Đế Vương Chiến Ký

Chương 21: U Minh Bà La Hoa






Càng đi sâu vào trong huyệt động, thi khí càng nồng đậm hơn ở bên ngoài gấp cả chục lần, thậm chí ẩn chứa trong đó còn có chút tử khí.
Từ nãy đến giờ hắn hạ sát không dưới trăm con thi binh nhưng dường như chúng không hề có dấu hiệu giảm sút.
Thậm chí Takeru còn cảm giác được dường như chúng càng ngày càng mạnh hơn so với ban đầu.
"Sâu trong huyệt động này có lẽ tồn tại vật gì nuôi dưỡng bọn này."
Thi binh là một cách gọi của Thi Tộc, cách gọi này là để phân chia cấp bậc của loại sinh vật này.
Nó được sinh ra tương tự như âm hồn vậy, những thi binh này cũng phải ở hoàn cảnh có âm khí nồng đậm mới có thể sinh ra, dưới cơ duyên xảo hợp, thân thể và thần hồn cũng không chết đi, mà tồn tại dưới một dạng khác, gọi là thi binh.
Dĩ nhiên, cũng có thi binh không phải được tạo thành như vậy, mà là âm hồn sau khi tu luyện thành liền đi cưỡng ép chiếm cứ một thân thể khác, tương tự như đoạt xá vậy, sau đó cũng trở thành một loại thi binh.
Cũng có thi binh do sinh vật sống thông qua bí thuật tạo ra.
Tuy nhiên, nhìn chung thì Thi binh khó hình thành hơn âm hồn rất nhiều, âm hồn chỉ cần điều kiện thích hợp, thần hồn không tiêu tan liền có thể thành hình.
Nhưng Thi binh thì khác, Thi binh yêu cầu thân thể và thần hồn phải cùng tồn tại, hơn nữa cần phải dung hợp với nhau, độ khó khi hình thành tự nhiên cũng tăng lên một chút.
Loại sinh linh này trên cơ bản có thể phân ra ba đại cấp bậc, Thi binh trăm năm, Thi tướng ngàn năm, Thi Vương vạn năm!
Thi binh trăm năm tự nhiên không cần phải nói, loại sinh linh này tu luyện rất khó khăn, bởi vì bọn chúng vốn là vật chết, thân thể không giống như sinh vật bình thường có thể dễ dàng đón nhận thiên địa nguyên khí, cho nên tốc độ tu luyện của bọn chúng đều thua xa bất kỳ sinh vật còn sống nào, có lẽ Thi binh tu luyện mấy trăm năm thì cảnh giới tu vi cũng không bằng một tu hành giả.
Mà cùng cấp bậc, thực lực giữa các thi binh cũng khác biệt rất lớn.
Con mà đầu tiên hắn đụng phải ít nhất cũng đã sống gần 8 ngàn năm rồi.
"Một đám ô hợp sống dưới này làm gì? Kẻ nào rảnh rỗi nuôi nhốt đám này cơ chứ."
Không gian trong huyệt động này chứa đựng năng lượng vô cùng nồng đậm, dù là nồng đậm thi khí nhưng năng lượng vẫn dồi dào không ngớt.
Đi được thêm một lúc hắn vô tình phát hiện ra một cánh cửa gỗ bị mục lâu ngày, từ sau cánh cửa này có thể ngửi thấy thoang thoảng hương thơm dược liệu.
Chẳng ngần ngại dơ chân đạp thẳng vào.
Nơi này có lẽ là nơi cất giữ dược liệu của đám Thi tộc ngoài kia, số lượng giá gỗ sắp thành từng hàng kia ít nhất cũng phải hơn trăm cái, mỗi một cái giá gỗ đều có tầng ba, mỗi một tầng có thể đặt được 5, 6 chiếc hộp.
Nhưng bây giờ tất cả những chiếc hộp này đều bị vứt bỏ lung tung trên mặt đất, không ai thèm ngó tới.
Mà toàn bộ hộp đều đã được mở ra, những thứ bên trong cũng không cánh mà bay.
Thật vất vả tìm đến nơi này, tưởng rằng sẽ có thu hoạch lớn, nhưng rồi lại nhìn thấy cảnh này, có thể hiểu được tâm trạng Takeru lúc này ra sao.
