Đế Tôn

Chương 940: Không nên thỏa hiệp (1)




- Hôm nay, bọn họ như cũ bảo vệ Minh Thổ Đế lăng, có thể tự chủ hoạt động, chiến đấu. Bọn họ không cách nào tu luyện, không có cảm giác nào, ăn không biết vị, không có đau đớn, có thể nói là hoạt tử nhân. Rõ ràng đã chết, nhưng còn sống, chờ đợi Thần Đế của bọn hắn đưa bọn họ từ trong tử vong giải thoát đi ra ngoài. Hai vị đạo hữu, các ngươi xác nhận muốn đi mấy tầng phía sau của Minh Thổ lịch lãm? Bờ sông Hoàng Tuyền bên kia, chính là Phật Chủ trấn thủ nơi đây, ta đi cùng hắn dàn xếp, để cho hắn thả ta đi vào. Bất quá trên đường hoàng tuyền không quay đầu lại, đi vào mà nói, muốn ra vậy thì khó khăn.
Giang Nam theo tay hắn chỉ nhìn lại, quả nhiên thấy ở bờ sông Hoàng Tuyền, có một Đại Phật trấn giữ ở nơi đây.
Đại Phật này làm cho người ta rung động không gì so sánh nổi, thân thể giống như tinh cầu rộng lớn vĩ ngạn, nhiều tiểu phật giống như quần tinh vờn quanh bảo vệ xung quanh, Đại Phật trấn áp Hoàng Tuyền, để cho Nam Đẩu bộ binh bờ bên kia của Hoàng Tuyền đối với hắn cũng không thể làm gì!
- Vạn Phật Tháp?
Trong lòng Giang Nam ngẩn ra, từ xa nhìn lại, Đại Phật cùng nhiều tiểu phật kia ngồi ở chỗ đó, tựa như ngồi trên Vạn Phật Tháp trấn áp Minh Thổ, lấy phật hiệu phật quang khắc chế Minh Thổ, không để cho Minh Thổ tiếp tục khuếch trương!
Oanh...
Đột nhiên, sắc trời tối xuống, ba người Giang Nam bận rộn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung Đại Hỏa bắt đầu khởi động, một cái chân to mênh mông từ trên cao rơi xuống, chân to cùng tầng khí quyển ma sát, đưa đến bên chân cũng là Liệt Diễm hừng hực!
Chân này lớn không cách nào tưởng tượng, oanh một tiếng rơi xuống, sau đó liền thấy dãy núi kịch liệt chấn động, rối rít đổ xuống, sau đó ba người cảm giác được cuồng phong thổi tới, quả thực chính là uy thế hủy thiên diệt địa!
Oanh!
Lại là một tiếng vang thật lớn, một cái chân to khác rơi xuống, một Cự Nhân khó có thể tưởng tượng mở ra cước bộ, hiện ra ở trong Minh Thổ, sải bước hướng Hoàng Tuyền Đại Hà đi tới.
- Thần Chủ?
Ánh mắt ba người ngây người.
Đây là một Thần Chủ sống sờ sờ, thế nhưng lại hiện ở nơi này, hẳn là lão quái vật ẩn cư trong Trung Thiên thế giới, giờ phút này cũng tới Minh Thổ lịch lãm!
- Đạo huynh.
Thần Chủ kia đi tới bên Hoàng Tuyền, xa xa hướng Đại Phật bên bờ sông thi lễ.
- Đạo huynh.
Đại Phật hoàn lễ.
Thần Chủ kia gật đầu, tung người nhảy vào trong Hoàng Tuyền, trong Nam Đẩu bộ binh tinh kỳ bay múa, không có bất kỳ một Thần Tướng nào ngăn trở.
Thình thịch...
Lại là một tiếng vang thật lớn truyền đến, Hoàng Tuyền Đại Hà chấn động, tiếp theo hướng thiên không phun lên, giống như suối phun tráng quan, tiếp theo thân ảnh Thần Chủ kia xuất hiện, bay ngược ra không biết bao nhiêu vạn dặm, ầm ầm nhập vào trong hư không Minh Thổ, biến mất không thấy gì nữa.
Giữa không trung, thần huyết rơi vãi, nhìn thấy mà giật mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Ba người Giang Nam vạn phần khiếp sợ.
Thần Chủ vô cùng cường đại kia, lại bị người một kích từ Minh Thổ đệ thập trọng đánh tới đệ cửu trọng, lại đập Minh Thổ đệ bát trọng, thần huyết như không muốn mạng phun ra ngoài, thấy mà đám người Giang Nam ở Minh Thổ đệ cửu trọng mắt mũi trợn tròn!
Nơi Thần Chủ kia bị đánh vỡ, một cửa động hư không to lớn không gì so sánh được hé ra, chậm rãi bế hợp.
Giờ khắc này, cho dù là Đại Phật ở bờ sông Hoàng Tuyền kia cũng nhịn không được nữa bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt giếng cổ không gợn sóng lộ ra vẻ kinh nghi bất định, giật mình nhìn Hoàng Tuyền còn đang không ngừng hướng thiên không đảo lưu kia.
