Đế Tôn

Chương 660: Sư tôn cùng tổ sư động phòng sao? (1)




Thiếu niên áo vàng khẽ cau mày, trầm giọng nói:
- Chiến Thiên, ta còn có việc, không có thời gian cùng ngươi hồ nháo. Ta có thể cảm giác được còn có một tồn tại không thua ta và ngươi bị trấn áp ở phụ cận. Vẫn là nhanh tìm được người này, thật sớm vì Quang Vũ Kỷ Kiếp chuẩn bị! Khi đó, ta muốn Chư Thiên này run rẩy vì ta!
Chiến Thiên Ma Tôn lưu luyến hướng phương hướng Giang Nam rời đi nhìn thoáng qua, đi theo thiếu niên áo vàng hướng trong bóng tối vĩnh hằng đi tới, thầm nói:
- Trước hết để cho ngươi sống lâu một thời gian ngắn, ngày khác ta lại đem ngươi giải phẩu cắt miếng... Ha hả tiểu quỷ, thừa dịp trong khoảng thời gian này trở nên mạnh mẻ một chút, ngươi trở nên càng mạnh, cắt ra mới càng thú vị...
Giang Nam một thân một mình lên đường, ở trong bóng tối vĩnh hằng cô độc đi về phía trước, thỉnh thoảng tế lên gương sáng hắn luyện chế, chỉnh lý phương vị.
Hắn luyện chế pháp bảo cùng Đại Thiên La Thiên Nghi trong tay Lạc Hoa Âm kia bất đồng, Đại Thiên La Thiên Nghi dùng chủ yếu là sưu tầm tính toán phương vị thế giới kiều, khả năng tính toán cường đại, nhưng mà về phương vị thì không quá trực quan.
Mà hắn luyện chế gương sáng thì đối phương vị càng thêm nhạy cảm, đối với khả năng tính toán thì không quá coi trọng.
Gương sáng ở trên tay, điểm sáng trung tâm chính là vị trí của mình, chỉ cần ở trong kính chỉ điểm Huyền Minh Nguyên Giới, trong kính sẽ xuất hiện một đường thẳng tắp, vẽ ra đường tắt ngắn nhất, kể từ đó liền không đến nỗi bị lạc ở trong vũ trụ.
Hơn nữa, hai mặt gương sáng này hiệu quả không chỉ có như thế, còn có thể lẩn tránh chướng ngại, mặc dù khả năng tính toán không mạnh, nhưng cũng có thể tìm được phương vị thế giới kiều.
Kỳ lạ hơn chính là, hai mặt gương sáng này còn có chức năng chỉ đạo.
Tỷ như Giang Nam muốn tiêu diệt địch nhân ở phía trước mấy vạn dặm nào đó, chỉ bằng thần thức dẫn đầu tới, dẫn dắt thiên địa linh khí mới có thể bộc phát Thần Thông, từ lúc thiên địa linh khí tụ tập đến Thần Thông bộc phát, có một đoạn thời gian trống không ngắn ngủi, cho địch nhân khả năng chạy trốn.
Mà hiện tại có hai mặt gương sáng này, chỉ cần kế hoạch tốt phương hướng, pháp lực cùng thần thức trực tiếp chuyển vận, Thần Thông trực tiếp bộc phát, đem đối thủ oanh giết, không có để lại bất kỳ thời gian chạy trốn!
Hai mặt gương sáng này, hắn xưng là Huyền Minh La Thiên Kính cùng Trung Thiên La Thiên Kính.
- Có Trung Thiên La Thiên Kính, ta đi Trung Thiên thế giới cũng không trở thành hai mắt vẻ đen, càng thêm dễ dàng tìm kiếm tin tức tỷ tỷ.
Mấy tháng sau, Giang Nam rốt cục đi tới Huyền Minh Nguyên Giới, tâm thần một trận kích động, lẩm bẩm nói:
- Rốt cục trở lại...
Ở trong bóng tối vũ trụ lưu lạc, hắn tiền tiền hậu hậu hao tốn hơn nửa năm thời gian, kể từ khi hắn rời Huyền Minh Nguyên Giới đến nay, đã có ba năm rưỡi thời gian.
Mà trong đoạn thời gian này, tu vi của hắn cũng có đột phá, đạt tới Thất Bảo Đài Cảnh viên mãn, nghĩ đến tích lũy một thời gian ngắn, là có thể xông lên Thần Phủ cảnh.
- Sinh linh trong Huyền Minh Nguyên Giới đại khái còn không biết, ta chuyến này lại trong lúc vô tình tiêu diệt hết kế hoạch địa ngục xâm lấn, cứu hàng tỉ vạn sinh linh trong nguyên giới.
Giang Nam nghĩ tới chuyện này, trong lòng cũng có chút tự đắc.
Hắn mặc dù tính tình có chút nhanh nhẹn, nhưng cũng không phải là người xấu, cứu vớt hàng tỉ vạn chúng sinh Huyền Minh Nguyên Giới, loại chuyện này là trái phải rõ ràng, hắn tự nhiên phấn đấu quên mình.