Không cần đoán cũng biết những dược liệu này bị đám thi binh kia ăn hết.
Tuy rằng ăn vào như vậy hơi phí của trời, nhưng Thi binh không thể luyện đan nên bọn chúng chỉ có thể làm như vậy.

Ăn linh thảo linh dược, tăng cường sức mạnh thân thể, đây vốn là con đường tu luyện của Thi binh, cũng tương tự như yêu thú vậy.
Tuy nhiên, sau khi cẩn thận tìm kiếm những hộp đã mở ra, Takeru cũng tìm được một ít linh thảo linh dược thuộc tính hỏa còn sót lại.
Những thảo dược này đối với đặc tính thích âm hàn như Thi binh mà nói, giống như là độc dược nguy hiểm vậy, dĩ nhiên bọn chúng sẽ không nuốt vào.
Đáng tiếc tất cả các hộp đều đã bị mở ra, trải qua thời gian dài như vậy, dược tính của những thảo dược này đều đã mất hết không còn lại chút nào, tất cả đều không dùng được nữa.
Điều này làm cho hắn muốn rách cả mắt, chỉ hận không thể vọt vào sâu trong hang động chém nhừ tử đám Thi binh cho bõ tức giận.
Cũng may là còn những cánh cửa khác.
Một lát sau, hắn đi vào một căn phòng bí mật khác.
Nhìn số lượng pháp bảo khổng lồ, rực rỡ muôn màu trước mắt, dù đẳng cấp không cao bao nhiêu nhưng nói hiện giờ Takeru không động lòng là giả.
Tại kho chứa bí bảo này, ít nhất cũng có hơn một ngàn món, hơn nữa có rất nhiều hình dáng khác nhau, bí bảo dạng đao kiếm không tới một phần mười, còn lại là các loại bí bảo dạng vòng tròn, hạt châu, các loại có hình trang sức, còn có một số ít bí bảo dạng cây cờ; bảo giáp cũng có vô số.
Ở phía dưới hang động bí mật này có một pháp trận to lớn đang vận chuyển, dường như là đang hấp thu thiên địa linh khí, bảo dưỡng những bí bảo này.
"A vẫn còn nữa cơ à."
Nãy giờ Takeru đã đi qua rất nhiều căn phòng chứa đủ loại nên hắn có thể chắc rằng càng đi vào sâu bên trong thứ đó càng quý giá.
Ở trong hang, hắn nhìn hoàn cảnh trước mắt nhịn không được mà cười ha hả.
Trong này toàn bộ đều là những linh thạch ẩn chứa năng lượng nồng đậm, chưa kể còn các loại khoáng thạch quý hiếm.
Có lẽ việc ở gần địa mạch làm lũ thi binh kia ra mang nó vào đây.
Những khối linh thạch ở đây hầu hết là thượng phẩm, chất thành mấy quả núi nhỏ, phóng mắt qua lại toàn bộ huyệt động này phải có gần chục triệu linh thạch các loại.
Không vội thu linh thạch, ánh mắt hắn bị một cái đài bằng ngọc thu hút Đài ngọc trắng như tuyết, tỏa ra luồng hơi lạnh băng, làm cho hang động trở nên lạnh buốt, vừa nhìn là biết thứ bất phàm.
"Vạn Năm Băng Ngọc.
Sao lại ở nơi địa mạch này cơ chứ?"
Thứ như Băng Ngọc, vốn là cực kỳ ít ỏi, mà Băng Ngọc vạn năm lại càng cực kỳ khó có.
Nếu dùng Băng Ngọc vạn năm chế tạo ra bí bảo mang theo người, có thể khiến võ giả tu luyện thuộc tính băng hàn chuyển hóa linh khí thiên địa tốt hơn, tăng cường hiệu suất tu luyện.
Băng Ngọc vạn năm không đơn giản chỉ có một tác dụng như thế, luyện chế bí bảo hệ băng hàn, nếu bỏ vào một chút Băng Ngọc vạn năm, sẽ tự nhiên tăng thêm 3 phần uy năng, thậm chí có thể phóng thích ra hàn khí Băng Ngọc.
Loại hàn khí này có tác dụng với thân thể hay thần hồn, cực kỳ lạnh giá.
Băng Ngọc vạn năm, là một trong ba loại huyền ngọc nổi danh, một cục to bằng nắm tay, cũng là bảo bối giá trên trời.
