Đế Trụ

Chương 117: Mượn tử thế




- Trung Vương gia, không biết là… người có chịu giết hạ quan không?
Đây là câu nói thứ hai Ninh Hạo nói với Lưu Lăng.
Thấy sắc mặt Lưu Lăng kinh ngạc, Ninh Hạo mỉm cười, mây trôi nước chảy.
- Hạ quan biết như thế là quá đường đột, Vương gia chớ trách.
Ninh Hạo mỉm cười, rất nhẹ nhàng.
- Hạ quan là cưu thần của Hậu Hán, lúc đấy khi Chu Thái Tổ Hoàng đế Quách Uy công đánh Biện Châu, là hạ quan hạ lệnh cho mở cổng thành. Cũng là hạ quan sắp xếp người dẫn Ẩn đế chạy trốn từ Bắc môn, đáng tiếc, Bệ hạ lại dẫn theo một đám thái giám để rồi cuối cùng chết trên tay bọn chúng, đúng là trò cười.
Ninh Hạo cười vẻ có lỗi với Lưu Lăng: - Xin Vương gia nghe hạ quan nói xong, sau đó hẳn quyết định có giết hạ quan hay không.
- Hạ quan là tội thần của Hán, nhưng hạ quan là công thần của Chu, nói thế không sai nhỉ? Lúc đấy nếu hạ quan không hạ lệnh cho mở cổng thành, chỉ e quan binh thủ thành chẳng còn bao nhiêu người. Những ngày huyết chiến, lính của Quách Uy đã giết ra huyết khí, sau khi thành bị phá chỉ e là toàn bộ bá tánh cũng gặp họa theo, hạ quan nói thế không phải để thể hiện mình đại nhân đại nghĩa, thật ra hạ quan cũng chỉ là một kẻ nhát gan tham sống sợ chết.
- Hơn nữa hạ quan có gia tộc của mình, hơn trăm miệng người, hạ quan là trọng thần của Hán, sau khi thành bị phá khó tránh liên lụy tới người nhà. Còn nếu hạ quan đầu hàng, không những có thể bảo đảm người nhà không bị thương hại, toàn thể bá tánh cũng có thể có được thanh bình. Nhưng hạ quan không nghĩ tới là, Quách Uy không tin hạ quan, từ đầu đến cuối đều không tin.
- Quách Uy cho hạ quan chức quan quận thủ nhỏ nhoi, như sung quân vứt hạ quan đến một nơi quê nghèo hẻo lánh. Chỉ cần có thể sống, không liên lụy đến gia tộc, hạ quan nhận mệnh. Làm quan bốn năm, hạ quan làm tròn bổn phận, cũng có thể xem như tạo phúc một phương. Từ khi hạ quan nhận chức, nơi đấy không có đại đạo, ít hình sự, bá tánh an lạc, nhưng Quách Uy hoài nghi hạ quan thu mua lòng người với ý đồ bất chính không có lòng thần phục. Nhưng vì giữ thể diện của một nhân quân hiền chủ, ông ta không thể giết hạ quan, thế là triệu hạ quan trở về triều đình để hạ quan trước mắt ông ta.
- Hạ quan nhậm chức Hộ bộ Thị lang, chính vụ ngay ngắn, chưa từng tham ô một đồng, cấp dưới kính ái, cấp trên xem trọng. Qua hai năm, Quách Uy sợ hạ quan kết bè kết phái, phong cho hạ quan tước vị Huyện bá ban thưởng một đại trạch, để hạ quan nhàn rỗi tại nhà. Cũng tốt, gia đình đoàn tụ, cả nhà vui vẻ, hạ quan ung dung tự tại.
- Tới Thế Tông Bệ hạ đăng cơ, tháng ngày tốt đẹp của hạ quan cũng chấm dứt. Bệ hạ hạ mệnh lệnh cho một Huyện bá nhàn rỗi tại nhà nhiều năm là hạ quan đây theo quân xuất chinh, có chủ ý gì ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng có thể đoán ra. Chính lúc nãy, Thế tông Bệ hạ thăng chức cho hạ quan thành đại quan chính nhị phẩm, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, chiêu thảo sứ trước trận, đây là tước quan lớn nhất trong mười năm làm quan tại Đại Chu của hạ quan, nhưng không hề vinh quang.