Bất quá loại chuyện này, chúng sanh Huyền Minh Nguyên Giới không biết gì cả, hơn nữa mặc dù hắn nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng hắn nói, người nào cũng không biết Giang Tử Xuyên đã từng làm hại nguyên giới, lại là ân nhân cứu mạng của bọn hắn.
Mấy ngày sau, hắn tiến vào Huyền Minh Nguyên Giới, trở lại Huyền Thiên Thánh Tông.
Hôm nay Huyền Thiên Thánh Tông so với lúc hắn rời đi càng thêm thịnh vượng, các đại Linh sơn thu không ít vị đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất, kể từ khi Tịch Ứng Tình ở Khốn Long Quan đại bại hơn mười Chưởng Giáo Chí Tôn, đánh ra Huyền Thiên Thánh Tông danh tiếng, anh tài mộ danh mà đến bái sư cầu nghệ nối liền không dứt.
Hai tai tinh Lạc Hoa Âm cùng Nhạc Ấu Nương này ở bên trong Thánh Tông, làm Giang Nam có chút kinh ngạc, kể từ khi Nhạc Ấu Nương bái hắn làm thầy tới nay, cho đến ngày nay đã tu luyện tới Linh Đài Cảnh, loại tốc độ này để cho Giang Nam làm sư tôn cũng xấu hổ không dứt.
Cô gái này là thần minh chuyển thế, tốc độ tu luyện cực kỳ mãnh liệt, thiên hạ hãn hữu, hơn nữa, nàng có công pháp của mình, lại tăng thêm Giang Nam đem Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển truyền thụ cho nàng, thành tựu tương lai của nàng, chỉ biết vượt xa kiếp trước!
Mà Lạc Hoa Âm thì như cũ bị vây ở Thiên Cung nhị trọng, Hậu Thổ Thiên Cung cảnh giới, bất quá khoảng cách Trường Sinh Thiên Cung cũng không xa, đoán chừng không được bao lâu, nàng sẽ đột phá.
- Sư tôn, ta có một chút lễ vật muốn tặng cho ngươi.
Giang Nam lấy ra bản thân sưu tập những Ngũ Hành linh châu, hết thảy để ở trước mặt Lạc Hoa Âm, rầm một tiếng cơ hồ đem tiểu nữ nhân này bao phủ, cười nói:
- Có những Ngũ Hành linh châu này, Đại Ngũ Hành Kiếm Khí của sư tôn ngươi tuyệt đối có thể đạt tới trấn giáo chi bảo!
Lạc Hoa Âm kiểm tra những linh châu này, không khỏi động dung, tâm hoa nộ phóng, ôm lấy hắn nặng nề hôn một cái, ngay sau đó vứt qua một bên, chống nạnh cười nói:
- Lão nương vô địch! Tử Xuyên, Ấu Nương, lão nương sắp vô địch! Cái gì Tịch Ứng Tình, cái gì Ma La Thập, cái gì Thái Hoàng Lão Tổ, hết thảy cũng sẽ té ở dưới chân lão nương, cúi đầu xưng thần!
- Tổ sư ngươi điên rồi.
Giang Nam bị nàng hôn một cái, trên mặt cũng không khỏi lặng lẽ hiện lên vẻ đỏ bừng, hướng Nhạc Ấu Nương phẫn nộ nói.
- Tử Xuyên, ngươi đưa cho người ta bảo bối tốt như vậy, người ta làm sao báo đáp ngươi đây?
Nữ ma đầu hiếm thấy ôn tồn xuống, nhu tình như nước, như chim nhỏ nép vào người hắn, đầu ngón tay xẹt qua lồng ngực của hắn, thả khí như lan, nhẹ giọng nói:
- Nếu không, người ta lấy thân báo đáp?
Cái trán của Giang Nam toát ra mồ hôi lạnh, cảm thấy chịu không nổi, lúng ta lúng túng nói:
- Sư tôn, ngươi muốn trâu già...
Một thanh kiếm sơn sáng loáng đặt ở bờ vai của hắn, nữ ma đầu nụ cười âm trầm, cười lạnh nói:
- Nói tiếp, ngươi dám đem mấy chữ phía sau nói ra, ta liền cắt ngươi!
Giang Nam thấy nàng sắp bạo tẩu, vội vàng cười nói:
- Sư tôn làm sao phải trâu già? Sư tôn thanh xuân vĩnh trú, thọ cùng trời đất, mê loạn thương sinh, đệ tử chẳng qua là cảm giác tự ti mặc cảm, không xứng với ân sư lọt mắt xanh!
Lạc Hoa Âm lúc này mới hài lòng, thu kiếm sơn, Nhạc Ấu Nương le lưỡi, nhảy đến trên bả vai của Giang Nam ngồi, lắc lư hai cái chân, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ:
- Sư tôn, ngươi cùng tổ sư động phòng đi...
Giang Nam bị nàng nói khiến cho lỗ tai ngứa, đem tiểu nha đầu này nhéo xuống, có chút ý không tốt nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Hồ nháo! Đúng rồi, sư tôn, Ấu Nương, mấy ngày nay các ngươi chạy đi nơi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.