Đế Tôn

Chương 286: Vừa thấy Hoa Âm ngộ chung thân (2)




Giang Nam thầm nghĩ:
- Thác Bạt Lan Vân vậy mà cũng thường xuyên đi dạo nơi gió trăng loại này, cô gái này tâm chơi đùa thật nặng.
- Giang huynh đệ, Vạn Hoa lầu này mỹ nhân tuy nhiều, bất quá chính thức được xưng tụng vạn hoa khôi thủ chỉ có ba người, một vị là Ngọc Sinh Hương, thể nhu âm mỹ, là nữ tử như băng sơn, thiện vũ, khẽ múa Khuynh Thành, bất quá cho dù ném vạn kim cũng chưa chắc có thể đổi lấy nàng múa một khúc.
Muội muội không ở bên người, Thác Bạt Lưu Chiếu thả lỏng rất nhiều, thay Giang Nam rót rượu, rượu này là linh dịch ủ thành, hương thơm thuần hậu, đã có can trường, lại để cho người dư vị, cười nói:
- Một vị khác tên là Mị Nguyệt, là nhân vật kẻ gây tai họa cấp, ưa thích câu dẫn người lại khó đắc thủ nhất. Mị Nguyệt thiện về tiêu khúc, điều khiển thành thạo, môi pháp mê người, từng có thiếu niên nhìn thấy nàng, vậy mà không tự chủ được tiết Nguyên Dương.
Giang Nam nháy mắt mấy cái, buồn bực nói:
- Nghe tiêu còn có thể làm cho người tiết Nguyên Dương?
- Huynh đệ, ngươi không trải qua gió trăng, cho nên mới không biết chỗ lợi hại, nhưng nếu biết rõ một ít đều cầm giữ không được. Còn có một vị tên là Khương Nhu, vô cùng thần bí, thiện Cầm, lại không thường xuyên đến đây, rất khó gặp mặt. Nàng lai lịch thần bí, nghe nói đến Vạn Hoa lầu chỉ là vì tìm một đạo lữ. Tam nữ này đều là tuyệt sắc giai nhân giống như Tiên Tử, thường nhân gặp mặt đều cực kỳ khó được, càng đừng đề cập làm cho các nàng trình diễn tài nghệ.
Thác Bạt Lưu Chiếu cảm giác ngà say, không giống lúc trước khô khan như vậy, nhắc tới sự tình gió trăng liền chuyện trò vui vẻ, miệng lưỡi lưu loát:
- Không biết bao nhiêu người muốn nhìn ba người các nàng hợp tấu một khúc, Khương Nhu đánh đàn, Mị Nguyệt nhạc đệm, Ngọc Sinh Hương nhảy múa, chỉ là đều uổng phí tâm cơ. Bất quá lại có một lần, tam nữ này đều đối với một người động tâm, vậy mà hợp tấu một khúc, trở thành giai thoại. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, người nọ đối với ba vị nữ tử này một cái cũng không động tâm, đem mỹ nhân vứt bỏ nghênh ngang rời đi.
Giang Nam nghe đến đó, hiếu kỳ nói: Text được lấy tại Truyện FULL
- Người nào thậm chí có mặt mũi lớn như vậy?
Thần Thứu Yêu Vương cũng không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Chẳng lẽ là Cận Đông Lưu? Hay là Thần Tiềm? Hoặc là tuổi trẻ tài tuấn môn phái khác?
- Cũng không phải. Cận Đông Lưu, Thần Tiềm tuy đều là nhân vật nổi tiếng, nhưng so với người nọ, lại còn kém một chút. Các ngươi chỉ đoán nam nhân, lại không nghĩ tới đối phương là nữ tử!
Thác Bạt Lưu Chiếu cười ha ha nói:
- Giang huynh đệ, sư tôn ngươi sau khi nữ giả nam trang, phong lưu phóng khoáng, không biết mê đảo bao nhiêu giai nhân. Lần trước nàng đi vào Nam Hải ta, liền dẫn xuất đại sự bực này, kết quả cuối cùng lại để cho ba vị giai nhân này khóc không ra nước mắt, nữ ma đầu ngược lại nghênh ngang rời đi, để cho không biết bao nhiêu người đối với nàng hận thấu xương. Muội muội ta thường xuyên nữ giả nam trang, là hướng nàng học đấy.
- Sư tôn ta lại có mị lực bực này.
Giang Nam dở khóc dở cười, đây không phải nữ ma đầu, mà là nữ lưu manh rồi.
Đột nhiên, một tiếng đàn vang lên, đánh gãy tâm tư của bọn hắn, tiếng đàn này như ẩn như hiện, giống như tiên khúc, không cốc thanh minh, sâu kín nhất thiết, đây là đạo âm.
Tiếng đàn vang lên, lại để cho người nghe thấy dây cung mà tựa hồ có loại cảm xúc ngộ đạo.
- Ân? Cầm Tiên tử Khương Nhu vậy mà đã đến?
