Đêm Qua Anh Ở Đâu?

Chương 16:




Bầu bí mà vẫn rượu chè
Walter Alter nghếch m lên mắt cá chân Brooke và thở dài một tiếng đầy thỏa mãn. “Thật dễ chịu phải không nào?” cô hỏi nó và nó chớp chớp mắt. Khi cô đưa cho nó một hạt bỏng ngô béo ngậy, nó hít ngửi và nhẹ nhàng lấy mõm khều ra từ tay cô.
Cảm giác co mình trên đi văng ngóng đợi Julian về và cơ hội được ở bên nhau mới dễ chịu làm sao, nhưng đầu óc cô vẫn miên man nghĩ tới Kaylie. Mặc dù suốt mùa hè họ giữ liên lạc thường xuyên với nhau nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Kaylie hôm khai giảng năm học mới cô vẫn bị sốc. Hóa ra Heather đã nói đúng: Kaylie sút cân quá nhiều, đến nỗi Brooke tưởng chừng nghẹt thở khi cô bé thoạt bước vào văn phòng của cô. Ngay lập tức, họ bắt đầu một cuộc chuyện trò dài về sự khác nhau giữa lựa chọn thức ăn lành mạnh và chế độ ăn kiêng cấp tốc nguy hiểm - những cuộc chuyện trò đó vẫn tiếp diễn suốt vài tuần vừa qua - và Brooke đã bắt đầu cảm thấy hy vọng rằng mình đang tiến triển.
Điện thoại rung kéo cô về với thực tại. Đó là tin nhắn của Julian nói rằng hai mươi phút nữa anh sẽ về đến nhà. Cô phi vào phòng tắm, vừa chạy vừa kéo giật quần áo, chủ định rằng chí ít cũng gội cho sạch mùi nước tẩy rửa Windex còn vương trên tóc và tay sau một chầu cọ nhà cật lực như bị hội chứng ám ảnh. Cô chỉ vừa mới bước vào dưới vòi nước thì nghe thấy tiếng Walter sủa cuống cuồng, cách sủa chỉ báo duy nhất một điều.
“Julian à? Hai phút nữa em ra ngay!” cô gọi với ra một cách vô ích khi kinh nghiệm cho cô biết rằng từ ngoài phòng khách kia anh chẳng thể nghe thấy gì hết.
Một loáng sau, cô cảm thấy luồng khí lạnh ập vào còn trước cả khi cô thấy cánh cửa mở. Anh lập tức hiện ra trong làn hơi nước, và bất chấp thực tế là anh đã nhìn thấy cô khỏa thân cả ngàn vạn lần trước đó, cô vẫn muốn cuống cuồng che đậy người mình lại. Tầm màn ni lông trong suốt làm cô cảm thấy như mình đang tắm tiên giữa Quảng trường Liên Minh vậy.
“Chào Rook,” anh nói cao giọng để át tiếng nước chảy và tiếng con Walter đang sủa điên cuồng.
Thoạt đầu cô quay lưng lại phía anh rồi lại tự trách mình lố bịch thế. “Chào anh” cô nói. “Em sắp xong rồi mà. Sao anh không đợi em... ờ, anh lấy một lon Coca xong là em sẽ ra
Cô gặp một thoáng im lặng trước khi anh nói được thôi, và Brooke biết chắc là anh tự ái. Một lần nữa, cô tự nhắc mình rằng cô được quyền có cảm xúc và cô không cần phải xin lỗi vì điều đó hoặc biện bạch cho mình.
“Em xin lỗi,” cô nói với ra trong lúc vẫn quay lưng về phía cửa, mặc dù cô cảm thấy anh đã đi ra. Đừng có mà xin lỗi! Cô lại tự trách mình lần nữa.
Cô tắm rửa nhanh hết mức và lau khô thậm chí còn nhanh hơn thế Julian không ở trong phòng ngủ, thật may, và cô lén lút cứ như có ai đó bên ngoài có thể tình cờ bước vào bất cứ lúc nào - mặc vội chiếc quần jean và chiếc áo phông dài tay. Cô chả còn cách nào khác ngoài chải vội mớ tóc ướt và buộc túm đuôi ngựa. Cô liếc mình trong gương và hy vọng rằng nét ửng hồng trên khuôn mặt không trang điểm của cô trông sẽ rạng ngời vẻ khỏe khoắn tươi vui đối với Julian, mặc dù cô ngờ rằng điều đó là chưa chắc. Tận đến khi cô bước vào phòng khách và thấy chồng mình ngồi trên đi văng đọc chuyên mục bất động sản trên số ra ngày Chủ nhật tuần trước của tờ Times với Walter ngồi bên cạnh thì nỗi vui mừng mới ập đến với cô.
