Đế Tôn

Chương 334: Nghiền áp




Mà Giang Nam thì trở lại Lĩnh Tụ Phong, lần này hắn ra cửa bảy tháng mới trở về, cũng có không ít người tới bái phỏng, bảy tháng thời gian không thấy, tốc độ tiến bộ của Giang Lâm cực nhanh, đã tu luyện tới Thần Thông ngũ trọng, trên cảnh giới đã cùng Giang Nam ngang bằng, tu vi thực lực cũng không yếu.
Giang Nam đối với muội muội của hắn không có keo kiệt chút nào, mình đạt được kinh điển hết thảy truyền thụ cho nàng, các loại bảo vật cũng tùy ý Giang Lâm lựa chọn, thậm chí đem Thần Thông mình khai sáng cũng truyền thụ cho nàng.
Mà Thần Thứu Yêu Vương mặc dù không có xông vào Thần Thông bát trọng, nhưng cũng tu luyện tới Thần Thông thất trọng đỉnh, tu vi tốc độ tiến bộ cũng không chậm.
Vân Bằng cùng Mộ Yên Nhi giờ phút này tu vi cũng đạt tới Thần Thông thất trọng đỉnh, về phần đệ tử thánh tông khác, tu vi thực lực cũng có tiến bộ nhảy vọt.
Trong lúc này, đám người Thiên Yêu Thánh Nữ, Quân Mộng Ưu cũng đến thánh tông tìm hắn, chỉ vì Giang Nam không có ở đây, bọn họ cũng không có ở thánh tông chờ lâu.
- Muội muội, Thiên Long Bát Âm Chung này cho ngươi.
Giang Nam đem Bát Âm Chung giao cho Giang Lâm, cười nói:
- Vân sư huynh, Mộ sư tỷ, ta lần này đi ra ngoài, cũng được một chút pháp bảo, những bảo vật này uy lực mặc dù không kém, nhưng đối với ta mà nói không có bao nhiêu chỗ dùng, các ngươi xem một chút, thích vật nào liền cầm đi, dung luyện một lần nữa, luyện chế thành pháp bảo của mình cũng có thể.
Hắn đem pháp bảo mà mình chém giết Thái Huyền Thánh Tông đệ tử lấy được lấy ra, có khoảng gần ba mươi pháp bảo, ngọc ấn, vòng vàng, trường thương, gương sáng, uy lực cũng cực kỳ cường đại, đệ tử Thái Huyền Thánh Tông vốn so sánh với đệ tử những môn phái khác giàu có, hơn nữa trải qua chiến dịch Thất Bảo Lâm, lại càng phú đến chảy mỡ.
Hơn nữa chút ít đệ tử trấn thủ Bách Ma Quật chết ở trong tay Giang Nam kia, thỉnh thoảng nhận được chút bảo vật trên người lão quái vật chết đi, chất lượng pháp bảo của bọn hắn lại càng cực cao, thậm chí luyện hóa Thần Phủ chi bảo tới luyện chế pháp bảo!
Đám người Mộ Yên Nhi cùng Vân Bằng mừng rỡ, cũng không có cùng hắn khách khí, tiến lên riêng phần mình tuyển vài món bảo vật, Thần Thứu Yêu Vương cũng tuyển hai kiện, cười hắc hắc nói:
- Chủ công, mấy tháng này ngươi là phát tài, bất quá tốc độ tu vi tăng lên chậm, ngay cả tiểu chủ công cũng đuổi theo ngươi.
Giang Nam khẽ mỉm cười, không thèm để ý, mặc dù tu vi của hắn tiến cảnh rơi xuống, nhưng thực lực vẫn còn tăng trưởng không ít, hơn nữa tu vi cũng đạp ở Thần Thông ngũ trọng viên mãn.
Mấu chốt nhất chính là, hắn đã lĩnh ngộ ra tám đại Thần Thông, đột phá đến Thần Thông lục trọng.
Đột nhiên, Huyền Ẩn Đạo Nhân tìm tới đây, đám người Vân Bằng rối rít làm lễ ra mắt, Huyền Ẩn Đạo Nhân cũng không có làm ra vẻ gì, cười nói:
- Không cần đa lễ, ta tới là tính toán tìm tiểu nha đầu Lạc Hoa Âm kia, hơn một trăm năm không thấy, ta rất nhớ nữ hài hoạt bát khả ái, cực kỳ thông minh kia. Tử Xuyên, sư tôn ngươi đâu?
Giang Nam lắc đầu, cười nói:
- Sư thúc tổ, ta gần đây cũng không có nhìn thấy sư tôn, đoán chừng nàng lại đi chỗ nào làm ác.
Sắc mặt Huyền Ẩn Đạo Nhân trầm xuống, dạy dỗ hắn nói:
- Tiểu tử thúi, ngươi làm sao có thể nói sư tôn mình như vậy? Cái gì gọi là làm ác? Lạc Hoa Âm là chuyện xấu gì cũng chưa làm qua, là một người thiện lương, ngược lại là ngươi, ta cảm giác, cảm thấy tiểu tử ngươi có chút tà khí. Ngươi hẳn nên hướng Hoa Âm học tập nhiều...
