Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 18: Chương 18






Hà Trát Hiên trầm mặc một chút, đột ngột nói:
"Ta mang ngươi đi bệnh viện kiểm tra một chút"
"..."
"Mắt của ngươi có vấn đề, khám sớm một chút cho chắc ăn"
"..." Mạc Tiêu Tiêu kịp phản ứng lại. Cái này là nói móc nói mỉa mình đây, lập tức hừ lạnh một tiếng: "Thị lực của ta 2.0, rất tốt, không cần ngươi quan tâm"
"Vậy óc thẩm mỹ của ngươi có vấn đề" Hà Trát Hiên càng buồn cười, khóe môi kéo lên càng cao: "Ta khó coi? Chuyện khoa học viễn tưởng"
Mạc Tiêu Tiêu bị mặt dày của Hà Trát Hiên đánh bại, nhịn không được cười lên châm biếm
"Hà giáo quan, người cần đi bệnh viện điều trị là ngươi mới đúng. Tự luyến là bệnh rất nguy hiểm, nghìn vạn lần không nên hời hợt không trị nha"
"Ta đẹp hay không, không phải các bạn đồng học ban ngày của ngươi rõ mồn một sao?" Không hiểu sao hà trát hiên rất ưa thích cùng Mạc Tiêu Tiêu cãi cọ giận dỗi lẫn nhau như vầy. Nhìn sắc mặt Mạc Tiêu Tiêu giống như tham gia biểu diễn tạp kỷ, biến hóa đa dạng phong phú, tâm tình của cô hết sức cao hứng vui vẻ, so với trêu đùa Liễu Khinh Huyền còn thú vị hơn nhiều.
"Nếu như ta khó coi, mấy người bọn họ buổi sáng cũng không cần phải kích động thảo luận nói muốn gả cho ta đi?"
"!!!" Mạc Tiêu Tiêu nghẹn họng, "đều bị ngươi nghe thấy? Ngươi có thuận phong nhĩ sao?"

"Chỉ cách có mấy mét thôi, thính lực này, ta có. Chỉ là tránh cho không cần thiết đào sâu vấn đề, tỏ tình này nọ rất phiền phức nên ta không đi qua chọc mà thôi"
"..." Mạc Tiêu Tiêu không còn gì để nói, cứng đờ một lúc lâu sau mới ráng sức phun ra hai chữ "Tự luyến".
Cái đám "tài xế già" kia khen hà trát hiên mỹ nhân xinh đẹp này nọ quả thật là bị mù mắt. Người này rõ ràng là một tên vô lại. Dùng bề ngoài cao lãnh tự phụ mở miệng ra toàn là những câu không biết xấu hổ. Cảm giác khó chịu này đúng là...muốn bùng nổ!
"Nói tới tự luyến, có người so nổi với Liễu Khinh Huyền sao? Từ nhỏ đã nhận mình là mỹ mạo vô song rồi" nhớ tới lúc còn nhỏ tiểu công chúa ưa hất cằm bày ra tư thái kiêu ngạo, ý cười trong mắt Hà Trát Hiên càng đậm, chỉ tiếc lớn lên rồi một chút cũng không còn dễ thương như xưa. Haiz, Hà Trát Hiên len lén than một hơi vô cùng nhỏ, có chút xíu phiền muộn. Thật vất vả mới tìm được một người để chơi, còn chưa chọc phá đủ thì người ta đã lớn mất rồi. Cũng may, lúc này lại xuất hiện một "món đồ chơi" thú vị khác.
"Liễu Khinh Huyền vốn mỹ mạo vô song, cái này không phải tự luyến, mà là sự thật!" Mạc Tiêu Tiêu nói một cách hiển nhiên, "Chính ngươi khó coi, vui lòng không cần kéo người khác cùng xuống nước"
"..." cái này không khỏi cũng quá phân biệt đối xử nha. Quan hệ hai người bọn họ chắc chắn không bình thường! Hà Trát Hiên có chút áp lực, bất tri bất giác thanh âm lạnh xuống vài độ, "Ngươi tôn sùng Liễu Khinh Huyền như vậy?"
Nói ba câu cũng không rời khỏi Liễu Khinh Huyền, giống như Hà Trát Hiên thật rất để ý tới nàng. Chẳng lẽ...nhìn lại mối quan hệ của hai người, Mạc Tiêu Tiêu tức khắc nghĩ tới một khả năng: Liễu Khinh Huyền trong mắt Hà Trát Hiên đừng nói là kiểu "Con nhà người ta" đi nha? Cho nên Hà Trát Hiên mới hay đem mình ra so sánh cái này cái nọ, nghe người khác khen Liễu Khinh Huyền liền khó chịu?
Càng nghĩ, Mạc Tiêu Tiêu càng cảm thấy suy luận này rất có khả năng là sự thật, nhất thời nắm được "bí quyết" châm chích Hà Trát Hiên nên không cần tiết kiệm sức lực nữa, tiếp tục ca tụng:
"Đúng vậy, đúng vậy. Nàng có ngoại hình đẹp, giọng nói hay, khí chất vượt trội, năng lực cường tráng, tính tình còn tốt như vậy thì tự nhiên có người tôn sùng thôi"
Hà Trát Hiên: "..."
"Còn ngươi, lớn lên khó coi còn chưa tính, lại thường trưng ra khuôn mặt băng sơn nước đá, giọng nói cũng là làm người thanh lãnh phát run, tính cách thì khỏi nói, ngang ngược vô lý, lãnh khốc vô nhân tính, bình thường còn hay chơi xấu. Hoàn toàn không có chỗ nào đáng khen" Mạc Tiêu Tiêu càng nói càng hăng, đem hết oán thù đời trước ra tính sổ một lần, "Cùng Liễu Khinh Huyền đứng một chỗ, quả thực là một trên trời một dưới đất như mây với bùn y chang. Không cần so sánh"
Hà Trát Hiên: "..." cô có kém tới vậy sao?