Mà trước mắt hắn lại có một khối Băng Ngọc vạn năm lớn như vậy, nhưng lại bị chế tạo thành chiếc đài.
Mặc kệ ra sao hắn cứ ném tất cả vào không gian trữ vật của mình đã, có gì tính sau.
Lần theo dấu vết thi khí, Takeru đuổi tới trước một phế tích rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phạm vi mấy cây số xung quanh đều là vách đổ tường xiêu.
Nhưng trọng yếu ở giữa chính là một tế đàn rộng cả cây số vuông, xung quanh tế đàn vô số thi binh, thi tướng thậm chí hắn còn thấy vài con thi vương đang tập hợp quanh đó.
"Ngược lại dễ dàng làm việc.
Hử? U Minh Bà La Hoa cùng với U Minh Thạch..."
Nhìn thấy hai thứ mà chỉ tồn tại ở những nơi đặc biệt làm hắn có chút không tin vào mắt mình.
Vốn cho rằng thứ tồn tại trong huyệt động này cũng không cao cấp bao nhiêu nhưng không ngờ lại là đẳng cấp như vậy.
"Ai?"
Cảm nhận dao động không gian nhẹ nhàng, Takeru không chút nghĩ ngợi chém thẳng kiếm ra phía sau.
Keng!
"A Di Đà Phật! Thí chủ xin hãy dừng tay."
Nhận ra người đến là vị cao tăng đắc đạo kia, hắn lập tức thu tay lại, thanh kiếm trong suốt kia cũng biến mất vào hư không.
Nhưng Takeru cũng có chút bất ngờ khi mà vị cao tăng này có thể đỡ được đòn đó mà không mảy may chút gì.
"Đại sư là ông.
Đại sư chẳng lẽ muốn ngăn cản ta?"
"Không dám, không dám! Thí chủ sức mạnh hơn người làm sao bần tăng dám ngăn cản, chẳng qua ta cảm nhận được có người phá hỏng trận pháp dưới này nên xuống xem thôi."
"Đám thi tộc này là đại sư trong coi?"
"Đúng vậy, bần tăng đã từng muốn diệt trừ chúng nhưng U Minh Bà La Hoa kia cản trở."
"Gốc hoa đó nhìn qua cũng đã đản sinh linh trí rồi.
Phật tu đúng là bị cản lại thậm chí bị giáng cấp khi ở gần loài hoa đó."
"Hiểu biết của thí chủ cũng rộng thật đó."
"Haha, theo ta thấy nếu không phải do pháp tắc trói buộc có lẽ đại sư đã đột phá qua lục đạo nhập vào La Hán cảnh giới đi."
"Aizz, thí chủ cũng biết nhiều đó chứ.
Nhưng ta còn thấy lạ hơn khi thí chủ càng lúc càng mạnh hơn, thậm chí hiện tại đã ngang với thành đạo người rồi.
Nếu nói ta thì nên nhìn lại thí chủ mới đúng."
"Ta nhớ rằng kẻ có thiên phú tu luyện nhất từ trước đến nay ở toàn bộ Tam Thiên Thế Giới là Cố Gia vị kia, nhưng hắn đi vào thành đạo cũng không nhanh như thí chủ đây."
"Đặc biệt là thông qua bí pháp hôm trước thí chủ sử dụng để thôn phệ linh khí đã đặc biệt vô cùng rồi.
Theo tài liệu của Thánh Vực ghi chép về bí pháp loại đó thì không cái nào giống với cái thí chủ dùng cả."
"Đại sư mọi chuyện đến đây thôi.
Ông nên lo về đám kia đi, có vẻ chúng ta bị phát hiện rồi."
Động tĩnh vừa rồi hai người gây ra tuy không lớn những cũng đủ thu hút sự chú ý của đám Thi Tộc kia, ác Thi binh ngủ say trong các hang động đã thức tỉnh phân nửa.
Những luồng thi khí mạnh yếu đang nhanh chóng hướng về phía bên này.
Đồng thời, tiếng gầm rú trầm thấp vang lên từ sâu trong lòng đất, như tiếng hung thú gào thét, kéo theo sát khí lệ khí nồng nặc.
