Đế Tôn

Chương 235: Tạo Hóa vạn vật (1)




Đôi mắt dễ thương của Phó Vân Nhi ở trên người Giang Nam cùng Vân Bằng chuyển động, cắn cắn bờ môi, lặng lẽ liếc nhìn Giang Nam, trên mặt đẹp lại hiện ra một vòng đỏ ửng.
- Lạc Hoa Âm, nguyên lai là ngươi.
Phó Duyên Tông cùng chư cường giả Triêu Thánh Tông dừng lại ở bên ngoài năm tòa kiếm sơn, ngẩng đầu dò xét năm đạo kiếm sơn này, trong lòng nghiêm nghị, đằng đằng sát khí nói:
- Lúc nào ngươi cũng cùng Cáp Lan Sinh lăn lộn ở cùng một chỗ?
- Cha!
Phó Vân Nhi bay ra năm tòa kiếm sơn, đi tới bên người Phó Duyên Tông, Phó Duyên Tông nhìn thấy con gái bình an vô sự, thoảng qua yên tâm, thấp giọng nói:
- Hai tiểu dâm tặc kia không có đem ngươi thế nào chứ?
Khuôn mặt Phó Vân Nhi ửng đỏ, vội vàng lắc đầu.
Phó Duyên Tông nhẹ nhàng thở ra, một tòa hành hương lâu từ từ bay lên, cười lạnh nói:
- Lạc Hoa Âm, nợ cũ giữa chúng ta, cũng nên chấm dứt đi à nha?
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên đại địa kịch liệt run run, phảng phất lòng đất có một đầu ma quái cực lớn gây sóng gió, vô số dãy núi ầm ầm run rẩy, thậm chí có không ít dãy núi bị chấn đổ xuống...
Thậm chí ngay cả những tấm bia đá, cung điện nguy nga cao vút trong mây kia, giờ phút này cũng có không biết bao nhiêu tòa bị chấn sập, tựa như trong lúc đó lọt vào diệt thế đại kiếp nạn.
Trong nội tâm Giang Nam cả kinh, chỉ thấy dãy núi dưới chân bọn họ cũng oanh một tiếng hóa thành bột mịn, bị lực lượng to lớn trong lòng đất truyền đến chấn nát bấy.
Răng rắc!
Trong Thất Bảo lâm, đại địa rồi đột nhiên vỡ ra, chỉ thấy một mặt luân đài vô cùng lớn không ngừng xoay tròn, từ trong lòng đất lộ ra một góc nho nhỏ.
Mặc dù là một góc nho nhỏ, cũng đã khổng lồ đến không thể tưởng tượng, hơn nữa mặt luân đài này còn đang không ngừng xoay tròn từ trong lòng đất bay ra, rốt cục hóa thành một quái vật khổng lồ che khuất trời xanh.
Nó như là sự vật mỹ lệ đồ sộ nhất thế gian, đột ngột xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Luân đài ông ông chuyển động, vô số đạo vân vô cùng mỹ lệ xuất hiện trên luân đài, hình thành vạn dị tượng, mặt trời mặt trăng và ngôi sao, núi non sông ngòi, hồ nước hải dương, Phong Vân Vũ, lâu tháp thành quách, Long Phượng Kỳ Lân, Đại Bằng Khổng Tước, quả thực là bao hàm toàn diện, cái gì cần có đều có!
Giang Nam tại thời khắc này, thậm chí có cảm giác Thiên Địa khuynh đảo, mặt luân đài kia như một thế giới nguyên vẹn, cùng thế giới dưới chân bọn họ tương đối.
- Thất Bảo đài...
Phó Duyên Tông ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm nói.
Lạc Hoa Âm cũng thu năm tòa kiếm sơn, ngẩng đầu nhìn lại, trong đôi mắt đã hoảng sợ lại là si mê.
Tòa Thất Bảo đài này thật sự quá khổng lồ, đạo vân trên Thất Bảo đài thật sự quá phức tạp, mặc dù là nàng nửa chân đạp tới Thiên Cung cảnh cường giả, cũng không cách nào tưởng tượng.
Đột nhiên, tòa Thất Bảo đài che khuất trời xanh kia 'Rầm Ào Ào' một tiếng toái đi, vô số đạo vân mạn thiên phi vũ (bay đầy trời), hướng phía dưới phún dũng mà đến, ngôi sao đầy trời đập vào mặt, lại có một mảnh sông lớn dài hẹp, từng đạo sông núi sơn mạch, thành từng mảnh hồ nước, từng tòa hải dương, còn có các loại dị thú tính bằng đơn vị hàng nghìn trăm vạn, gào thét lao nhanh!
Bức tràng diện này kinh thiên động địa, để cho người rung động, kinh hãi, sợ hãi!
- Đây là có chuyện gì...
Vân Bằng cũng tự thấy ngây người, lẩm bẩm nói.