“Mừng anh về nhà,” cô nói và hy vọng rằng câu nói nghe không có vẻ miễn cưỡng như cô cảm thấy. Cô ngồi lên đi văng canh bên anh. Anh nhìn cô, nhoẻn cười, làm cô cảm thấy như đang được bao bọc trong vòng tay ôm nồng ấm.
“Chào, em yêu. Về nhà anh thấy vui quá, em không tưởng tượng được đâu. Giá mà anh không bao giờ phải nhìn thấy phòng khách sạn nữa...”
Sau khi bỏ đi giữa chừng bữa tiệc của cha cô, cuối tháng Chín Julian có về qua nhà hai đêm, một trong hai đêm đó anh ở phòng thu. Anh ở lại để quảng bá cho album mới, rồi lại lên đường thêm ba tuần nữa, và mặc dù cả hai người bọn họ đều rất thành thạo sử dụng email, Skype và điện thoại, nhưng khoảng cách bắt đầu trở nên quá đỗi xa xăm.
“Có tìm thấy gì hay không anh?” cô vừa hỏi vừa ngồi dịch sát vào anh trên đi văng. Cô muốn hôn anh nhưng không vượt qua được cảm giác ngại ngùng còn sót
Anh chỉ vào một mục có tiêu đề “Căn hộ áp mái sang trọng ở Tribeca”. Nó tung ra ba phòng ngủ, hai phòng tắm, một văn phòng tại gia, một tầng thượng có mái chung, một lò sưởi đốt bằng ga, bảo vệ trực suốt ngày đêm, và giảm thuê với mức giá “hời nhất ở khu trung tâm” là 2,6 triệu đô la. “Hãy nhìn cái này xem. Giá đang rớt thê thảm.”
Brooke cố hiểu xem anh có đang đùa hay không. Giống như mọi đôi vợ chồng ở New York, sáng Chủ nhật họ thường tham gia vào trò tiêu khiển bất động sản bằng cách khoanh tròn những mục quảng cáo vượt quá xa túi tiền của họ và tự hỏi thành lời rằng không hiểu nếu sở hữu những căn nhà đó thật thì sẽ thế nào nhỉ. Nhưng lần này có gì đó khang khác.
“Ừ, thật là một món hời đấy. Chúng mình nên mua hai căn và kết hợp thành một. Hoặc là ba căn” cô phá lên cười.
“Nói nghiêm túc đấy, Brooke à, hai triệu sáu đối với một căn hộ ba phòng ngủ có đầy đủ mọi dịch vụ ở Tribeca là giá rất phải chăng đấy.”
Cô nhìn chằm chằm vào cái người đang ngồi cạnh cô và băn khoăn không hiểu ông chồng mình biến mất đằng quái nào rồi. Đấy có phải chính là người đàn ông mà mười tháng trước đấy đã từng tranh đâu kịch liệt để ký lại hợp đồng thuê căn hộ ở quảng trường Thời Đại mà cả hai bọn họ đều chán phè chỉ vì anh không muốn tiêu phí thêm một ngàn đô la cho công ty chuyển nhà không?
“Em biết không, Rook,” anh tiếp tục nói mặc dù cô chẳng nổi gì. “Anh biết nghe có vẻ ảo tưởng khi thật sự suy tính việc này, nhưng chúng mình có đủ khả năng mua một chỗ như thế đấy à. Với mọi cái bắt đầu đến thì khoản đặt cọc hai mươi phần trăm giá trị hợp đồng đối với chúng mình chả nhằm nhò gì. Và với cát xê cho những buổi biểu diễn đang xếp hàng chờ anh, cộng thêm tiền bản quyền thu đĩa nữa thì tiền trả góp hằng tháng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.”
Lại một lần nữa cô chẳng biết phải n
“Em không thích sống ở một nơi như thế này hay sao?” anh vừa hỏi vừa chỉ vào tấm ảnh của một căn hộ áp mái cực kỳ hiện đại có dầm kèo gác mái lộ ra và tổng thể có kiểu dáng công nghiệp đẳng cấp. “Nó đẹp dễ sợ.”