- Trận chiến lúc nãy, hạ quan liều mạng đỡ tên chết thay cho Thế tông Bệ hạ, đáng tiếc người già cả, phản ứng chậm, dũng sĩ dưới trướng Vương gia không bắn trúng hạ quan. Nếu hạ quan chết rồi, trong mắt mọi người, là chết vì bảo vệ Bệ hạ, là chết vì Đại Chu của hạ quan, như vậy mới vinh quang, nghĩ đến tình này, có lẽ gia đình hạ quan có thể thoát được một kiếp.
- Đáng tiếc… Hạ quan cầu chết không được. Vương gia là người thông minh, Ninh mỗ nói tới đây tin tưởng Vương gia cũng đã hiểu. Cầu Vương gia tác thành, một đao chém hạ quan xuống ngựa, như vậy hạ quan vẫn là chết vì Đại Chu, ở phía Bệ hạ sẽ chừa đường sống cho gia tộc hạ quan.
Ninh Hạo khẩu khí bình thản nói xong, tiếp đó mỉm cười gật đầu: - Xin Vương gia định đoạt.
Tâm trạng Lưu Lăng chấn động mạnh, hắn thật sự không nghĩ tới trước trận còn có loại chuyện này xảy ra. Ninh Hạo tuy ngữ khí bình thản, một vẻ thản nhiên, nhưng Lưu Lăng nghe ra sự quyết tuyệt trong lời y. Đây cũng không thể nói là một người mang tội lớn gì, tư duy của người hiện đại quyết định nhận thức của Lưu Lăng. Hắn không cảm thấy Ninh Hạo phạm phải tội lớn tày trời gì, mở cổng thành là y bất trung với Hậu Hán. Nhưng y là vì bảo vệ người nhà của mình, đây cũng chính là việc hiện tại Lưu Lăng đang cố gắng làm.
Còn nếu bắt hắn giết Ninh Hạo, hắn không thể xuống tay.
Thấy Lưu Lăng lộ vẻ mặt khó xử, Ninh Hạo cười tỏ ý xin lỗi nói: - Khiến Vương gia khó sử, Hạo trong tâm áy náy. Chỉ là xin Vương gia hãy nghĩ thay cho gia tộc hơn trăm người của hạ quan, hạ quan biết thỉnh cầu này có hơi ép buộc, nhưng Thế tông Bệ hạ thấy hạ quan cầu chết không được còn cho hạ quan chức chiêu thảo sứ này, Bệ hạ là đoán được Vương gia sẽ không đầu hàng. Cho nên, một khi hạ quan không công mà về, chỉ e Bệ hạ sẽ lập tức trị tội hạ quan. Lại gắn thêm tội danh thông đồng nước khác, cả nhà lớn nhỏ của hạ quan sẽ bị liên lụy.
- Vương gia, Hạo khẩn cầu người, một mình hạ quan chết giữ được toàn gia tộc, chết có ý nghĩa.
Trong lòng Lưu Lăng không khỏi đau xót.
Đây có phải sự bi ai của người làm quan? Ngay cả quyết định mình chết như thế nào cũng là một yêu cầu xa vời sao? Lưu Lăng đã gặp qua nhiều sắc mặt của kẻ làm quan, khi ức hiếp bá tánh họ cho là điều đương nhiên, khi nhận hối lộ họ chỉ vênh váo đắc ý. Tham quan ô lại chiếm hết chín mươi phần trăm trên quan trường, những người như thế chết không đáng tiếc, tuy Lưu Lăng chỉ nghe một lời từ phía y, nhưng Lưu Lăng tin Ninh Hạo không có gạt hắn.
Người quan như vậy, sống không phải càng tốt sao? Nhưng y lại có một lý do phải chết, không chết không nghỉ.
Lưu Lăng nhìn y, không lời để nói lại.
Thấy Lưu Lăng không chịu động thủ, Ninh Hạo thở dài nói: - Nếu Vương gia khó xử, hạ quan cũng không cưỡng cầu Vương gia nữa. Xin thứ hạ quan đắc tội, Vương gia không tác thành, hạ quan chỉ có thể tự mình thực hiện!