Đạo Hoàng Tuyền này chính là Tam Đồ Hà từ Minh Thổ đệ ngũ trọng rớt xuống, xu thế cách bốn không gian Minh Thổ rơi xuống là hung mãnh bực nào, ngay cả Minh Thổ cũng có thể xuyên thủng, lại bị người đem nước sông đánh đảo lưu, có thể thấy được một kích kia tích chứa lực lượng là cường đại bực nào!
Huống chi, ngay cả một Thần Chủ cũng bị đánh bay!
Đột nhiên, trong Hoàng Tuyền, lại có một tòa Băng Cung bay lên trời, gào thét hướng ra phía ngoài bỏ chạy, trước cửa tòa băng cung này, rõ ràng đứng một vị bạch y nữ Thần Chủ!
- Chẳng lẽ là nữ Thần Chủ này xuất thủ, đánh bay Thần Chủ mới vừa rồi kia?
Hoa Trấn Nguyên thất thanh nói:
- Thực lực của nàng mạnh như thế nào, mới có thể một kích để cho Hoàng Tuyền đảo lưu, đem Thần Chủ bị thương nặng?
Trên mặt vị bạch y nữ Thần Chủ kia lộ ra vẻ sợ hãi, cũng không quay đầu lại bão táp bay đi, hiển nhiên cũng không phải là nàng gây nên.
Mà ở sau vị nữ Thần Chủ này, lại có một thân hình phóng lên cao, là một thanh niên cao chót vót, thân thể vĩ ngạn, giống như một Đế Hoàng, bất quá trên mặt người này cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, cướp đường mà chạy, hẳn là Hạo Thiên Thánh Tông Đế Hoàng Thần Đế Hạo Thiếu Quân.
Hạo Thiếu Quân quả nhiên không có chết, thực lực của hắn quả nhiên là vô cùng kinh người, lại có thể ở trong tay bạch y nữ Thần Chủ đuổi giết chạy trốn tới Minh Thổ đệ thập trọng!
Tốc độ của người này có thể nói là Thiên Hạ Vô Song, người đang ở giữa không trung, thân thể đột nhiên lay động, hóa thành một đầu Kim Sí Đại Bằng, gió lốc dựng lên, tốc độ so với nữ Thần Chủ kia không thể chậm.
Thần uy, Đế Uy vô cùng thâm trầm từ trong Hoàng Tuyền truyền đến, trong Nam Đẩu bộ binh, từng chiếc từng chiếc chiến hạm chạy nhanh ra, vô số Thần Tướng rối rít chống binh khí của mình, quỳ một gối xuống ở đầu thuyền.
Hạo Thiếu Quân biến thành Kim Sí Đại Bằng đột nhiên biến đổi lần nữa, hóa thành một cửu đầu Thải Phượng, vũ mao sáng lạng, chống cự Đế Uy thần uy, ở lúc thần uy Đế Uy chưa truyền tới bên cạnh hắn, liền xông vào trong động khẩu hư không chưa bế hợp kia, biến mất không thấy gì nữa!
Loại tốc độ này, cho dù là Giang Nam cũng tự thẹn không bằng.
Được, được, được...
Giang Nam vừa nghe được thanh âm hàm răng đánh nhau của tiểu hòa thượng bên cạnh.
- Hai vị đạo hữu, tiểu tăng đoán chừng, chúng ta là trúng giải thưởng lớn...
Sắc mặt Hòa thượng này bị dọa đến có chút trắng bệch, thầm nói:
- Tình hình này, sẽ không phải là vị Thần Đế chết kia tuần hành chứ?
Đại Phật trấn thủ Cửu U Hoàng Tuyền kia giờ phút này sắc mặt cũng có chút thay đổi, thân hình bạt không dựng lên, mang theo chư phật vờn quanh ở bên cạnh hắn, oanh một tiếng đánh vỡ hư không, nghênh ngang rời đi, đem chức trách mà Quang Vũ Thần Đế giao cho hắn vứt ở sau ót, trước thời hạn một bước chạy trốn.
- Sư bá, sư bá!
Diệu Đế tiểu hòa thượng kêu lớn:
- Mang ta đi? Con mẹ ngươi, chạy nhanh như vậy!
- Chúng ta đi!
Giang Nam tế lên Hư Không Bảo Thuyền của mình, chở hai người bão táp bay đi, Hoa Trấn Nguyên cùng Diệu Đế tiểu hòa thượng phục hồi tinh thần lại, lập tức đem pháp lực của mình hết thảy tràn vào trong Hư Không Bảo Thuyền, để cho tốc độ chiếc bảo thuyền này tăng lên tới cực hạn, như quang như điện!
Đột nhiên, thần uy, Đế Uy kinh khủng mà mênh mông vọt tới, ba người Giang Nam nhất thời chỉ cảm thấy cả thiên địa phảng phất vào giờ khắc này tĩnh xuống, bất kỳ đạo văn đạo tắc vào giờ khắc này cũng mất đi uy lực, thế gian chỉ còn lại có một loại đạo tắc, đó chính là Thần Đế đạo tắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.