Mỗi thớ thịt đường gân trong cô muốn kêu lên rằng không. Không, cô không muốn sống trong một nhà kho được cải tạo thành căn hộ. Không, cô không muốn sống ở Tribeca xa cách rất mực tân thời với những phòng trưng bày tầm cỡ thế giới và những nhà hàng lộng lẫy và chẳng có chỗ nào để kiếm được ly cà phê trong cửa hàng tiện lợi hoặc chiếc bánh kẹp bình dân. Không, nếu cô có hai triệu đô la để tiêu vào một căn hộ, thì tuyệt đối chắc chắn cô sẽ không lựa chọn cái căn hộ Tribeca đó. Có cảm giác như cô đang trò chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, nếu tính đến những lần họ cùng nhau mơ ưóc có được một căn nhà phố ở Brooklyn hoặc, nếu việc đó là xa vời ngoài tầm với - và đã luôn là xa vời như vậy - thì có thể là căn hộ thông tầng trong một ngôi nhà trên con phố tình mịch rợp bóng cây, có thể có một khu vườn xinh xắn ở đằng sau nhà và rất nhiều những đường phào trần đẹp đẽ. Một nơi nào đó ấm áp và dễ chịu, một ngôi nhà xây từ trước chiến tranh thì thích hơn, có trần cao với nét duyên dáng và cá tính. Một ngôi nhà cho một gia đình trong một vùng dân cư đích thực với những cửa hàng sách riêng, những quán cà phê xinh xắn và vài nhà hàng rẻ nhưng ngon nơi họ có thể trở thành khách quen. Thật ra là hoàn toàn đối lập với cái căn hộ áp mái lạnh lẽo ở Tribeca trong bức ảnh đó. Cô không thể đừng băn khoăn về nỗi tư tưởng của Julian rẽ sang bước ngoặt như vậy từ bao giờ, và còn hơn thế nữa là vì sao.
“Leo vừa mới chuyển đến sống trong một tòa nhà mới ở phố Duane có bồn tắm sục trên sân thượng,” anh tiếp tục. “Gã nói suốt đời gã chưa bao giờ gặp nhiều người hấp dẫn quy tụ ở một chỗ như thế. Và gã dùng bữa ở Nobu Next Door ba lần một tuần. Em có tưởng tượng được không?”
“Anh có muốn uống cà phê không?” cô thốt lên, mong thay đổi chủ đề một cách khủng khiếp. Mỗi từ anh nói ra càng khiên cô bấn loạn hơn.
Anh nhìn lên cô và dường như quan sát nét mặt cô. “Em có sao không
Cô quay lưng lại và đi vào bếp, ở đó cô xúc cà phê vào phin. “Em không sao” cô nói vọng ra.
Chiếc iPhone của Julian huýt gió khi anh gửi tin nhắn hoặc Chat trong phòng bên. Lòng ngập tràn một nỗi buồn không thể lý giải được, cô tựa vào quầy nhìn cà phê nhỏ giọt vào bình, từng giọt từng giọt một. Cô chuẩn bị cốc cho hai người như thường lệ. Julian cầm cốc cà phê nhưng vẫn không rời mắt khỏi điện thoại của anh.
“Này anh?” cô nói, cố gắng che giấu nỗi bực bội của mình mà không được.
“Xin lỗi em, vừa có tin nhắn của Leo. Gã yêu cầu anh gọi cho gã ngay lập tức.”
“Chắc thế rồi...” Cô biết giọng mình lộ rõ ý mỉa mai.
Anh săm soi nhìn cô và, lần đầu tiên kể từ lúc về nhà, anh đút điện thoại vào túi. “Thôi, anh đây rồi. Leo đợi được. Anh muốn chúng mình chuyện trò đã.”
Anh ngừng một lát, chừng như chờ đợi cô nói gì đó. Cứ như một đoạn hồi tưởng lạ lùng về những ngày đầu hò hẹn, mặc dù cô nhớ rằng trước kia mình chưa bao giờ có cảm giác ngại ngần hoặc xa cách đến thế này, thậm chí kể cả từ những ngày đầu khi họ hầu như còn là những người xa lạ.
“Em đang dỏng tai lên đấy,” cô nói mà không mong gì hơn là anh sẽ choàng ôm cô vào lòng, thổ lộ tình yêu vĩnh cửu của anh đối với cô, và khẳng định rằng cuộc sống sẽ mau chóng trở lại bình thường. Trở lại tẻ nhạt nghèo túng và không có gì bất ngờ. Trở lại hạnh phúc. Và dẫu điều đó dường như là không thể - mà dù sao cô cũng chẳng muốn thế vì thế có nghĩa là chấm dứt sự nghiệp của Julian - nhưng cô vẫn muốn anh mở lời một câu chuyện nghiêm chỉnh về những khó khăn thử thách mà họ đã và đang gặp phải và sách lược để đối phó với chúng.
