Đế Trụ

Chương 5: Phá thành giết người




Sau khi đợt mưa tên thứ nhất qua đi, Cấm quân Đô Thành canh phòng trên tường thành Thái Nguyên đã ngã xuống một nửa. Đối với bọn họ không có chút kinh nghiệm tác chiến nào mà nói, đối mặt với võ sĩ đại doanh Kinh Kỳ được lựa chọn tỉ mỉ qua vô số trận chiến lớn,bọn họ dù là khí thế hay là thực lực đều kém xa nhau.
Trong Hoàng thành thì bày ra tư thế uy lực không gì sánh được nhưng không thể chứng minh Cấm quân trên sa trường cũng uy vũ như thế,dạng như xử nữ so với kỹ nữ nhìn có vẻ thuần khiết, nhưng luận về sức chiến đấu đương nhiên kỹ nữ tương đối đáng tin cậy…
Sau trận mưa tên thứ nhất, hàng tên thủ thứ hai dưới tay của Hoa Tam Lang lập tức thay lên hàng thứ nhất. Còn ba mươi chiếc xe nỏ khổng lồ cũng chầm chậm khởi động chuẩn bị tấn công lần hai. Vù một tiếng, trận mưa tên thứ hai dày đặc bắn ra ngoài, trên tường thành lập tức trở thành cảnh gào khóc thảm thiết.
Hàng tiễn thủ thứ ba nhanh chóng đổi vị trí, cung tiễn trong tay gần như cùng lúc bắn ra.
– Toàn bộ xe nỏ nhắm vào cửa thành mà bắn, cung tiễn thủ áp chế Cấm quân trên tường thành.
Lưu Lăng dùng roi ngựa trong tay chỉ vào cửa thành nói.
– Tuân lệnh.
Hoa Tam Lang ngồi trên ngựa hai tay nắm lại lập tức hô lên một tiếng, đồng thời thúc ngựa chạy tới trước trận hình cung tiễn thủ hô lớn:
– Nỏ xe chuẩn bị, nhắm cửa thành, bắn!
Ba mươi tên nỏ lớn gần như bắn cùng một lúc, lập tức có một loạt cự nỏ bắn trực tiếp vào cửa thành nặng và chắc chắn của thành Thái Nguyên! Một đội quân tập trung sau cửa thành có hai kẻ xui xẻo, bị cự nỏ xuyên thấu cửa thành ghim trên mặt đất.
Trước vũ khí phá thành như vậy, thịt trên cơ thể mềm nhũn như vật không thể cản được.
Hoa Tam Lang ở trên ngựa rút kiếm quát:
– Nỏ xe tiếp tục, cung tiễn thủ áp chế Cấm quân trên tường thành!
Ầm!
Sau cuộc nã pháo lần hai của cự nỏ, cửa thành to lớn cuối cùng cũng không chịu nổi mà kêu lên răng rắc kẽo kẹt. Cửa thành đã bị phá nát,dường như không thể cản nổi một đợt tấn công nữa của cự nỏ.
Lưu Lăng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, vung roi ngựa trong tay lên hô:
– Các tướng sĩ!
– Phá cửa thành, hộ giá cần Vương, các ngươi đều là công thần!
Lưu Lăng nói:
– Triệu Đại.
Một người chừng ba mươi tuổi tướng mạo tuấn tú, ánh mắt có thần, mũi cao thẳng, chỉ có điều môi hơi mỏng khiến người ta thấy có chút lạnh lẽo quất ngựa đi ra. Người này xem ra hào hoa phong nhã, nhưng người bên cạnh Lưu Lăng đều biết, người này tên Triệu Đại lòng dạ lạnh lùng, chỉ sợ ngay cả Diêm La Vương cũng phải sợ, đây là người đối với kẻ địch thì tàn độc, đối với mình cũng tàn độc như vậy.
– Có thuộc hạ.
Triệu Đại là gia nô của phủ Lưu Lăng, trong mắt y chỉ có Lưu Lăng mà không có Hoàng đế. Chỉ cần roi ngựa của Lưu Lăng chỉ ra, e rằng ngay cả trong Hoàng cung thậm chí là địa phủ y cũng dám xông tới.