Vào tai của Takeru, như kích phát dòng máu ngủ yên bên trong người hắn, mắt cũng có chút huyết sắc ẩn hiện.
Lắc đầu để bỏ đi suy nghĩ kia, lúc này hắn cũng vào trạng thái chuẩn bị.
Các Thi binh đang chạy tới nghe tiếng gầm rú này, tựa như nhận được mệnh lệnh, toàn bộ gầm lên, như đang đáp lại, mỗi tên trở nên kích động như gà cắt tiết, chạy tới càng nhanh hơn.
Nháy mắt, trong hang động gào thét thảm thiết, khiến người ta tê da đầu.
Lúc này đã có kẻ không ngần ngại mà ra tay.
Một thi tướng mang hình hài nữ tử xông lên trước tiên, 10 cái móng tay thật dài đen thui lao thẳng về phía hắn.
Còn một kẻ nữa cũng há miệng một cỗ thi khí nồng nặc cuồn cuộn tuôn ra, phóng thẳng tới vị trí của hai người.
Takeru hừ lạnh một tiếng, một đạo hắc tơ bay ra, bao bọc lấy nữ thi tướng.
cùng lúc đó tay kia hắn chém thằng vào không gian bên cạnh, từng đạo công kích hình lưỡi đao đen kịt đánh tới kẻ còn lại.

"Không gian nhận."
Hắn dù không am hiểm không gian pháp tắc những nếu về sức mạnh của nó thì đã nghe qua rất nhiều.
Thời khắc này đối mặt, hiển nhiên hoảng hốt vô cùng, vội vàng né tránh.
Mà thi thể của nữ thi tướng kia thì lại bị hắc ti xuyên thẳng qua, lập tức trói buộc tại chỗ.
Từng cây hắc ti nhỏ bé lại hóa thành màng hắc võng, bao trùm nữ thi tướng trong đó.
"Không có khả năng"
Nữ thi tướng kinh hô một tiếng, dường như thấy được chuyện bất khả tư nghị gì, đợi cho hắc quang thu lại.
Thi thể của ả càng vỡ tan thành nhiều mảnh, rơi rớt trên mặt đất, giống như cái ly thủy tinh bị rớt xuống đất, bể ra thành vô số khối.
Nam Thi binh tận mắt thấy đồng bạn có thực lực không kém mình chút nào không ngờ vừa đối mặt đã bị đối phương lập tức đánh chết.
Trong tròng mắt xanh biếc của hắn lóe ra sự kiêng kỵ nồng đậm, đâu còn dám dây dưa gì cùng Takeru nữa?
Thấy thế vị hòa thượng bên cạnh cũng ra tay, phật quang ngập trời, từng đạo kim quang như xuyên phá không gian mang theo tịnh hóa chi lực hướng về phần lớn đám thi binh kia.
Aaaaaa!!!
Tiếng thét thảm thương vang vọng cả huyệt động này.
Kim quang đi đến đâu thi binh bị tịnh hóa đến đó, thậm chí có những kẻ đã bị tịnh hóa mất một nửa cơ thể vẫn cố cử động để tránh thoát khỏi phật quang.
"A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai."
Lúc này những thi vương kia dường như cũng không đợi được mà muốn ra tay.
Một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mắt Takeru, hắn mặc bộ đồ trường bàu màu máu đỏ, thân hình tuy yếu ớt, nhưng thoạt nhìn đã so với người sống không khác gì.
Máu thịt trên gương mặt hắn vẫn còn đầy đủ, sắc thái của hai tròng mắt cũng như người thường, trắng đen rõ ràng.
Nhưng từ trên người của hắn, lại tản ra hung sát chi khí vô cùng mạnh mẽ, cùng thi khí nồng đậm tới cực điểm.
Vừa xuất hiện, hắn đã nhìn chằm chằm vào Takeru, đối vớ thủ hạ đang lao về phía mình chỉ vung tay lên.
Nam Thi binh kia thật vất vả lắm mới đào thoát khỏi không gian nhận của Takeru lại bị hắn đánh thành phấn vụn, vỡ toạt ra.
Vị hòa thượng thấy cảnh này mí mắt bỗng co rụt lại, quát nhỏ.
"Thi Vương phía trên hắn đã vượt qua thành đạo người rồi.
E rằng cả ta và thí chủ đều phải bỏ mạng nơi này."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.