Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 28: Chương 28




Sau khi núi lửa phun trào xong, dung nham cũng đã dần dần nguội lạnh, Mạc Tiêu Tiêu hắng giọng đem ánh mắt Liễu Khinh Huyền dời trở về
"Thật ra ta vừa mới đang cười..."
"Ừm?"
"...Cười ngươi giống con nhền nhện"
Liễu Khinh Huyền: "???"
"Con nhện?" Liễu Khinh Huyền tròn to mắt, "Ta giống con nhện chỗ nào?"
"Giống chỗ tâm cơ thâm trầm", giống chỗ luôn biết giăng một tấm lưới mềm mại tinh tế đợi cô sao vào, giãy dụa cách nào cũng không giãy ra được, càng lúc càng bị giam hãm chặt chẽ, mà huống chi, chính bản thân cũng không muốn trốn thoát, còn tự nguyện chui đầu vào lưới.
Bên này, Liễu Khinh Huyền nghe Mạc Tiêu Tiêu nói vậy thì ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới hình tượng bản thân trong lòng lại là một kẻ "tâm cơ thâm trầm". Cô bé đáng yêu trước mặt, cũng không phải ngây thơ ngờ nghệch như mình hằng tưởng sao?
Trong lòng Liễu Khinh Huyền tuy rằng tán dương óc phán xét của Mạc Tiêu Tiêu, nhưng trên mặt ngược lại lộ ra một bộ dáng nước mắt sắp sửa lã chã rơi, đau lòng ai oán mà nói
"Thì ra trong lòng Tiêu Tiêu ta chính là người thâm hiểm sao?"
"Không phải" Mạc Tiêu Tiêu luôn luôn không chịu nổi cái biểu tình này của nàng, dù biết rõ đối phương là đang làm bộ làm tịch, "Ta chỉ nói ngươi tâm cơ thâm trầm, đâu có nói ngươi thâm hiểm. Đừng xuyên tạc hàm nghĩa lời nói của ta nha"
Liễu Khinh Huyền ra vẻ khó hiểu

"Tâm cơ thâm trầm cùng thâm hiểm có gì khác nhau sao?"
"Tâm cơ thâm trầm là khen ngươi thông minh nhạy cảm, biết tham mưu lên kế hoạch, chính là đang khen ngươi mà. Cònthâm hiểm cái ý kia là trào phúng khinh thường, là mắng người. Khác biệt quá lớn đi chứ"
Liễu Khinh Huyền nhướn cao chân mày, mở to con mắt vui vẻ nói
"Vậy ta ở trong lòng Tiêu Tiêu đượcđánh giá rất cao rồi"
"Đương nhiên" Mạc Tiêu Tiêu cười cười, thanh âm dịu dàng khẳng định, "Dù sao khi ta vừa nhìn thấy ngươi lần đầu tiên đã bị kinh diễm đến mức khiến ta phải tự nhận rằng mình nhất kiến chung tình đấy thôi. Sao mà có thể đánh giá thấp được?"
Chắc là bị Liễu Khinh Huyền sắc dụ nhiều quá, tức nước vỡ bờ, máu nhát gan từ trong xương tủy bị kích tới mức biến chất thành kích thích tố đòi kháng chiến. Dựa vào cái gì người bị tán tỉnh luôn là cô, mắc cỡ đến nhũn ra như ốc sên cũng chỉ là cô?

Ngươi quyến rũ ta, ta dụ ngươi lại! Dù gì cũng đã là luân hãm trong lưới tình không muốn thoát, ai sợ ai!
Nhất kiến chung tình? Nụ cười Liễu Khinh Huyền chợt đông cứng một chút rồi lại càng tỏa nắng trở lại. Nàng chậm rãi rề vào sát bên tai Mạc Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng thổi khí như lan
"Lúc đó ngươi nói là thật hay chỉ là giỡn?"
Mạc Tiêu Tiêu cưỡng ép trái tim đang kịch liệt nhảy nhót, ra vẻ bình tĩnh đối diện với ánh mắt của nàng
"Ngươi đoán xem?"
"Ta đoán..." Liễu Khinh Huyền ê a kéo dài âm thanh, giống như nỉ non, "Là thật. Phải không?"