Bị Mạc Tiêu Tiêu chỉ trích như lũ cuốn, Hà Trát Hiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Tốt xấu gì cô cũng từng lập công trạng tiếp nhân huân chương trao cho vinh dự, làm sao tới lượt người này mở miệng liền đảo lộn hết giá trị, rớt xuống không tới một xu? Trong quân ngũ, số người theo đuổi cô có thể điểm danh thành một tiểu đội được chưa? Chỗ nào mà "không cần so sánh" với Liễu Khinh Huyền? Chỗ nào mà "Một trên trời một dưới đất" được? Khen Liễu Khinh Huyền thì cứ khen đi, mắc mớ gì phải đem mình dìm xuống lòng đất? Tâm trạng Hà Trát Hiên hoàn toàn đông lạnh, một chút cũng không nghĩ ra mình đắc tội Mạc Tiêu Tiêu chỗ nào mới có thể đánh đổi lấy lời bình luận sai bét nhè từ đối phương.
"Mạc Tiêu Tiêu"
"Làm...làm cái gì?" Nhìn thấy Hà Trát Hiên cơ hồ tỏa ra hàn khí, Mạc Tiêu Tiêu nhất thời co quắp, có phải mình chê bai hơi quá đáng? Nhớ lại những gì kiếp trước Hà Trát Hiên từng đối với mình, linh hồn bé nhỏ của Mạc Tiêu Tiêu lắc đầu khẳng định, đem ý nghĩ hối hận quăng một góc, một lần nữa xem ra là hợp tình hợp lý mà thôi.
Cô chẳng qua là đem những gì Hà Trát Hiên từng nói với mình mà trả lại cho chính chủ. Chỗ nào quá đáng đâu?
Vừa nhớ tới một màn kia, Mạc Tiêu Tiêu liền nổi giận. Hồi đó đến giờ vẫn chỉ có một mình Hà Trát Hiên mới có kiểu bày tỏ một cách kỳ cục vô lý như vậy với người khác.
...
...
Đó là kiếp trước vào một buổi chiều tà đầu tiên sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh chuẩn bị đi ăn cơm, sau đó còn tham gia một cái liên hoan nho nhỏ tống tiễn môn học. Không nghĩ tới mới đi nửa đường đã bị Hà Trát Hiên tóm lại.
Khi đó tuy Mạc Tiêu Tiêu cùng Đới Mộng Doanh ở sau lưng nói xấu giáo quan vô cùng nhiệt tình, nhưng trong lòng thật sự vẫn luôn một mực kính sợ. Dù gì thì sau mười bốn ngày quân huấn xong, mức độ trưởng thành của lớp cô so với các lớp khác vượt xa rất nhiều. Bất quá rất nhanh sau đó, sự kính sợ này liền bị chính tay Hà Trát Hiên tự mình phá hủy.
Đi theo Hà Trát Hiên tới một góc, Mạc Tiêu Tiêu chờ mãi vẫn không nghe được Hà Trát Hiên mở miệng nói cái gì, nhịn không được đành phải hỏi:
"Hà giáo quan, ngươi có việc gì sao?"
Hà Trát Hiên không trả lời, chỉ là bình tĩnh nhìn Mạc Tiêu Tiêu đăm đăm, giống như là đang tự hỏi. Mà lúc này Mạc Tiêu Tiêu chính là đang bị đói bụng hành hạ, vốn dĩ không đủ kiên nhẫn mà còn bị Hà Trát Hiên câu giờ, càng sốt ruột. Đang lúc cô tìm cái cớ chuồn đi thì đối phương rốt cuộc cũng mở miệng:

"Mạc Tiêu Tiêu"
"Có mặt" nghe Hà giáo quan kêu, Mạc Tiêu Tiêu theo quán tính đứng thẳng lưng, khép chân ưỡn vai khí khái mà trả lời.
"..." Hà Trát Hiên ngớ người, một lúc mới điều chỉnh lại tâm tình, "Không cần nghiêm túc như vậy, thả lỏng một chút đi. Ta đây là đang muốn cùng ngươi nói một chút việc riêng, ngươi đem ta trở thành bạn cùng lứa bình thường là được"
"Được, thưa giáo quan" bị Hà Trát Hiên khắc nghiệt dạy dỗ hết nửa tháng, Mạc Tiêu Tiêu sớm đã nuôi thành thói quen khó bỏ. Cho dù đối phương căn dặn như vậy nhưng trong nhất thời làm sao mà sửa cho được.
Hà Trát Hiên: "..."
"Quân huấn kết thúc, ngươi cũng không cần gọi ta là giáo quan. Tên là là Hà Trát Hiên, ngươi kêu đầy đủ cũng được, kêu Trát Hiên, Hiên Hiên cũng được, tùy ý"
Hiên Hiên...? Nhìn gương mặt băng bó của Hà Trát Hiên như vậy mà thân mật kêu ra hai chữ này, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy phát lãnh. Người trước mặt thật sự là ác quỷ Hà giáo quan sao? Xác định không phải bị xuyên không? Mắc ói, Hiên Hiên
"Ánh mắt này là cái gì đây?"
Sợ chọc giận tới Hà Trát Hiên, nháy mắt Mạc Tiêu Tiêu liền thu hồi suy tưởng lung tung rối loạn trong lòng, mờ mịt chớp mắt, "Cái gì?"
"Không có gì" nghĩ đến mục đích ban đầu, Hà Trát Hiên nuốt xuống bực dọc, trực tiếp mở bài, "Ta có lời muốn nói với ngươi"
"..."
"Mạc Tiêu Tiêu, ta thích ngươi"
Sáu chữ, sét nổ bên tai.
Cô là mới bị ảo giác?

Cô là ai? Cô đang ở đâu
Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn ngây ngẩng, không thể tin được những gì chính mình vừa nghe. Hà Trát Hiên cư nhiên tỏ tình với cô? Không phải là đang chơi khăm gì đi? Thật không...tưởng tượng nổi.
"Hà giáo quan, ngươi mới nói gì đó. Xin lặp lại lần nữa, gió quá lớn ta nghe không rõ"
"Ta nói, ta thích ngươi" Hà Trát Hiên dừng một chút, nói tiếp, "Bây giờ nghe rõ chưa? Không nghe rõ thì nói, ta có thể lặp lại lần nữa. Ta thích ngươi, ta thích ngươi, Mạc Tiêu Tiêu, ta thích ngươi"
"Đủ rồi đủ rồi" Mạc Tiêu Tiêu vội vàng duỗi tay bưng kín miệng Hà Trát Hiên, bắt cô dừng lại cái điệp khúc giống như tụng kinh này, vô cùng có sức tẩy não. Mạc Tiêu Tiêu sắp không biết viết ba chữ này như thế nào nữa rồi. Sửa sang lại cảm xúc, Mạc Tiêu Tiêu lúng ta lúng túng hỏi "Ngươi thật sự thích ta?"
Hà Trát Hiên nghiêm túc gật đầu, "Ừ"
"Tại sao?" Mạc Tiêu Tiêu không hiểu nổi
"Ta cũng không biết" Hà Trát Hiên nhíu nhíu mày, "Rõ ràng trên người của ngươi cả đống khuyết điểm khổng lồ, ngoại hình càng không cần nói nhiều, người xấu lại lùn thể lực kém, quả thật không một chỗ đáng khen. Tính cách lại càng không xong, ngang ngược điêu ngoa vô lý, chống đối huấn luyện viên, không tuân phục quản giáo. Còn chỉ số thông minh cũng không tốt được chỗ nào, lỗi ngu xuẩn phạm một cái tiếp một cái, quả thật ngốc tới..."
Nghe Hà Trát Hiên đem khuyết điểm của mình phóng đại tới tỷ lệ không phải tương đương kính hiển vi mà là kính thiên văn Hubble, mặt Mạc Tiêu Tiêu đen mấy lớp. Kiểu này có chỗ nào giống như là đang tỏ tình đâu, căn bản là tới để kiếm chuyện, chơi khăm cô nha!
Giận nha!
Có phải để bụng chuyện cô ngày thường chống đối quá nhiều cho nên thừa dịp quân huấn vừa mới kết thúc liền bay tới trả đũa sao? Mạc Tiêu Tiêu hai mắt hoàn toàn thành màu đen, hận không thể trực tiếp xách cô nước dội lên đầu đối phương.
"Tuy rằng ngươi từ trên xuống dưới không có một cái ưu điểm, nhưng, ta thích chính là thích thôi" Hà Trát Hiên lên lớp xong một vòng, tổng kết lại, "Nữ sinh giống ngươi yếu kém như vầy, chắc chỉ có một mình ta thích ngươi đi?"
"..."
"Cho nên, Mạc Tiêu Tiêu, ngươi muốn cùng ta hẹn hò không?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.