Đế Vương Ký

Chương 7: Làm ăn




Trong vòng ba ngày, phủ Thừa Tướng phi thường náo nhiệt, ngựa xe ra vào tấp nập, các quan khách ra vào thừa tướng phủ nhiều không kể xiếc
“Thiết Kỵ tướng quân Đồ Nam, chúc mừng Cao thừa tướng sinh được đứa con làm rạng rỡ tổ tông”
“ Thủy Sư đô đốc Văn Đại Liêm chia vui cùng Cao thừa tướng, chúc mừng Cao Thừa Tướng”
…..
Cao Vỹ hai tay ôm quyền vui vẻ nói, cười:“ Haha, đa tạ chư vị, đa tạ đã quan tâm, hôm nay chư vị đến đây là hướng mặt ta thiếp vàng, nào, nâng ly cho tương lai Kim Thành Quốc, nâng ly cho quốc gia hùng cường!” Vừa nói Cao Vỹ vừa nâng lên chiếc ly của mình
Mọi người cùng hô vang:” Vì Kim Thành Quốc,vì tương lai quốc gia hùng cường”
…..
‘Cốc ~ cốc ‘
“ Ai?” giọng Cao Phúc Nguyên vang lên
-“Là ta, Vũ Văn Tuyết đây “ giọng của Vũ Văn Tuyết vang lên
Cao Phúc Nguyên lại mở cửa, tay trái chỉ vào chiếc ghế trên một cái bàn tròn nói:” Mời huynh ngồi.” Cao Phúc Nguyên chỉ tay vào ghế nói
“Hôm nay là tiệc của đệ, sao đệ không chung vui cùng mọi người, tại sao lại muốn gặp riêng ta làm gì “? Vũ Văn Tuyết gấp giọng hỏi
“Đệ có chuyện tốt làm ăn, là một loại cực tốt sinh ý, huynh làm không?” Cao Phúc Nguyên nhe răng hỏi, hỏi xong tay rót một ly trà đặc, đẩy về phía Vũ Văn Tuyết