“Lại đây Rook,” anh nói với sự âu yếm làm trái tim cô dậy sóng.
Ôi, ơn Chúa. Anh ấy đã hiểu ra, anh ấy cũng cảm thấy căng thẳng khi không gặp nhau, và anh ấy mong tìm cách làm cho tình hình khả quan hơn. Cô cảm thấy le lói hy vọng.
“Nói cho em biết anh đang nghĩ gì đi,” cô dịu dàng nói, hy vọng truyền cảm được sự cởi mở và lắng nghe. “Vài tuần nay căng thẳng quá phải không anh?”
“Đúng thế” Julian đồng ý. Anh lại có cái vẻ cười cợt trong mắt. “Vì thế mà anh nghĩ chúng mình xứng đáng được một kỳ nghỉ.”
“Một kỳ nghỉ á?”
“Mình đi Ý đi em! Chúng mình nói mãi về chuyến đi rồi, và tháng Mười là thời gian đẹp nhất trong năm. Anh nghĩ là anh có thể nghỉ được sáu hoặc bảy ngày bắt đầu từ cuối tuần sau. Anh chỉ phải quay về trước khi lên hình chương trình Today (1). Chúng mình sẽ đến Rome, Florence, Venice... đi thuyền gondola và xực món mì ống với rượu vang. Chỉ có anh và em thôi. Em thấy thế nào?”
(1) Chương trình thời sự và đối thoại buổi sáng của đài NBC.
“Nghe hay tuyệt,” cô nói rồi mới nhớ ra là tháng tới con của Randy và Michelle sẽ chào đời.
“Anh biết em rất thích thịt xông khói và pho mát.” Anh ghẹo cô và thọc lét cô một cái. “Thịt muối và những khoanh pho mát vùng Parma làm em ngây ngất.”
“Kìa Julian...”
“Nếu chúng mình định đi thì làm tới thôi. Anh nghĩ chúng mình sẽ bay véng nhất. Khăn trải bàn trắng muốt, rượu sâm banh không bao giờ cạn, ghế ngồi ngả ra thành giường nằm được. Tự chiều chuộng mình thật sự nhé.”
“Nghe tuyệt quá đi mất.”
“Thế thì sao em lại nhìn anh kiểu đó?” Anh kéo chiếc mũ len ra khỏi đầu và đưa tay lên vuốt tóc.
“Vì em làm gì còn ngày nghỉ nào nữa, và lại đúng vào giữa học kỳ với các nữ sinh trường Huntley nữa chứ. Anh thấy thay vào đó mình đi chơi vào dịp Giáng sinh có được không? Nếu chúng mình đi vào ngày hai mươi ba, chúng mình sẽ có gần…”
Julian buông tay cô, ngả vật ra ghế và thở hắt thật to và bực bội. “Anh còn chưa biết tháng Mười hai sẽ có việc gì, Brooke à. Anh chỉ biết rằng lúc này thì anh có thể đi được. Anh thật không thể tưởng tượng nổi là em lại để cho một thứ như thế cản trở một cơ hội như thế này.”
Giờ đến lượt cô quay lại nhìn chằm chằm vào mặt anh. ”‘Một thứ như thế’ tình cờ lại là công việc của em đấy. Julian này, năm nay em đã xin nghỉ nhiều hơn bất kỳ ai rồi. Em chả thể mặt dày mày dạn mà đến xin nghỉ thêm một tuầnnữa được. Em sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.”
Mắt anh lạnh như thép khi gặp ánh mắt cô. “Việc đó chẳng lẽ lại tệ đến thế kia à?”
“Em sẽ giả vờ như anh chưa nói ra câu đó.”
“Không, anh nói nghiêm túc đấy, Brooke. Việc đó chẳng lẽ lại là điều tồi tệ nhất trên đời? Em đang tự giết mình khi qua qua lại lại giữa trường Huntley và bệnh viện đó. Có lẽ nào gợi ý em xin nghỉ làm vài ngày lại khủng khiếp đến thế?”