– Cho ngươi ba trăm người, ngươi có dám đi phá thành không?
Triệu Đại cúi đầu nói:
– Lệnh của Vương gia, Triệu Đại không dám nói không!
– Được, đi đi.
Lưu Lăng phất tay.
Chính lúc đó, một tiếng nổ vang lên! Đợt cự nỏ thứ ba như con rồng lớn phẫn nộ khí thế mãnh liệt bay tới, cửa thành có kiên cố cũng không thể chịu nổi uy lực lớn như vậy. Âm thanh răng rắc liên tiếp từ cửa thành vang lên, cửa thành màu đỏ vỡ nát đó không chịu nổi lung lay sắp đổ!
Chính là bây giờ!
Triệu Đại hô to một tiếng, ba trăm kỵ binh gào thét phía sau y mà xông tới.
– Đại Tướng Quân Vương uy võ!
Triệu Đại giơ thanh kiếm trong tay lên, ánh sáng của thanh kiếm đó sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời khiến cho người ta kinh hãi. Trong ánh sáng thanh kiếm lóa ra, trong ba trăm lẻ một binh sĩ bao gồm cả Triệu Đại sắc mặt mỗi người đều mang theo một loại quyết tuyệt! Ai cũng biết đợt binh sĩ đầu tiên tấn công cửa thành từ giây phút xông ra đã xác định chín mất một còn, trong mười người chỉ có thể sống một hai người cũng đã coi là trời rủ lòng thương, nhưng tất cả mọi người đều biết, những người được chọn để tấn công lần một chỉ có thể tiến lên mà không được lùi xuống.
Ba trăm linh một người cùng hô to:
– Đại Tướng Quân Vương uy võ!
Tiến về phía trước! Tiến về phía trước! Tiến về phía trước!
Triệu Đại xông lên trước mang theo lòng tin quyết tử, khuôn mặt có chút u ám đột nhiên trở nên dữ tợn, tảo hồng mã dưới háng y hí vang một tiếng, dưới làn mưa tên của quân giữ thành trên cao nhanh chóng tiến về phía cổng thành! Lúc này đám Cấm quân giữ thành cũng biết,nếu để cho người của đại doanh Kinh Kỳ phá cửa thành, vậy cục diện của bọn họ chỉ có con đường chết! Vì để có thể sống tiếp, mỗi người đều đỏ tròng mắt!
Tuy có sự áp chế của ba ngàn cung tiễn thủ dưới tay Hoa Tam Lang, nhưng lại không thể hoàn toàn phong tỏa được quân đang trấn thủ thành. Càng huống chi mục tiêu của quân giữ thành chỉ có ba trăm người tấn công cửa thành, như vậy con đường phía trước của ba trăm tử sĩ không còn nghi ngờ sẽ bị một trận mưa tên ngăn cản!
Triệu Đại khua thanh kiếm dài trong tay không ngừng chặn lại những mũi tên đang bay tới, tuy không quay đầu nhìn lại, nhưng y biết khoảng cách một trăm mét này người có thể xông tới cổng thành tuyệt đối không đủ ba phần, còn sau cùng có thể sống sót dường như có thể không cần tính đến. Lúc này trong lòng Lưu Lăng cũng hết sức khó chịu, nếu không vì tình hình thực sự khẩn cấp, dùng cung tiễn thủ và cự nỏ áp chế, dùng bộ binh thuẫn trận phá cửa thì thương vong sẽ ít hơn, hơn nữa tỉ lệ thành công cũng cao hơn. Nếu lúc đầu khi hắn thống lĩnh quân, dùng chùy phá cửa đặc chế để công thành thì lại dễ dàng. Nhưng hiện giờ thời gian không cho phép hắn dùng phương pháp ổn thỏa nhất để công thành, chỉ có thể dùng kỵ binh xông vào thành theo hình thức tự sát để mở cửa thành đang lung lay!
Phốc!
Một mũi tên nhọn cắm vào vai của Triệu Đại, mũi tên đó trực tiếp xuyên vào da thịt. Cấm quân sử dụng chính là lang nha tiễn có gai ngược, một khi cắm vào thịt thì sẽ khiến cho vết thương cắt thành hình dạng không theo quy định, sẽ làm mất một lượng máu lớn, hơn nữa vì trong tên có gai ngược, điều trị cũng vô cùng khó khăn.