Bọn người Phó Duyên Tông cùng Lạc Hoa Âm cũng là vẻ mặt rung động, không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, bọn hắn một mực vất vất vả vả tìm kiếm bảo vật trọng yếu nhất Thất Bảo lâm, thủy chung không có thu hoạch, tuy thu không ít bảo vật, nhưng đối với ở Thất Bảo lâm lại không nhiều lắm.
Lạc Hoa Âm đây là lần thứ hai đi vào Thất Bảo lâm, bất quá mặc dù là nàng, cũng chưa từng gặp được loại cảnh tượng này.
- Ha ha ha ha, rốt cục bị chúng ta chờ đến giờ phút nầy rồi!
Đột nhiên một ngọn núi xa xa oanh một tiếng nổ tung, một thân hình to lớn cao ngạo phóng lên trời, trường âm thanh cười nói:
- Chúng ta hơn hai nghìn năm, thủy chung không có ly khai nơi đây, vì chính là Thất Bảo đài xuất hiện lần nữa, hôm nay rốt cục bị ta đợi đến rồi!
- Đợi hơn hai nghìn năm? Nguồn tại http://Truyện FULL
Giang Nam không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hướng thân ảnh to lớn cao ngạo kia, chỉ thấy người này là một lão giả tóc trắng xóa, khí tức vô cùng Cuồng Bạo, dị thường cường hoành, cho dù bị Thất Bảo lâm áp chế ở Thất Bảo đài cảnh, tu vi của hắn như trước sâu không thể tả!
- Hắn không phải người thế quả này của chúng ta...
Sắc mặt Lạc Hoa Âm ngưng trọng nói:
- Là cường giả thế giới khác!
Cùng lúc đó, từng dãy núi nổ tung, vậy mà lại có hơn mười thân hình phóng lên trời, đều là lão quái vật khốn thủ ở chỗ này không biết bao lâu, bọn hắn những người này ở chỗ này chế tạo động phủ, ẩn núp xuống, vì chính là chờ đợi luân đài này xuất hiện lần nữa!
- Chân chân chính chính Thất Bảo lâm xuất hiện...
Một người tóc đen bay múa, ngẩng đầu nhìn lên dị tượng đạo vân đáp xuống, lẩm bẩm nói:
- Viễn Cổ Tiên Ma lưu lại bảo tàng, rốt cục muốn rơi vào trong tay của ta rồi!
Xa xa, Cận Đông Lưu ngẩng đầu nhìn dị tượng đầy trời, trong thần thái khó dấu kích động chi sắc, thấp giọng nói:
- Sư tôn, ngươi quả nhiên không có nói sai, bên trong Thất Bảo lâm có Càn Khôn, ngươi suy tính lần này Thất Bảo lâm sẽ xuất hiện đại biến động, Thất Bảo vô cùng có khả năng xuất thế. Hiện tại xem ra, đúng là như thế. Cái này chính là kỳ ngộ lớn nhất đời ta!
Hắn nói khẽ:
- Bảo tàng lớn nhất trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm, là Tạo Hóa Thất Bảo, còn có công pháp của Tạo Hóa tiên ông, những bảo vật này nhất định rơi vào trong tay của ta, giúp ta leo lên đỉnh phong, coi như là sư tôn cũng chưa từng đạt tới!
Thái Hoàng lão tổ hiển nhiên biết rõ một ít bí mật về Thất Bảo lâm, cũng suy tính ra chút Huyền Cơ, nhưng không có nói rộng rãi, chỉ nói cho Cận Đông Lưu.
Đầy trời đạo vân gào thét vọt tới, trong đó chất chứa uy năng vô cùng mênh mông, những nơi đi qua, không có gì không toái, từng tòa núi lớn ầm ầm tan rã, tấm bia đá đổ, chút ít cung điện nguy nga trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm kia cũng nhao nhao sụp đổ.
Cũng không lâu lắm, thế giới mênh mông liền bị san thành bình địa, không biết bao nhiêu người chết thảm, mọi người nhao nhao liên hợp lại, bố trí xuống đại trận, liên thủ chống cự đạo vân xoắn giết.
Trong lúc nhất thời, trong Thất Bảo lâm khắp nơi đều là pháp bảo bay lên không, trận pháp trận vân sáng lên.
Bên người Giang Nam có Lạc Hoa Âm, nên không có lọt vào tai họa ngập đầu, bất quá những người khác liền không có vận khí tốt như hắn, nếu là tu sĩ lạc đàn, tu vi cùng thực lực hơi thấp một ít, sẽ bị đạo vân gạt bỏ.
Đột nhiên, một tòa núi lớn toái mất, trong đó một đầu mạch khoáng Huyền Thiết tinh anh hiển lộ ra, vô số đạo vân khắc ở phía trên mạch khoáng này, chỉ thấy mạch khoáng kia lập tức phát sinh biến hóa, hóa thành một kiện pháp bảo hình rồng, bay thẳng lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.