Thác Bạt Lưu Chiếu đứng dậy, cười nói:
- Giang huynh đệ, ngươi ngược lại là hữu duyên, có người ở Vạn Hoa lầu hai ba năm, cũng chưa chắc có thể gặp Cầm Tiên tử một lần, dù gặp cũng chưa hẳn có thể nghe được tiếng đàn! Đi, chúng ta đi theo âm đến tận nơi xem xét!
Tiếng đàn kia bắn nửa khuyết, đột nhiên một thanh âm thanh lệ nói:
- Hôm nay có cố nhân đến, Khương tỷ tỷ vì hắn hiến Cầm, tiểu muội liền vì hắn nhảy múa.
Không trung đột nhiên có một cổ chấn động không hiểu, cái kia là có người nhẹ nhàng nhảy múa, đạo vân cùng đại đạo trong thiên địa tương ứng tương hợp, tuy còn chưa thấy đến kỹ thuật nhảy, Giang Nam cũng đã có thể tưởng tượng, nhảy múa chi nhân kia là tuyệt đại tao nhã bực nào!
- Nhảy múa tất nhiên là Vũ Tiên Tử Ngọc Sinh Hương!
Thác Bạt Lưu Chiếu con mắt sáng ngời, vội vàng nhanh hơn bước chân, cười nói:
- Cầm vũ hợp tấu, khó gặp như thế, chúng ta phải đi qua nhanh lên!
Hắn lời còn chưa dứt, lại có một tiếng tiêu vui sướng vang lên, gia nhập vào trong, sóng âm luật động, lay nhân tâm hồn, cùng tiếng đàn phù hợp, cao thấp uyển chuyển, lúc thấp như dòng suối nhỏ nhập cốc, lúc cao như cất bước trèo núi từng bước trèo lên, lúc bình tĩnh như gió xuân ấm áp quất vào mặt, lúc cao trào như sóng dữ biển cả.
Hơn nữa cái kia khẽ múa Khuynh Thành, tuy Giang Nam còn chưa tận mắt thấy bức tràng cảnh kia, cũng đã say mê trong đó.
- Ba vị Tiên Tử đồng thời lên đài trình diễn tài nghệ, loại chuyện này lúc trước Vạn Hoa lầu chỉ xuất hiện qua một lần...
Sắc mặt Thác Bạt Lưu Chiếu phức tạp, thở dài, hướng Giang Nam nói:
- Giang huynh đệ, sư phụ của ngươi đã đến, nàng là tình địch lớn nhất của ta...
Giang Nam nháy mắt mấy cái, an ủi:
- Ta sư tôn là nữ tử, tâm chơi là nặng chút ít, nhưng nói thành tình địch lại có chút nói quá lời. Lưu Chiếu huynh yên tâm, Vũ Tiên Tử sớm muộn gì cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, ưa thích nam nhân.
Thác Bạt Lưu Chiếu vẻ mặt đau khổ, chỉ nghe nữ tử trong có hát:
-... Gặp lại chỉ ở lúc quang hoa rực rỡ, chỉ hận quân là thân nữ nhi... hai vị tỷ tỷ, ta nghĩ tới ta cuộc đời này là không bao giờ... sẽ yêu nữa rồi...
- Vừa thấy Hoa Âm ngộ chung thân...
Một khúc chậm rãi trầm thấp xuống, đột nhiên một nữ tử thanh âm tức giận, cất cao giọng nói:
- Nữ ma đầu đùa bỡn cảm tình tỷ muội chúng ta, nếu ai có thể giết nàng, Mị Nguyệt ta liền bất cứ giá nào cùng hắn ngủ! Thiên hạ anh hùng, có người nào dám tiếp cuộc mua bán này với tiểu nữ tử hay không?
- Cô gái này thật là hào khí, hẳn là một trong ba vị đương gia hoa khôi của Vạn Hoa Lâu Mị Nguyệt?
Giang Nam cùng Thác Bạt Lưu Chiếu theo tiếng đi ra phía trước, chỉ thấy trong Vạn Hoa Lâu, giờ phút này tuấn kiệt khắp nơi, cường giả tụ tập, Nam Hải thịnh yến vốn chính là một cuộc đại thịnh chuyện, hấp dẫn cường giả đến từ các phái tham gia.
- Ba vị hoa khôi, liền ở bên trong lâu thuyền kia!
Hai người tới trước một mảnh hồ nước, chỉ thấy trong hồ sóng xanh nhộn nhạo, lá sen phập phồng, một chiếc lâu thuyền phiêu đãng trong hồ, rất nhiều người đứng ở bên bờ quan sát, mới vừa rồi thanh âm ca múa bắt đầu từ nơi đó truyền đến.
- Mị Nguyệt đừng làm rộn.
Trong lâu thuyền truyền đến thanh âm của Lạc Hoa Âm, cười nói:
- Ta đã tu thành Thiên Cung, trong thiên hạ có thể thắng ta thực không nhiều lắm, những người này không phải là chưởng giáo các phái, chính là lão đầu tử một chân bước vào quan tài, nếu ngươi thật sự theo ngủ, đến lúc đó đối mặt một lão đầu tử, ngươi hơn phân nửa sẽ muốn khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.