Nói xong, Ninh Hạo quay đầu nhìn Sài Vinh đang ngồi trên xe giá Đế vương ở phía xa. Y đột nhiên mặt mày biến sắc, lớn tiếng hét lên: - Tên giặc Lưu Lăng! Ngươi không biết thời vụ, cản trở hùng sư Đại Chu ta, cản trở kế hoạch chí khí thống nhất Trung Nguyên của Thiên tử Đại Chu ta! Ninh mỗ thân là chiêu thảo sứ trước trận của Đại Chu ta, nếu ngươi đã không nghe lời khuyên hay này, đừng trách bổn quan vô tình!
Hét xong, Ninh Hạo rút cây dao găm từ trong ngực ra, giơ lên cao cao, cố tình ngừng lại ở giữa không trung, y cười ý xin lỗi với Lưu Lăng, một mặt quyết tuyệt, dao găm cắm mạnh xuống, Lưu Lăng thở dài một tiếng, nhắm mắt lại.
Phụt!
Một cây mã giáo đâm tới từ phía sau Lưu Lăng, đâm ngay giữa ngực Ninh Hạo. Mũi giáo xoay một cái, quét ngang qua cổ của Ninh Hạo. Một đường chỉ đỏ xuất hiện trên cổ Ninh Hạo, tiếp đó máu như thác nước phun trào ra. Cổ Ninh Hạo nghiêng, ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Khoảnh khắc y chết đi, y nhắm mắt, nụ cười mãn nguyện in trên khóe môi.
Thiết thương của Hoa Tam Lang đã mất, y giật lấy cây mã gião từ kỵ binh bên cạnh đâm chết Ninh Hạo. Y nghe được đối thoại giữa Ninh Hạo và Vương gia, y cũng biết Lưu Lăng không thể xuống tay, cho nên người để y giết. Tòng quân đến nay, Hoa Tam Lang giết người vô số, chưa từng có cảm giác bi ai. Còn lần này, tay giết người của y sao run rẩy mạnh như vậy.
Hai gia tướng của Ninh Hạo chấp tay nói với Lưu Lăng: - Xin Vương gia tác thành!
Hai người nói xong, rút dao găm từ trong ngực ra, thúc ngựa lao về phía Lưu Lăng. Thiết thương Triệu Nhị đâm ra, một thương đâm xuyên cổ họng của một gia tướng, sau đó rút thương, quét ngang, mũi thương sắt bén của cây thiết thương xẹt qua cổ tên gia tướng còn lại, cắt đứt cổ họng gã.
Hai thi thể ngã từ trên lưng ngựa xuống, sắc mặt giống như Ninh Hạo, mang vẻ mãn nguyện khiến người ta sợ hãi.
Lưu Lăng thở dài, mở mắt nhìn qua thi thể của Ninh Hạo, lập tức nói: - Toàn quân chuẩn bị, quân Chu sắp tiến công.
Hắn không có trách cứ Hoa Tam Lang và Triệu Nhị, họ giết đi Ninh Hạo và gia tướng của y. Tác thành cho Ninh Hạo, đồng thời cũng tác thành cho Sài Vinh. Sở dĩ Lưu Lăng không muốn động tay giết đi Ninh Hạo, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là Ninh Hạo là sứ giả đàm phán của quân Chu. Hai quân giao chiến không chết sứ giả, Sài Vinh thật là giỏi tính toán!
Lưu Lăng lạnh lùng nhìn vị trí của Sài Vinh, trong lòng đánh giá người này lại thêm hai chữ. Gian hùng.
Lúc này sĩ khí quân Chu cực thấp, nếu muốn một chiến mà thắng, trước hết cổ vũ sĩ khí. Nhưng liên tục hai trận chiến lớn đều kết thúc thảm bại, sĩ khí quân Chu sao có thể dễ dàng nâng cao lên được?
Thế là, Sài Vinh lợi dụng quyết tâm chịu chết của Ninh Hạo. Dù sao Ninh Hạo cũng phải chết, nếu có thể lợi dụng y để kích thích đấu chí và lửa giận của toàn thể tướng sĩ quân Chu, lại có thể hoàn thành tâm nguyên bảo vệ gia tộc mình của Ninh Hạo, cớ sao không làm? Sài Vinh thấy được cách nghĩ của Ninh Hạo muốn tử trận để bảo vệ toàn gia tộc, cho nên y lập tức nghĩ ra một cách có thể nhanh chóng cổ động sĩ khí của quân Chu.
