Đế Vương Chiến Ký

Chương 5: Thiên Biến






Trong lúc hắn vẫn còn đang lạc trong những miền ký ức của bản thân.
Ngoài kia tâm trạng của các bác sĩ đang căng thẳng cực độ vì thân thể hắn đang có chuyển biến xấu đi rất nhiều.
Lúc này ai cũng đang tập trung hết sức để có thể cứu được Takeru, không chỉ vì hắn là bệnh nhân mà còn vì hắn là đại thiếu của Kazuhiko.
Nếu hắn có mệnh hệ gì họ cũng không giữ nổi cái mạng nhỏ của mình.
Ở bên ngoài như có linh tính mách bảo điều gì đó.
Sắc mặt của toàn bộ người nhà đều âm u đi hẳn, nhất là Lunar, nàng rất quý đứa em của mình.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Lunar đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tâm trạng của mọi người hiện tại đều dồn vào Takeru nên cũng chẳng quan tâm nàng đi đâu cả.
Đến nhà vệ sinh, Lunar run run lấy ra một chiếc lệnh bài lam sắc đang tỏa sáng dịu nhẹ.
Cố gắng giữ bình tĩnh và điều chỉnh giọng nói của mình tốt nhất, bắt đầu đổ aura vào trong đó từng đạo quang mang bắt đầu tỏa sáng.
"Lunar à! Con gọi ta có chuyện gì không?"
Từ bên kia truyền đến một đạo âm thanh trong trẻo của nữ nhân, âm thanh mang theo chút quan tâm hướng Lunar chào hỏi.
Nghe được những thanh âm đó, vốn đã cố giữ bình tĩnh mà giờ đây câu nói kia như một chiếc kim đâm vỡ.
Bỗng chốc nước mắt lại trào ra, giọng nói bắt đầu nấc lên.
"Sư phụ...!người...!người mau đến giúp con với..."
Vừa nói nàng vừa khóc nấc lên, đầu dây bên kia Lộ Khiết cũng đứng ngồi không yên, nàng chưa bao giờ thấy được biểu cảm của Lunar hoảng loạn như lúc này.
"Có chuyện gì vậy Lunar? Ai dám làm gì con à? Hay tên Gin kia lại bắt con lấy chồng?"
"Không phải sư phụ...!Em trai con...!Takeru bị thương...!người mau đến giúp con với."
"Cái gì Takeru bị thương? Kẻ nào có gan như vậy? Con ở đâu ta đến ngay..."
"Bệnh viện *"
Nói rồi, chưa kịp định thần lại thì ngay bên cạnh nàng đã xuất hiện một bóng hình của một thiếu nữ, một thân bạch y cổ trang đứng cạnh.
Thấy sư phụ mình Lunar không tự chủ được mà lao vào lòng nàng khóc như mưa, cơ thể run lên liên hồi.
Ở bên cạnh Lộ Khiết cũng để yên cho Lunar khóc, nàng biết an ủi bất cứ điều gì ở hiện tại đều là dư thừa.
"Đưa ta đến phòng bệnh."

Theo sự chỉ dẫn của Lunar, rất nhanh 2 người đã đi đến được căn phòng vẫn đang được chiếu đèn đỏ.
Thấy Lunar dẫn một người phụ nữ về vốn mọi người tính đứng lên hỏi nhưng khi nhìn rõ người đến là ai thì trong mắt đều hiện lên vẻ tôn kính.
"Ngài...!Vậy mà ngài chịu đứng ra giúp?"
"Lunar đã nhờ ta không thể khoanh tay đứng nhìn, đây cũng coi là trả món nợ cho ngươi."
Nàng lạnh nhạt đáp lại Gin, sau đó không nói hai lời trực tiếp đi vào phòng bệnh.
Nhưng chưa kịp đẩy cánh cửa thì đã bị một người đứng lên kéo lại.
"Khoan đã.
Cô là ai mà tùy tiện đi vào căn phòng này? Những bác sĩ giỏi nhất cả thế giới đều đang ở đây mà còn không làm gì được thì cô có thể làm gì?"