A!
Triệu Đại gầm lên giận dữ, đôi mắt của y trong chớp mắt tràn ngập một màu đỏ.
Đánh mạnh một chưởng vào trên mũi tên lang nha đó, phù một tiếng mũi tên kia đột nhiên bị một chưởng của y đánh xuyên qua phía sau! Mũi tên từ phía sau vai bay ra ngoài cùng máu, chỗ máu đó dưới ánh sáng mặt trời có màu sắc kỳ dị. Triệu Đại rống to lên một tiếng, thúc ngựa tiến thẳng đến cửa thành.
Trước khi xông đến chỗ cách cửa thành chưa đầy năm mét, Triệu Đại đột nhiên quay ngược tay lại đâm một kiếm vào phía sau mông ngựa.Con ngựa đó kêu lên một tiếng rồi xông về phía trước, dưới sự khống chế của Triệu Đại chiến mã điên cuồng xông đến cửa thành đã bị phá.
Cửa thành bị lung lay một hồi đương nhiên không thể chống đỡ được, thủ lĩnh đám Cấm quân trấn giữ sau cửa thành gào thét một tiếng dẫn theo không ít quân mã vọt tới bên cạnh cửa thành để giữ cửa.
Triệu Đại sau khi quay người xuống ngựa thì lăn một vòng tránh sang một bên, chính lúc tốc độ ánh sáng đó kỵ binh thứ hai cùng đâm một kiếm vào mông ngựa điên cuồng xông tới phía cổng thành! Kỵ binh này sau khi ngã xuống đất không hề đứng dậy, kỵ binh thứ ba cũng đến, chiến mã hung hăng đâm vào người kỵ binh thứ hai, húc cho cơ thể hắn va vào trên cửa thành!
Phù một tiếng phun ra ngụm máu tươi, tên kỵ binh thứ hai nội tạng bị vỡ mà chết.
Ba trăm tên kỵ binh lao tới cửa thành giờ còn chưa tới ba mươi tên, nhưng dưới sự va đập của hai mươi mấy tên kỵ binh quên cả sống chết,cửa thành cuối cùng cũng không chịu nổi mà đổ xuống. Cấm quân chen chúc phía trong cửa thành thậm chí còn không kịp tránh, có mấy chục tên bị cửa thành lớn đè xuống dưới, lập tức máu chảy thành sông!
– Giết!
Lưu Lăng mạnh mẽ rút Thiên tử kiếm bên hông, gầm lên một tiếng.
Giết! Giết! Giết!
Năm ngàn kỵ binh như thủy triều vọt về phía cửa thành, trong lúc vó ngựa tung bay bụi đất mù mịt, mang theo vô số sát khí, năm ngàn kỵ binh xông thẳng đến cửa thành!
Trần Hiểu nhìn cổng thành buồn bã hô lên một tiếng, hết hi vọng rồi!
Hắn hận, hận bản thân vì sao lúc đầu không nhanh chóng quyết định mở cửa thành cho Đại Tướng Quân Vương tiến vào thành. Hận sự do dự không quyết của bản thân, bây giờ hắn không còn có một cơ hội nữa. Ông trời luôn cho mình một cơ hội vào lúc nào đó, nắm bắt được sẽ thay đổi sinh mạng, không nắm được thì vạn kiếp bất phục
Nếu là Trần Hiểu mở cửa thành, vậy đường quan tương lai của hắn chưa biết chừng sẽ thuận buồm xuôi gió. Nhưng hiện giờ, đợi chờ hắn chính là năm ngàn dao bầu sáng như tuyết, là trường mâu trong tay mấy vạn tướng sĩ, là ánh mắt lạnh lẽo của Đại Tướng Quân Vương Lưu Lăng!