Đám người Vân Bằng, Mộ Yên Nhi không khỏi nháy mắt mấy cái, Giang Lâm buồn bực nói:
- Mộ sư tỷ, sư thúc tổ nói người kia, thật sự là Lạc sư bá sao?
Mộ Yên Nhi nói nhỏ:
- Ngươi cũng biết, chia ra càng lâu trí nhớ càng mơ hồ, đoán chừng sư thúc tổ đem một người khác làm thành Lạc sư bá.
Huyền Ẩn Đạo Nhân còn chưa có nói xong, ánh mắt Giang Nam đột nhiên sáng lên, cười nói:
- Sư thúc tổ, sư tôn ta trở lại!
Huyền Ẩn Đạo Nhân vội vàng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy nơi xa một chiếc chiến xa bay theo mà đến, chiếc chiến xa kia dài đến mấy trăm trượng, cao hơn trăm trượng, khắp cả người tràn ngập Thái Dương Chân Hỏa, ánh lửa rực rỡ, giống như một vòng mặt trời chói chan bao lại chiếc chiến xa này, tràn ngập uy năng ngập trời!
Mà ở phía trước chiến xa, còn lại là hai đầu Tam Túc Ô Kim phi hành, lệ thanh cao gọi, nhiều tiếng kích ngang cao vút, uy thế kinh người.
Thái Dương Chiến Xa này khí phái thật lớn, đã bị Lạc Hoa Âm luyện đến Thần Phủ chi bảo đỉnh, sắp trở thành Thiên Cung chi bảo, hướng Lĩnh Tụ Phong bay tới.
- Lạc sư điệt trở lại!
Huyền Ẩn Đạo Nhân mừng rỡ, tâm thần kích động, hướng Thái Dương Chiến Xa nghênh khứ, Giang Nam vội vàng nói:
- Sư thúc tổ, coi chừng...
Kẽo kẹt...
Nữ ma đầu trong Thái Dương Chiến Xa đối với Huyền Ẩn Đạo Nhân làm như không thấy, chỉ thấy Đạo Nhân này chạy đến trước chiến xa, còn chưa nói chuyện, chiếc chiến xa này căn bản chưa từng dừng lại, Huyền Ẩn Đạo Nhân kêu thảm một tiếng, bị chiến xa hất ngã xuống đất, bánh xe từ trên người hắn chạy qua.
Chiến xa dừng lại, nữ ma đầu từ trong xe đứng dậy, ý chí chiến đấu ngẩng cao, bễ nghễ bốn phía, cười nói:
- Tử Xuyên, ta nghe nói Huyền Ẩn lão nhân kia bị nhốt hơn một trăm năm, hôm nay còn sống trở về. Lão đầu này đâu rồi? Ta đánh khắp Thái Thượng Trưởng Lão của Thánh Tông, chỉ có hắn không có đánh qua, nghe tin tức lão đầu này trở lại liền lập tức chạy về!
Đám người Giang Nam, Giang Lâm, Vân Bằng vô cùng kinh ngạc, Mộ Yên Nhi nhỏ giọng nói:
- Lạc sư bá, Huyền Ẩn sư thúc tổ bị ngươi ép ở dưới bánh xe...
Lạc Hoa Âm nửa tin nửa ngờ, vội vàng nhìn lại, quả nhiên thấy một lão giả tướng ngũ đoản chỏng vó nằm ở phía dưới bánh xe, vội vàng thu Thái Dương Chiến Xa, lúng ta lúng túng nói:
- Huyền Ẩn sư thúc, ta không nhìn thấy ngươi, ai bảo ngươi lớn lên thấp như vậy, người lại đen, ta còn tưởng rằng là tảng đá chặn đường. Hơn nữa, ngươi ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên chạy đến trước xe của ta...
Huyền Ẩn Đạo Nhân im lặng một hồi lâu, nữ ma đầu hưng phấn nói:
- Sư thúc, khó được ngươi còn sống, không bằng chúng ta tới khoa tay múa chân, đấu một cuộc.
Huyền Ẩn Đạo Nhân làm người rất tốt, cũng không có trách vãn bối, cười nói:
- Hoa Âm, ngươi vẫn hoạt bát cơ trí giống như trước, mới vừa gặp lại liền muốn để cho ta nhìn ngươi trong khoảng thời gian này tu vi tiến cảnh. Tốt, để cho ta tới xem ngươi những năm này có tiến bộ hay không một chút!
Giang Nam chần chờ, không đành lòng nói:
- Sư thúc tổ...
Lạc Hoa Âm hung hăng trừng hắn một cái, mặt mày hớn hở nói:
- Huyền Ẩn sư thúc, nơi này không tốt động thủ, chúng ta đi phía ngoài thánh tông!
Dứt lời hướng ra phía ngoài bay đi.
Huyền Ẩn Đạo Nhân thấy được cố nhân, trong lòng vui mừng, cũng vội vàng đi theo.
Giang Nam cùng đám người Giang Lâm liếc mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu, thay Đạo Nhân này đổ mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.