Mọi việc đã rối beng đến mức không thể kiểm soát được. Không ai biết rõ hơn Julian rằng Brooke cần thêm một năm nữa mới có thể hy vọng mở phòng khám tư của cô. Đó là còn chưa kể cô đã dần rất gắn bó với vài nữ sinh, đặc biệt là Kaylie.
Cô hít một hơi dài. “Chẳng có gì khủng khiếp cả, Julian ạ, nhưng việc đó sẽ không xảy ra. Anh biết là em chỉ cần một năm nữa và rồi...”
“Thế thì có vấn đề gì nếu chỉ tạm thời nghỉ ngơi?” anh ngắt lời cô và phẩy tay. “Mẹ anh cho rằng thậm chí chắc chắn họ sẽ giữ công việc đó đợi em nếu đó là điều em muốn, nhưng anh không nghĩ rằng điều đó là cần thiết. Có phải là em không thể tìm được việc khác đâu...”
“Mẹ anh á? Anh tâm sự với mẹ anh mọi chuyện từ bao giờ thế?”
Anh nhìn cô. “Anh không rõ, anh chỉ nói với phụ huynh rằng thật khó khăn khi phải ở xa nhau suốt thế này, và anh nghĩ là bà có một số ý tưởng hay.”
“Là em phải bỏ việc ấy à?”
“Không nhất thiết là bỏ, Brooke ạ, mặc dù nếu em muốn bỏ thì anh hoàn toàn ủng hộ em. Nhưng có lẽ nghỉ ngơi một thời gian chính là giải pháp.”
Cô không thể tưởng tượng nổi. Tất nhiên, cái ý tưởng về việc không bị trói buộc với lịch biểu ca kíp và tiêu khiển thời gian bằng thích thật nghe như thiên đường - ai mà lại không muốn thế kia chứ? Nhưng cô thực sự yêu công việc, và cô vui sướng nghĩ đến một ngày kia được tự mình làm chủ. Cô đã nghĩ ra một cái tên - Mẹ & Bé Khỏe - và có thể hình dung ra đầy đủ giao diện của trang web cô muốn. Brooke thậm chí đã nghĩ ra cả ý tưởng cho logo nữa: sẽ là hai đôi chân đứng sát bên nhau, một đôi hiển nhiên là của người mẹ với một bàn tay thò xuống nắm lấy bàn tay của đứa bé còn chập chững.
“Em không thể, Julian à,” cô nói và đưa tay ra tìm tay anh bất chấp lòng cô giận hờn vì anh thiếu thông cảm. “Em đang cố hết sức để làm một phần của mọi việc đang diễn tiến trong sự nghiệp của anh, chia sẻ mọi háo hức và đam mê, nhưng em cũng có một sự nghiệp anh
Dường như anh nghĩ ngợi về câu nói đó, nhưng rồi anh ghé người sang hôn cô. “Hãy ngồi xuống nghĩ đi, Rook. Nước Ý! Một tuần lễ.”
“Julian, em thật lòng...”
“Thôi không nói nữa nhé,” anh nói và áp tay cô lên môi anh. “Chúng mình sẽ không đi nếu em không muốn đi” - anh tự chữa lại câu nói của mình khi nhìn thấy vẻ mặt cô - “nếu em không thể đi. Anh sẽ đợi đến khi mình cùng đi sang đó được, anh hứa đấy. Nhưng em hãy hứa là em sẽ cân nhắc điều đó được không?”
Không tin tưởng vào giọng mình, Brooke chỉ gật đầu.
“Vậy được rồi. Thế chúng mình đi ăn ngoài tối nay thì sao nhỉ? Nơi nào đó không quá ồn ào nhưng thật hay.Không báo chí. Không bạn bè. Chỉ chúng mình thôi. Em thấy thế nào?”
Cô đã tưởng họ sẽ dành tối đầu tiên sum họp ở nhà, nhưng cân nhắc thêm một chút thì cô mới thấy rằng mình không thể nhớ được lần cuối cùng họ đi ăn bên ngoài riêng với nhau là bao giờ nữa. Còn nhiều chuyện phải nói với nhau nhưng họ có thể nói chuyện bên chai rượu vang ngon được. Có lẽ cô đang quá khắt khe với anh, và sẽ tốt cho cả hai nếu cô có thể thả lởng một chút. “Được thôi, mình đi nhé. Em chỉ phải sấy tóc một chút để nó khỏi xoăn tít lại thôi.”
Julian cười tươi rói và hôn cô. “Hết sảy. Walter và anh sẽ gọi điện tìm ra một chỗ thật hoàn hảo.” Anh quay sang con Walter và hôn cả nó nữa. “Này cậu nhỏ Walter, ta nên đưa bà xã đi đâu nhỉ?”