Người đứng lên ngăn cản nàng chính là Seira, việc Takeru bị thương đã ảnh hưởng cực lớn đến cảm xúc.
Vậy mà giờ đây mọi người lại để một người phụ nữ không biết đi vào cứu hắn làm nàng không thể chấp nhận được.
Thấy hành động như vậy của Lunar, Lộ Khiết chỉ mỉm cười nhẹ và nói:
"Tránh ra nào cô bé, ta có thể giúp Takeru, năng lực ta không phải là điều mà phàm nhân hiểu được."
"Gin ngươi vào bảo toàn bộ bác sĩ ra ngoài hết, ta chỉ cần một mình trong đó."
"Vâng."
Nói xong ông cũng vào thẳng trong kia đàm phán với toàn bộ người trong đó, ban đầu các bác sỹ đã nghĩ ông bị điên nhưng sau khi biết có người chịu chết thay mình thì vui vẻ hẳn.
Dù sao nếu Takeru chết thì tội lỗi cũng không phải của bọn họ mà là của nữ nhân kia.
Bước vào căn phòng, bên trong điện tâm đồ có thể thấy nhịp tim của Takeru yếu đi rất nhiều và đang dần dần thành đường thẳng.
Từ trong tay nàng bất giác nhiều hơn một viên đan dược màu vàng óng, phẩy tay một cái toàn bộ những thiết bị đang kết nối với cơ thể hắn lập tức bay ra xa.
Nhìn vào những vết thương do bị vật nặng đè lên, một phần đã xuyên qua cả bụng, nàng do dự hồi lâu mới quyết định nhét viên thuốc vào miệng hắn.
Thời khắc nàng đưa viên thuốc vào miệng hắn cũng là lúc mà quá trình thức tỉnh của Takeru hoàn thành.
Rắc!
Âm thanh như tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, âm thanh đánh dấu sự trở lại của bậc Đế Vương kiêu hùng thời nào.
Lúc này như có cảm nhận gì đó, nàng đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.
Bầu trời đã đen về đêm nay càng thêm u ám và lạ thường, mây mù nổi lên tứ phía, cuồng phong gào thét, thậm chí những tia sét to lớn liên tục giáng xuống xung quanh.
"Đây là...!Thiên muốn sụp sao?"
Bực này thiên địa dị tượng, nàng muốn suy đoán tương lai một chút vậy mà nhận thấy bản thân không thể nào tính toán được gì, tất cả chỉ là bình thường vào ban nãy mà giờ đã khác.
Trong lúc đang quan sát biến hóa của thiên địa bên ngoài, giờ trong căn phòng này cũng có một thay đổi đang âm thầm.

Cơ thể vốn tàn khuyết của Takeru đang lấy tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được dần hồi phục.
Những vết thương chí mạng, những vết bầm tím lập tực biến mất thay vào đó là làn da trắng như ngày thường, tất cả như đưa hắn trở về nguyên trạng.
Lộ Khiết sau khi chứng kiến những dị tượng ở ngoài, trong lòng càng thêm lo lắng vốn định ở lại đây mấy ngày nhưng đột nhiên một miếng ngọc bội lại tỏa ra kim sắc vầng sáng.
"Lệnh nguy cấp.
Ngọc Nữ Cung xảy ra chuyện rồi."
"Hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi."
Đây là câu cuối cùng nàng nói trước khi từ biệt mọi người mà trở về tông môn.
Với nàng việc cho Takeru viên thuốc kia đã quá đủ để cứu sống hắn từ cõi chết rồi nên nàng không lo lắng lắm nếu hắn có bị gì cả.
Hiện nay tông môn quan trọng hơn.
----------------------------
Lúc mà âm thanh nhỏ bé mà thanh thúy kia vang lên, tuy người thường không thể phát giác ra được nhưng phàm là người có chút năng lực đều cảm thấy toàn bộ phiến thiên địa này như biến đổi.
Bọn hắn không hẹn mà tâm thần nảy lên mấy cái, cả cơ thể run lên nhè nhẹ.
Tựa hồ...!Có cài gì ngập trời đại biến hóa đang tiến hành.
