợt nhạt và yếu ớt. Nhìn thấy Maggie, cô bé cười và vươn tay ra.
Maggie đến bên đứa trẻ và kéo cô bé vào lòng. “Đoán xem cô mang ai đến nào?” Cô hỏi tỳ sát vào những dải tóc rối nhẹ của Holly.
“Renfield.” Cô bé kêu lên.
Nhận ra tên mình, chú chó nhanh chóng tiến đến ghế sofa với đôi mắt lồi ra và vẻ mặt nhăn nhó không ngừng. Holly nhìn nó e ngại và lùi lại khi nó đặt chân trước lên cạnh ghế sofa và đứng trên chân sau.
“Nó có vẻ ngoài tức cười quá.” Cô bé thì thầm với Maggie.
“Phải. Nhưng nó không biết điều đó đâu. Nó nghĩ rằng nó lộng lẫy.”
Holly cười khúc khích, và nghiêng người tới trước và nựng con chó một cách thăm dò.
Thở một hơi dài, Renfield tựa cái đầu đồ sộ của nó vào cô bé và nhắm mắt lại trong sự mãn nguyện.
“Nó thích sự ân cần.” Cô nói với Holly, người bắt đầu ngân nga và bi bô với gã bulldog đang thích mê tơi. Maggie cười toe toét và hôn lên đỉnh đầu của Holly. “Cô phải đi bây giờ. Cám ơn cháu về việc trông coi nó hôm nay, Holly. Khi cô trở về để đón nó sau đó, cô sẽ mang cho cháu một điều ngạc nhiên từ cửa hàng đồ chơi.”
Mark quan sát từ khung cửa, ánh mắt anh ấm áp và tư lự. “Em có muốn một chút điểm tâm không?” Anh hỏi. “Chúng ta có trứng và bánh mì nướng.”
“Cám ơn anh, em đã ăn ngũ cốc rồi.”
“Có một số Jell-O nữa.” Holly la lên. “Bác Mark làm ba màu. Bác cho cháu một ít và nói nó là một cái tô cầu vồng.”
“Thật sao.” Maggie trao cho Mark một cái nhìn đầy ngạc nhiên. “Thật tuyệt khi nghe được bác của con dùng đến trí tưởng tượng.”
“Em không có ý kiến gì,” Mark nói. Anh đi cùng Maggie đến cửa trước và trao cho cô một chiếc bình giữ nhiệt đầy café. Maggie khổ sở bởi cảm giác ấm cúng thân tình cuốn qua cô. Con chó, đứa trẻ, người đàn ông trong áo sơ mi Flanel, ngay cả ngôi nhà, một bất động sản kiểu Victorian… Tất cả đều hoàn hảo.
“Thật không có vẻ như một cuộc trao đổi công bằng.” Cô nói. “Đặc biệt là café. Cho một ngày với Renfield.”
“Nếu điều đó có nghĩa là anh sẽ được gặp em hai lần trong một ngày.” Mark nói. “Anh sẽ thỏa thuận bất kỳ lúc nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.