Brooke nhanh nhẹn lướt máy sấy trên mái tóc ẩm và chọn ra đôi giày bệt kiểu vũ ba lê xinh nhất của cô. Cô tô son bóng lên môi, thêm chiếc dây chuyền vàng sợi đúp, và sau một thoáng lưỡng lự cô chọn chiếc áo len dáng dài mềm mại thay vì áo vest cứng nhắc. Bộ cánh chẳng tôn cô lên thêm một chút nào, nhưng đó là những gì xuất sắc nhất cô lựa chọn được mà không phải cởi bỏ hết đồ trên người và bắt đầu mặc đồ lại từ đầu
Julian đang nói chuyện điện thoại khi cô bước trở vào phòng khách, nhưng anh lập tức dập máy tiến đến với cô.
“Lại đây nào, cô gái yêu kiều,” anh thì thầm và hôn cô.
“Ưmm, môi anh ngon quá.”
“Trông em còn đẹp hơn. Chúng mình sẽ ăn tối một chút, uống chút rượu vang, và rồi em sẽ nói thế nào nếu mình về thẳng đấy và làm quen lại với nhau nhỉ?”
“Em nói vâng,” Brooke nói và hôn đáp lại anh. Cái cảm giác khó chịu đè nặng lên cô từ lúc Julian bước vào - cái cảm giác rằng có quá nhiều việc xảy ra quá nhanh và họ chưa giải quyết được việc nào - vẫn đang giày vò cô, nhưng cô cố hết sức để lờ nó đi.
Julian chọn một nhà hàng Tây Ban Nha xinh xắn ở đại lộ 9 và thời tiết vẫn còn khá ấm áp nên ngồi được ngoài trời. Sau khi uống hết nửa chai vang đã gọi, cả hai cảm thấy thư thái, và câu chuyện bắt đầu trôi chảy, thoải mái hơn. Con của Randy và Michelle sẽ ra đời vào tuần tới, cha mẹ Julian sẽ đi chơi xa vào dịp năm mới và mời họ đến nghỉ ở ngôi nhà ở Hamptons của ông bà, mẹ Brooke vừa mới đi xem một vở kịch nghiệp dư tuyệt hay và cứ chèo kéo họ đi xem vở đó.
Cho đến khi họ về nhà và cởi đồ thì cảm giác e dè lại ập về. Brooke những tưởng Julian sẽ giữ lời mời mọc làm tình để bù đắp lại cho cô ngay khi họ bước vào căn hộ - xét cho cùng thì đã ba tuần trôi qua rồi - nhưng trước tiên anh bị điện thoại và rồi đến laptop của anh làm sao nhãng. Khi anh vào buồng tắm với cô để đánh răng thì đã quá nửa đêm.
“Ngày mai mấy giờ em dậy?” Julian hỏi trong lúc gỡ kính áp tròng ra rửa bằng dung dịch chuyên dụng.
“Em phải có mặt ở bệnh viện lúc b rưỡi để họp giao ban. Còn anh thì sao?”
“Anh sẽ gặp Samara tại một khách sạn nào đó ở khu SoHo để chụp ảnh.”
“Rõ rồi. Vậy, em nên bôi kem dưỡng ẩm mặt ngay hay để lát nữa?” cô hỏi Julian trong lúc anh làm sạch răng bằng chỉ nha khoa. Vì Julian rất ghét mùi kem dưỡng ban đêm của cô và từ chối gần gũi khi cô đã bôi kem nên câu đó là mật hiệu để hỏi “Đêm nay chúng mình có trả bài không anh?”
“Anh mệt lử rồi, em yêu ơi. Dạo này lịch làm việc khá căng. Đang rất cận kỳ ra đĩa đơn mới.” Anh đặt hộp nhựa đựng chỉ nha khoa bé xíu lên chậu rửa và hôn lên má cô.
Cô không thể không cảm thấy bị sỉ nhục. Ừ, cô có thể hiểu được rằng hẳn anh phải kiệt sức đến mức nào sau chừng ấy thời gian chu du suốt trên đường. Cô cũng thế, khá mệt mỏi sau những ngày phải dậy từ sáu giờ sáng để đưa Walter ra ngoài đi dạo, nhưng anh là đàn ông và đã ba tuần lễ rồi.