Thực ra Cao Phúc Nguyên vẫn không tin tưởng Vũ Văn Tuyết, lòng dạ con người, ai biết để đo? Nhưng vẫn phải cùng Vũ Văn Tuyết hợp tác, đơn giản vì Cao Phúc Nguyên kiếp này chỉ có một bằng hữu thân cận, và người đó liền là Vũ Văn Tuyết, ngoài Vũ Văn Tuyết ra thì không còn ai hỗ trợ Cao Phúc Nguyên!
“Sinh ý gì?” Vũ Văn Tuyết nghi ngờ hỏi
“ Huynh biết Dạ Ma Lang chứ hả “ Cao Phúc Nguyên hỏi
“Đừng, ta khuyên đệ, Dạ Ma Lang tuy là toàn thân là đồ tốt, nhưng cực kỳ nguy hiểm, độ nguy hiểm lên đến Bạch Cấp Tứ Tinh nhưng mà bọn chúng hay đi săn thành bầy, mỗi bầy lên đến mười mấy con, Nguyên đệ à, đừng liều mạng, nếu đệ thiếu thì ta có thể cho đệ mượn, à không, cho đệ luôn cũng được “Vũ Văn Tuyết đã bình tĩnh lại, theo y, chuyện đi săn Dạ Ma lang là hoang đường trừ khi tập hợp cỡ ba, bốn mươi cường giả Luyện Thể Cảnh, mà đoàn người nếu cứ như vậy đi săn thì nguy cơ rất cao là Dạ Ma Lang sẽ bỏ chạy, vì loài này cực kỳ mẫn cảm với sát ý
Cao Phúc Nguyên cười khì nói: “ Huynh hiểu lầm, đệ không có hướng huynh mượn tiền”
“Thế nhưng là “ Vũ Văn Tuyết nói
“Không có, đúng là không thể đi săn Dạ Ma Lang với hai chúng ta, nhưng nếu như có thêm vật này thì sao đây “
Nói đoạn Cao Phúc Nguyên rút ra một mũi tên trên túi tên đang treo trên tường, cẩn thận đặt xuống bàn cho Vũ Văn Tuyết xem
“Ở đâu đệ có thứ này “ Vũ Văn Tuyết sau một hồi lớn tiếng kinh hô “ Đây tuyệt đối là kịch độc, đệ làm sao có được những thứ này “ Vũ Văn Tuyết hoảng sợ, hai mắt nhìn chòng chọc vào Cao Phúc Nguyên “ Đệ mua của Tà Thiên Giáo ư?”
“Tuyệt đối không có “ Cao Phúc Nguyên phì cười nói:” Đây là hàng đệ tự luyện, tuy luyện được mới mười mũi tên nhưng tuyệt đối sẽ đầy đủ cho một chuyến đi săn Dạ Ma Lang “
Vũ Văn Tuyết từ hoảng sợ chuyển qua hiếu kỳ:” Đệ làm sao chế ra được loại độc này?”
“Vừa hôm bữa lục lọi trong thư viện của nhà đệ, thấy được một bảng bí tịch ghi cách luyện chế loại độc này, lấy Tiết Tâm Hoa là chủ liệu lại lấy thêm ba loại phụ liệu là Hắc Kê Thảo, Ô Kim trái cùng Cối Mẫu Thảo,đem nghiền nát rồi trộn lại với nhau với tỷ lệ chủ liệu ba, phụ liệu một, xong đem chất dung dịch ấy bôi lên mũi tên đang được rèn nóng, thì chất độc sẽ ăn vào mũi tên, khi bắn vào Dạ Ma Lang thì nó sẽ mất đi phản xạ vốn có và hành động chậm chạp, lúc đó muốn chém muốn giết tùy chúng ta” Cao Phúc Nguyên nhấp một ngụm trà rồi nói
Vũ Văn Tuyết cầm lên mũi tên, soi kỳ dưới ánh đèn dầu:” Độc này tên độc gì “
“Ngưng tâm độc, có điều do thiếu nhiều nguyên liệu nên độ độc của đan dược sẽ giảm đi đáng kể, không thể là đứng tim của bọn chúng được, loại độc này không chỉ tác dụng với Dạ Ma Lang mà còn tác dụng với cả Cự Hắc Hùng, Sơn Mãnh Sư, Cùng Kỳ, Ô Nha các loại.” Cao Phúc Nguyên giải thích
“Nguy Hiểm quá, có nên rủ thêm tầm hai, ba người không, dù sao chúng ta cũng quá ít đi?” Vũ Văn Tuyết nói
Cũng không phải Vũ Văn Tuyết nhát gan mà là y cực kỳ tỉnh táo, y là một con người hết lòng vì bạn, hào sảng nhưng cũng không bao giờ quên chính thực lực của mình đang đứng ở đâu, có thể nói Vũ Văn Tuyết ngoại trừ việc hơi tham lam ra thì mọi việc còn lại đều làm cẩn thận vạn phần
“Liều ăn nhiều, xong vụ này đệ tính sơ sơ cũng lời từ 15000 đến 17000 Đông Vực Tệ “ Cao Phúc Nguyên nháy mắt với Vũ Văn Tuyết
Vũ Văn Tuyết mặt mày hơi đơ ra, nghĩ “ Mỗi tháng được nhân tài cung cấp cho 500 Đông Vực Tệ, được cha ta thêm 1000 Đông Vực Tệ, nếu chuyến này thành công, ít nhất cũng thu về hơn 5000 tệ cho riêng ta “Vũ Văn Tuyết liếm môi nói:” Hơi nguy hiểm “
Cho dù là con nhà quan tướng cũng được bố mẹ giáo dục từ nhỏ, nên đâm ra số tiền Vũ Văn Tuyết được cấp một tháng cũng chỉ vừa đủ, nếu cố lắm thì một tháng y tiết kiệm được chỉ tầm 100 Đông Vực Tệ, không thể nào nhiều hơn!
“Vậy cũng được đi, để đệ mời thêm tầm bảy, tám người nữa cho chắc, đến lúc đó mỗi người chúng ta cầm về cũng được 1500 tệ cỡ đó, cũng coi là một mối không tệ sinh ý rồi!” Cao Phúc Nguyên cười
“ Được rồi, phải cầu phú quý trong lúc nguy hiểm, được, vậy khi nào tiếng hành?” Lòng can đảm của Vũ Văn Tuyết tăng lên, hắn hỏi
“Tối mai, canh nhất, đệ hẹn huynh ở phía bắc hoàng thành, chúng ta cùng đi Vạn Mộc Lâm “ Cao Phúc Nguyên nói ngay
“Được y hẹn, ta phải về sớm chuẩn bị“ Vũ Văn Tuyết ôm quyền nói
Tối hôm đó, phủ tể tướng đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói vang vang cả một góc kinh thành, nhưng mà con trai út của Đô Quốc Công Vũ Văn Lập tự nhiên bị đau đầu, đòi về sớm nên buổi tiệc cũng có phần kém vui ….
~~~~~~
Mọi người có thấy những điều cần cải tiến xin góp ý cho tiểu đệ
Tiện thể sắp đến đầu tháng, xin mọi người mỗi người ném một phiếu cho đệ, đệ cảm ơn trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.