Chữ cuối mang theo ngọt ngọt tê tê âm vang bên tai Mạc Tiêu Tiêu, vốn là một đứa thanh khống, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy lỗ tai của mình cũng muốn mang thai luôn rồi. Quả nhiên bàn về phương diện tán tỉnh, cô không bằng Liễu Khinh Huyền chút nào. Đẹp người, khí chất tốt, giọng nói hay, bẩm sinh mang theo thiên phú dụ dỗ người khác, bỏ xa cô không chỉ là một dãy phố!
Mạc Tiêu Tiêu quay mặt đi, muốn cách cái mê hồn hương này xa một chút, nhưng chân vừa lui thì đôi mắt liền động, lơ đãng bay trở lại đối diện với cặp mắt mang theo thiên tính bẩm sinh tràn đầy tình ý. Trái tim tức khắc như bị kích điện. Liễu Khinh Huyền đối với cô quả thật là đòn chí mạng.
"Thế nào lại không trả lời ta rồi?" Khóe môi Liễu Khinh Huyền nhếch lên, ý cười lan tràn trong ánh mắt, "Bị ta đoán đúng rồi sao?"
Nhìn thấy ý cười sóng sáng trong đôi mắt nàng, huyết quản của Mạc Tiêu Tiêu sôi trào nung đỏ cả mặt, mọi sức lực đều nhất thời bốc thành hơi nước không cách nào đấu khẩu với Liễu Khinh Huyền tiếp được.
"Ngươi nói sao thì là vậy đi"
Trong lòng Liễu Khinh Huyền nhẹ run rẩy, lần đầu tiên hoài nghi lỗ tai của chính mình,
"Ngươi vừa mới nói gì đó? Ta...nghe không rõ!"
Câu trả lời vừa nãy của Mạc Tiêu Tiêu giống như hơi tàn tắt ngấm, phun ra được một lần rồi thôi. Đợi tới lúc này bảo cô nói lại lần nữa, ở đâu mà đào ra dũng khí
"Lời hay không nói hai lần. Ngươi không nghe được thì thôi"
Trên hai gò má của cô ấy còn chưa tán hết màu nhàn nhạt đỏ, mà người này lại còn cố gắng kiên cường một bộ dáng ngang bướng. Cực kỳ giống như một chú mèo con răng non còn chưa mọc, đi đường còn khong xong, bởi vì bị người chọc cho phát cáu mà vừa cào vừa cắn nhưng lại không có cách nào làm người thương tổn được. Muốn đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, làm cho trái tim Liễu Khinh Huyền nhẹ bẫng.
Mạc Tiêu Tiêu đáng yêu tới mức làm nàng không chút nào muốn buông lơi. Làm sao bây giờ?

Bên kia, dù Mạc Tiêu Tiêu không dám nhìn thẳng Liễu Khinh Huyền, nhưng sau ót luôn có cảm giác bị một tia nhiệt nóng rực chiếu qua, làm thân thể cô như tan chảy, suýt nữa lảo đảo đáp xuống mặt đất. Còn may là Liễu Khinh Huyền tay chân nhanh nhẹn chụp cô lại.
"Mệt rồi sao?"
"Dạ, có chút xíu" Mạc Tiêu Tiêu làm sao chay mặt dám nhận là bị ánh mắt Liễu Khinh Huyền chọc cho nhũn nhão.
"Ta đỡ ngươi về giường nghỉ đi"
"Được... Mà khoan. Hay là ngươi đỡ ta đến sofa đi, ta muốn chơi máy tính. Nằm hoài trên giường chán muốn chết"
"Được" Liễu Khinh Huyền thuận tay dắt Mạc Tiêu Tiêu tới sofa, rồi đưa máy tính cho cô. "TA viết luận văn tiếp vậy"
"Khinh Huyền, khoan đã"
"Sao thế?" Liễu Khinh Huyền dừng bước chân nhìn Mạc Tiêu Tiêu, "Còn muốn lấy thêm cái gì sao?"
"Không có. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, luận văn gấp làm không?"
"Không gấp, chỉ cần trước khi chính thức khai giảng làm xong là được. Sao lại độ nhiên hỏi chuyện này?", Liễu Khinh Huyền nhìn biểu tình như gà mắc tóc của Mạc Tiêu Tiêu, tức khắc nghĩ tới một khả năng, "Đừng nói là, ngươi muốn ta cùng chơi game với ngươi nha". Vừa nói xong, trái tim Liễu Khinh Huyền vọt tới cuống họng. Người trong mộng kia lúc nào cũng quấn lấy nàng đòi cùng chơi game... lời mà Tiêu Tiêu muốn nói có phải...cũng là chuyện này?
"Ý, làm sao ngươi biết?" Mạc Tiêu Tiêu kinh ngạc.
Liễu Khinh Huyền hài lòng , ngữ khí tràn đầy vui vẻ: "Đoán"
"Vậy ngươi muốn cùng chơi không? Có cái game này cũng khá thú vị", chỉ là nhiều chỗ toàn là hố, nếu không phải đây là một torng những chương trình game mà trong nhà kinh doanh, cô cũng cóc thèm chơi.
"Được thôi" Liễu Khinh Huyền vui vẻ, "Là loại hình game nào? Tên gì? Phải download sao?"