“Rõ rồi,” cô nói, và tức thì trát lớp kem dày màu vàng lên mặt - chính loại kem mà bất kỳ nhà phê bình nào ở beauty.comcũng nhận xét là trăm phần trăm không hương liệu nhưng chồng cô đoan chắc rằng anh có thể ngửi thấy từ tận phòng khách.
Được rồi, tốt thôi, cô thừa nhận: cô cũng cảm thấy nhẹ cả lòng. Thế không có nghĩa là cô không thích làm tình với chồng, vì thực tế là cô rất thích - ngay từ lần đầu tiên, đó đã là một trong những nét nổi bật hay nhất trong mối quan hệ của họ, và hiển nhiên là một trong những thứ bất biến nhất. Tất nhiên khi người ta hai mươi tư tuổi, làm tình mỗi ngày một lần (thỉnh thoảng là hai) mà vẫn có cảm giác hơi ngượng ngùng khi ngủ lang ở nhà khác chẳng phải là việc hiếm thấy, nhưng nhịp độ không chậm lại là mấy khi họ hẹn hò hay thậm chí cả khi đã lấy nhau rồi. Nhiều năm rồi Brooke đã nghe các bạn cô đùa cợt về cách này cách khác để tránh chồng hoặc bạn trai mỗi đêm và cô cười cợt cùng với họ, nhưng cô không hiểu. Sao họ lại muốn thế chứ? Cuộn mình trên giường với chồng mình và làm tình trước khi ngủ thiếp đi là lúc mà cô thích thú nhất trong ngày, trời đất, đó là mặt hay của việc làm một người trưởng thành trong một mối quan hệ hôn nhân.
Ờ, bây giờ thì cô hiểu ra rồi. Giữa họ chẳng có gì thay đổi cả - tình dục về mọi mặt vẫn hấp dẫn y như cũ - chỉ có điều lúc nào cả hai bọn họ cũng đều mệt lử mà thôi. (Cái đêm trước khi anh đi, anh đã thiếp ngủ ngay trên người cô, mới được nửa chừng, và Brooke cũng chỉ cảm thấy bị tổn thương có khoảng chút mươi giây trước khi cô cũng ngủ lịm đi.) Cả hai bọn họ liên tục phải đi lại, thường là xa nhau, và lo âu căng thẳng. Cô hy vọng rằng đó chỉ là tình trạng nhất thời và một khi Julian về nhà thường xuyên hơn và cô có thể chủ động thời gian của mình hơn thì họ sẽ tìm lại được nhau.
Cô tắt đèn buồng tắm và theo anh vào giường, Julian đã yên vị ở đó với một cuốnGuitar Player trên tay, Walter rúc vào bên khuỷu tay anh. “Em yêu, nhìn này. Họ đề cập đến bài hát mới của anh đấy này.” Anh chìa cho cô cuốn tạp chí.
Cô gật đầu, nhưng cô đã nghĩ đến giấc ngủ. Cô có nề nếp quân sự, được tính toán để chìm vào giấc ngủ càng nhanh càng tốt. Cô giảm nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn mặc dù nhiệt độ bên ngoài khá mát mẻ, thoát y rồi rúc vào cái chăn bông dày rất lớn. Sau khi nuốt viên thuốc ngừa thai với một ngụm nước, cô đặt đôi đệm mút che tai và chiếc mặt nạ che mắt bằng xa tanh ngay cạnh đồng hồ báo thức và, cảm thấy hài lòng, cô bắt đầu đọc.
Lúc cô rùng mình, Julian nghiêng sang và đặt đầu anh lên vai cô. “Cô bé điên khùng của anh,” anh thì thầm ra vẻ bực bội. “Dường như chả bao giờ cô bé nhận thấy rằng nếu muốn là có thể ấm hơn được ngay. Chỉ cần bật lò sưởi lên một chút, hoặc - ai cần chứ - tắt phắt cái điều hòa đi. Hay là có thể mặc áo phông vào khi đi ngủ...”
“Không đời nào.” Ai cũng biết rằng điều kiện ngủ tốt nhất là mát, tối và tĩnh, vì vậy, thật hữu lý khi cho rằng điều kiện tốt nhất để ngủ là lạnh giá, tối mò, và tĩnh lặng tuyệt đối. Cô đã ngủ khỏa thân từ lúc mới biết tự cởi bộ pyjama và chẳng bao giờ ngủ say trong những tình huống đòi hỏi cô phải mặc áo ngủ (đi trại hè, ở ký túc xá năm đại học đầu tiên, qua đêm ở chỗ những người đàn ông mà cô chưa từng làm tình bao giờ lúc mới ngoài hai mươi tuổi).