Lúc này bầu trời càng thêm âm trầm, hắc ám dày đặc thậm chí muốn nuốt chửng cả những ngôi sao xung quanh.
Hư vô bên trong, vô cùng, vô tận hung thú điên cuồng quẫy đạp như muốn phá tan nơi này mà tiến nhập hư không.
Trong đó lực lượng cuồng bạo của hư vô tuôn trào bất tận làm chúng như đang dần dần xâm thực các Đại Thiên Thế Giới lân cận.
Nếu như nói cơn rung chấn của 17 năm về trước chỉ là cơn sóng nhỏ thì giờ đây rung chấn này tựa như đại hải gào thét, trùng điệp lay động.
Thậm chí còn khiến cho một vài Đại Thiên trực tiếp bị vỡ vụn mà dung nhập với hư vô.
Chứng kiến những dị biến liên tục phát sinh này, nàng thiếu nữ đang di chuyển trong không gian phải ngưng lại mà đưa mắt nhìn về phía hư vô xa xa.
Tay ngọc từ từ đưa lên...
"Trấn!"
Chỉ đơn giản một từ, hư không đang thôn phệ tinh không lập tức ngừng lại, những hung thú trong đó cũng run rẩy không ngừng.

Toàn bộ quy tắc đều theo như câu nói vừa rồi mà được sửa lại, hư không bắt đầu lấy tốc độ kinh người mà sửa chữa vùng không gian đã vỡ nát.
Xong việc, người thiếu nữ lại đưa mắt nhìn về phía xa xa nơi mà vô số Đại Thiên Thế Giới nằm ở đó.
Nếu có bất kỳ sinh linh nào nhìn thấy nàng hiện nay có lẽ đều bị hớp hồn.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ, một vẻ đẹp như siêu thoát khỏi phạm trù thế tục.
Nhưng Không mấy kẻ biết rằng ẩn đằng sau vẻ đẹp đó chính là một kẻ với sức mạnh và quyền năng còn vượt trên cả hắn, người vừa mới thức tỉnh.
"Sức mạnh này...!Xem ra ngươi đã chính thức trở lại rồi Takeru.
Ta không biết ngươi tái sinh ở đâu nhưng động thái vừa rồi gây ra rất lớn đó, ai mà ngờ lần này hư vô lại điên cùng đến vậy? Cả đám hung thú đó nữa...! Xem ra sự biến mất của ngươi lần đó làm cho vạn vật đình chỉ thời gian khá dài nhỉ.
Ta mong chờ ngày chúng ta gặp lại, hỡi người ta yêu..."
--------------------------------------
Âm Dương Đình
Trung tâm một tòa kiến trúc khổng lồ, xung quanh vô số nhân vật mang theo cổ lão khí tức sống đã không biết bao nhiêu ức vạn năm đang đứng đó.
Ánh mắt của họ đa phần đều tập trung vào tòa tháp nằm ở giữa kia, trong đó chính là Thiên Cơ lão nhân đang suy diễn đại thế về lần rung chấn này.
Thiên Cơ lão nhân nổi tiếng với khả năng suy diễn tương lai đại thế, tính toán khí vận,..
Vậy mà giờ này sắc mặt của lão trắng bệch như không gì sánh được, khứ tức mơ hồ tựa như sắp tan vỡ.
Khụ!
Một búng máu to được lão nhân phun từ trong miệng ra, cả cơ thể ngay lập tức đổ gục xuống sàn nhà.
Lão không thể ngờ được rằng trên đời có kẻ có thể lấy đại thủ đoạn để che đi toàn bộ hướng đi của cả một phương thế giới to lớn.
Âm thanh khàn khàn trong miệng:
"Ra rồi...!Là ở phương kia vũ trụ..."
Chưa kịp nói hết câu lão già đã ngất lim đi chưa rõ sống chết.
Xung quanh những kẻ khác thấy vậy cũng nhao nhao lên...
"Không hay rồi! Lão tổ suy diễn thiên cơ đã bị trong thương rồi!"
"Người đâu, mau mang Cửu Thiên Hoàn Mệnh Đan lại đây."
"Đã tính ra địa điểm ở phương kia vũ trụ, mau báo cho các đại thế lực biết."