Năm ngàn kỵ binh sau khi bỏ ra số thương vong nhất định như hồng thủy tuôn vào cửa thành, lập tức giết chóc. Đối mặt với Cấm quân tuy được xưng là tinh nhuệ nhưng căn bản chưa từng trải qua trận chiến, năm ngàn kỵ binh của đại doanh Kinh Kỳ không khác gì hổ vồ bầy dê! Cái chết của ba trăm binh sĩ lúc trước kích động sát ý ngập trời của binh sĩ đại doanh Kinh Kỳ, bọn họ cũng đã đỏ mắt, lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ chính là phải giết chết tất cả kẻ địch ngăn cản chiến mã của mình.
Theo kỵ binh vào thành, rất nhiều bộ quân yểm hộ dưới chân thành xông vào thành Thái Nguyên. Bắt đầu chiến đấu từ cửa thành vào trong thành lan đến trên thành, cùng với nhiều bộ quân giết đến đầu thành, phòng thủ của Cấm quân dần dần tan tác.
– Đại ca! Huynh ở đâu?
Một tiểu tướng mặc áo bào trắng tướng mạo đường đường, trong tay vác một thanh thương dài vừa chiến đấu vừa hô lớn, tên tiểu tướng này võ công vô cùng lợi hại, một đám Cấm quân giữ thành trước mặt hắn chỉ như là một tên tướng hợp lại. Tấn thiết thương to thô kia bay vào không trung, mười tên Cấm quân bị hắn giết ngã xuống ngựa.
Tên tiểu tướng này chính là Triệu Nhị, giống như huynh trưởng Triệu Đại đều là gia nô của phủ Lưu Lăng. Hai người huynh đệ hắn từ nhỏ đã lớn lên ở Lưu Lăng phủ, là một gia nô, giây phút sự sống chết của bọn họ được ban cho Lưu Lăng thì cũng đã không thuộc về bản thân nữa rồi. Nhưng Lưu Lăng đối với họ có ân tình sâu nặng, từ một gia nô ti tiện được thăng làm thống lĩnh thân binh của Lưu Lăng. Trước đây khi Lưu Lăng nam chinh bắc chiến lập chiến công hiển hách, Lưu Lăng không để ý tới xuất thân hèn mọn của bọn họ mà đề bạt huynh đệ họ lên làm Thiên tướng.
Là một gia nô, phụ thân bọn họ không cho bọn họ một cái tên ra hình ra dáng, mà lấy Triệu Đại Triệu Nhị làm tên.
Lúc này Triệu Đại không biết sống chết, Triệu Nhị đương nhiên lòng như lửa đốt.
Dưới thanh Tấn thiết thương lúc này sớm đã có không biết bao nhiêu vong hồn, Triệu Nhị giống như bị điên, giết đám quân giữ thành để tìm bóng dáng của huynh trưởng.
Lưu Lăng đánh ngựa tiến vào trong thành, nhìn thấy Triệu Nhị giết đến mù quáng trong lòng có chút áy náy, nhưng mặt của hắn vẫn lạnh như băng, không có chút thay đổi.
– Người đâu!
Lưu Lăng quát.
Thân vệ phía sau lưng hắn kêu lên:
– Có thuộc hạ!
Lưu Lăng ánh mắt lạnh như băng đảo qua chiến trường, giơ tay dùng roi ngựa chỉ vào trước chiến đoàn nói:
– Phàm là Cấm quân giữ thành từ Bách phu trưởng trở lên giết không tha, những người còn lại có thể bỏ qua!
– Tuân lệnh!
Mười mấy tên thân vệ phía sau lưng hắn đều là cao thủ giang hồ mà nhị ca Lưu Trác thu nạp mấy năm nay, quân pháp chiến trận bọn họ không rành, nhưng đọ sức gần thì họ cao hơn rất nhiều so với những tướng lĩnh bình thường. Cùng với lệnh của hắn được ban ra, mười mấy tên kỵ binh nhảy xuống từ trên lưng ngựa, giống như từng con từng con chim ưng bay xuống, sau mấy cái nhảy lên xuống dường như đâm thẳng đến Cấm quân, biến mất trong chiến trường.
Đồng thời, những tên thân binh này vừa giết vừa hô lớn:
– Đại Tướng Quân Vương có lệnh, phàm là những người hạ vũ khí đều sẽ bỏ qua. Nhưng nếu có người kháng cự quyền uy của Đại Tướng Quân Vương, giết không tha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.