Nghe được Liễu Khinh Huyền đáp ứng, Mạc Tiêu Tiêu mừng kinh khủng, vội vã giới thiệu
"Là kiểu người chơi PC, tên gọi "Kiếm tu đại lục", phải download, bất quá dựa theo lưu lượng internet của S thì chắc sẽ rất mau"
"Ngươi đem laptop của ngươi lại đây, ta giúp ngươi download. Game này đối với cấu hình máy tính đòi hỏi rất cao, bất quá nhìn laptop của ngươi thì cấu hình chắc là không thành vấn đề"
Liễu Khinh Huyền có chút kinh ngạc
"Ngươi liếc mắt một cái liền biết cấu hình máy tính của ta. Tiêu Tiêu đối với những thứ này cũng thật rành ha"
"Không còn cách nào khác. Trong nhà chủ yếu kinh doanh loại này, là độc tử độc tôn trong nhà, đối với vài phương diện dĩ nhiên cũng phải nắm bắt một chút" Mạc Tiêu Tiêu nhún vai, bất đắc dĩ nói. Kiếp trước dù không muốn kế thừa gia nghiệp cũng đã phải học tập rất nhiều, kiếp này vì Liễu Khinh Huyền càng cần phải bỏ thêm vào vài phần tinh lực.
"Là vậy sao?" Ánh mắt Liễu Khinh Huyền lấp lánh, đem laptop đưa cho Mạc Tiêu Tiêu, làm bộ lơ đãng hỏi, "Tiêu Tiêu là người bản địa sao? Nghe giọng nói giống giống"
"Đúng vậy" Mạc Tiêu Tiêu thuận miệng đáp, duỗi tay nhận lấy laptop, mở lên, vào chế độ chờ. Nhìn thấy window đòi đăng nhập mật khẩu, Mạc Tiêu Tiêu không chút suy nghĩ nhịp ngón tay gõ vào sinh nhật của Liễu Khinh Huyền.
Mật mã nhập chính xác, giải khóa thành công, tiến vào desktop.
Động tác của Mạc Tiêu Tiêu làm vô cùng tự nhiên, không chút nào phải đòi hỏi tập trung chuyên chú, hoàn toàn không để ý tới đôi mắt Liễu Khinh Huyền từ khiếp sợ chuyển thành tìm tòi nghiên cứu. Hình như nàng chưa từng nói qua với Tiêu Tiêu ngày sinh của mình thì phải. Cũng như chưa từng nói mật khẩu laptop của mình cho cô ấy nghe. Hơn nữa, chuyện riêng tư như là mật mã máy tính nàng căn bản cũng sẽ không nói cho người khác. Ngay cả Nhiễm Nhiễm còn không biết, làm sao Tiêu Tiêu biết?
Chẳng lẽ...
Trước đó từng pass qua một ý tưởng, giờ đây lại một lần nữa nổi lên trong đầu của nàng.
Chẳng lẽ, Mạc Tiêu Tiêu thật sự là trọng sinh?
Lần thứ hai ý niệm này xuất hiện, Liễu Khinh Huyền có xua cách nào cũng không tán đi, giống như đã bắt đầu mọc rễ trong đầu nàng. Chính bản thân mình cũng không khỏi quá vớ vẩn đi. Lý trí không muốn mơ hồ suy đoán, nhưng chính là đáy lòng luôn có một tiếng nói thuyết phục nàng tin vào kết luận này. Liễu Khinh Huyền nhìn sườn mặt Mạc Tiêu Tiêu, ánh mắt dần trở nên thâm thúy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.