Đó chính là để Ninh Hạo đi đàm phán với Lưu Lăng, Ninh Hạo vì gia tộc nhất định sẽ cầu chết, còn Lưu Lăng nếu không giết Ninh Hạo, sau khi Ninh Hạo trở về sẽ gắn tội y thông đồng nước khác. Sau đó tuyên truyền với toàn quân là Ninh Hạo cấu kết với quân Hán, cho nên mới có sự thảm bại của lần trước. Chém Ninh Hạo ngay trước trận, cổ vũ đấu chí của quân Chu. Còn Lưu Lăng nếu giết Ninh Hạo, vậy cũng tốt, quân Hán không có nhân tính giết chết sứ giả của Đại Chu, như thế không lẽ không kích động nổi sĩ khí của toàn quân sao?
Sài Vinh, giỏi tính kế.
Lưu Lăng rõ ràng nhìn ra kế sách của Sài Vinh, nhưng không nỡ cản trở Ninh Hạo, Ninh Hạo khó thoát kiếp chết, nếu y chết trên ngay trước trận của quân mình, sẽ vác tội danh tội nhân thiên cổ ngay cả gia tộc của y cả đời cũng không thể thoát thân. Còn nếu y chết ở trước trận của quân Hán, ít ra cũng có thể cứu được gia tộc y.
Lưu Lăng làm như vậy là thống khổ, vì hắn biết hành động này sẽ mang đến cho quân Hán một trận đại chiến máu tanh!
Quả nhiên, đồng thời cùng lúc Lưu Lăng hạ lệnh toàn quân chuẩn bị, từ phía đối diện trong trận doanh quân Chu truyền đến từng tiếng gào thét tức giận!
- Tiểu nhân hèn hạ!
- Gian tặc Lưu Lăng!
- Đồ vô sỉ!
- Hai quân giao chiến không giết sứ giả! Sao bọn ngươi lại vô sỉ như thế!
- Giết hắn, vì Ninh đại nhân báo thù!
- Giết sạch quân Hán!
- Giết sạch đám vô sĩ!
Từng tiếng từng tiếng gào thét truyền đến, trong đó oán khí và sát khí ngụt trời khiến người ta khiếp sợ. Sĩ khí quân Chu lập tức từ đáy cốc tăng vụt lên, ai nấy cũng kích động một cách kỳ lạ. Họ cầm chặt cây hoành đao trong tay, hận tới mức muốn đem Lưu Lăng bầm thây vạn đoạn!
Hậu trận quân Hán Vương Bán Cân thở dài một tiếng, nhìn bóng lưng của Lưu Lăng bất đắc dĩ cười khổ. Trong mắt y, Lưu Lăng sẽ không làm ra một sai làm thấp cấp tới thế, nhưng nó lại xảy ra, giờ đây quân Chu đã bị cái chết của sứ giả khơi dậy đấu chí như sóng trào, một trận này, chỉ e là khó đánh.
Những sĩ binh quân Hán cũng không nghĩ ra tại sao Vương gia lại giết đi sứ giả của quân Chu, nhưng vậy không phải là ép quân Chu và quân Hán quyết chiến sao?
Ánh mắt của Lưu Lăng chỉ mê ly trong chốc lát lập tức khôi phục lại thanh minh, hắn hít một hơi thật sâu. Sau đó giơ cao vẫy cờ lệnh, hơn nghìn cung tiễn thủ quân Hán lập tức từ trong trận doanh chạy nhanh ra, ở tiền trận đứng thành ba hàng. Tuy họ không hiểu tại sao Lưu Lăng lại giết đi sứ giả, nhưng họ sẽ tiếp tục kiên trì nghe hiệu lệnh của Vương gia, chỉ đơn giản như thế.
Sài Vinh cười lạnh lập tức nghiêm nghị: - Đồ vô sỉ!
- Các tướng sĩ! Chúng đi giành lại thi thể của Ninh đại nhân!
Y đứng trên xe vung tay hô lớn, vẻ mặt bi phẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.