---------------------------------------
Lại ở tòa thành trì kỳ lạ kia, bên trong cung điện đó.
Lão nhân gia kia ngồi đó mà nhìn xa xăm về phía hư vô xa xôi mà mờ mịt, ánh mắt không mang chút cảm tình nào.
"Rung động vừa rồi...!Chẳng lẽ hắn đã trở lại? Nhưng có ai đã dừng lại chấn động của hư vô kia? Trên đời còn có kẻ mang năng lực như vậy sao?"

Thoáng im lặng một lúc, lão giả lại nói tiếp.
"Truyền lệnh của ta xuống, phân phó người đi điều tra tình hình các Chân Giới, nếu thấy thế giới nào thiên cơ bị che lấp lập tức thông báo cho ta.
Nhớ kỹ không được gây ra một động tĩnh nào ở phương thế giới đó."
"Vâng!"
----------------------------------------
Cũng là lúc này, ngoài Đại Thiên Thế Giới.
Cố Gia tộc địa chỗ.
Bên trong phần này cung điện chỉ có một vật, chính là một cái bạch ngọc quan tài trong suốt.
Rõ ràng không có bất cứ lực lượng duy trì nào, nhưng quan tài bằng bạch ngọc trong suốt này lại lơ lửng giữa không trung, trông vô cùng kỳ dị.
Trong quan tài bạch ngọc kia có một người đang nằm, hình dáng rõ ràng là một nữ tử.
Mặc dù đang ngủ say, nhưng từ dung nhan của nàng cũng lộ ra một vẻ uy nghiêm, loại uy nghiêm này là một loại khí chất cao quý khiến người ta không dám nhìn thẳng, dường như chỉ liếc nhìn nàng một cái thôi, cũng đã phạm phải tội lớn rồi.
Từ từ quan tài bằng bạch ngọc bắt đầu nứt toác ra để lộ bên trong hình thể của nàng trôi lơ lửng ở đó, không biết qua bao lâu dần dần mở mắt, trên gương mặt mang theo vẻ mơ hồ.
"Đây là thời đại nào rồi.
Rõ ràng ta đã tự niêm phong cất vào kho khí huyết rồi mà."
Mang theo vẻ mặt nghi vấn nàng sải bước ra ngoài, mỗi bước đi nhìn như bình thường nhưng lại diễn hóa đủ mọi loại dị tượng thần kỳ.
Lần nữa xuất hiện thì nàng đã ở bên trong một tòa cổ lão cung điện.
Thấy có người lạ đến thị vệ muốn cản lại, nhưng khi nhận ra người đến là ai thì nghiêm giọng.
"Chào mừng Tứ Thập Ngũ Tổ."
Bước vào cung điện bên trong, ở đó có hai lão giả đang đánh cờ, nhận ra người đến thì dần hạ tay xuống nhìn về nàng.
"Vốn tưởng ngươi đang bế quan tu luyện mà, không tới kỷ nguyên tiếp theo sẽ không thức tỉnh chứ tiểu tứ thập ngũ."
"Ta cũng không rõ ràng lắm, dường như có điều kỳ diệu nào kêu gọi ta thức dậy vậy.
Mà khi dậy ta phát hiện mình dường như có thêm một phần nhân quả kỳ quái, Hôi Lão nhìn thử xem..."
"A...!Đúng là rất kỳ quái, nó nối với ngươi nhưng đầu bên kia không thể tra xét, ta cũng không cách nào ngược dòng tìm hiểu, Tứ Gia ngài nghĩ sao?"
"Đúng là không thể tra xét, thủ đoạn này còn cao hơn nhiều so với phụ thân, dường như sợi nhân quả này vẫn tồn tại từ đầu nhưng đến giờ nó mới hiện ra."
"Ý của Tứ Gia là?"
"Sự đến đâu thì hay đến đó, Cố Gia ta chưa từng sợ qua điều gì.
Ngươi nếu đã tỉnh rồi thì cũng nên đi dạo đi, nghe nói Thái Cổ Hoàng Tộc có kẻ chuẩn bị phát động hắc ám náo động đó."
"Vâng Tứ Gia."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.