Brooke cố gắng đọc một lúc, nhưng đầu óc cô cứ b những suy nghĩ lo âu cuốn đi. Cô biết lẽ ra cô nên rúc vào Julian đòi anh bóp lưng hoặc gãi đầu, nhưng trước khi cô nhận ra thì cô đã nói sang chuyện hoàn toàn khác hẳn.
“Anh nghĩ là chúng mình làm tình thế đã là đủ chưa?” cô hỏi trong lúc điều chỉnh cái băng che mắt.
“Làm tình đủ á? “ Julian hỏi lại. “Theo tiêu chuẩn của ai mới được chứ?”
“Julian này, em nói nghiêm túc đấy.”
“Thì anh cũng thế. Chúng mình đánh giá bản thân so với ai đấy?”
“Chả có ai cụ thể cả,” cô nói, rành rành dấu hiệu của sự bực tức. “Chỉ là, anh biết đấy, định mức chuẩn ấy mà.”
“Định mức chuẩn? Anh không biết, Brooke à, anh nghĩ chúng mình cảm thấy tương đối bình thường. Em không thấy thế ư?”
“Hừmm.”
“Có phải vì đêm nay không? Vì cả anh và em đều rất mệt mỏi rồi? Nói thật nhé, em đừng nghiệt ngã với chúng mình như thế chứ.”
“Julian, đã ba tuần rồi. Thời gian dài nhất mà chúng mình phải kiêng có lẽ chỉ năm ngày là cùng, và đó là khi em bị viêm phổi.”
Julian thở dài và tiếp tục đọc. “Rook, làm ơn đừng lo lắng về bọn mình nữa được không? Chúng mình vẫn ổn mà. Anh chắc đấy.”
Cô im lặng vài giây trong lúc nghĩ về điều này mà biết rằng thực ra không phải cô muốn làm tình nhiều hơn nữa - không phải lúc này, không phải trong trạng thái mệt mỏi thế này - mà là cô muốn anhmuốn
“Anh có khóa cửa trước lúc vào nhà tối nay không anh?” cô hỏi.
“Chắc là có,” anh thì thầm mà không nhìn lên. Anh đang đọc một bài về kỹ thuật gảy ghi ta hay nhất ở Mỹ. Cô biết là anh chẳng nhớ gì về việc anh đã khóa cửa trước hay chưa nữa.
“Vậy, anh đã khóa hay chưa?”
“Rồi, anh chắc chắn đã khóa rồi.”
“Vì nếu anh không chắc thì em sẽ dậy kiểm tra. Em thà chịu vất vả ba mươi giây còn hơn là chết,” cô nói với một tiếng thở dài đánh sượt.
“Thật à?” Anh rúc sâu hơn vào trong chăn. “Anh không nhất trí tẹo nào.”
“Julian, thật đấy. Người đàn ông cùng tầng với mình vừa mới chết tuần trước. Anh không thấy là mình cần phải cẩn thận hơn một chút sao?”
“Brooke, em yêu ơi, gã đó uống như hũ chìm đến chết đấy chứ. Anh không chắc rằng cái chết đó có thể ngăn ngừa được nếu gã khóa cửa cho kỹ đâu nhé.”
Tất nhiên cô biết rõ điều đó - cô biết chân tơ kẽ tóc những việc xảy ra trong tòa nhà này vì người quản lý là một tay chuyên buôn chuyện - nhưng chú ý đến cô hơn chút ít làm anh chết được hay sao?
“Em nghĩ có lẽ em có bầu” cô tuyên bố.
“Em không có đâu,” anh trả lời như cái máy và vẫn tiếp tục đọc.
“Ờ, nhưng nếu em có thì sao.”
“Nhưng em không có mà.”
“Nhưng làm sao anh biết được? Lúc nào mà chả có sơ suất? Em có thể có lắm chứ. Nếu thế thì chúng mình sẽ làm gì nhỉ?” cô nặn ra một tiếng khụt khịt.
Anh mỉm cười và rốt cuộc cũng đặt cuốn tạp chí xuống. “Ôi, em yêu ơi, lại đây nào. Anh xin lỗi, anh phải nhận ra điều đó sớm hơn mới phải. Ra là em muốn âu yếm.”
Cô gật đầu. Quá ư trẻ con, nhưng chỉ tại cô mong quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.