Đế Tôn

Chương 2141: Đến Đây Dạo Chơi (2)




Giang Nam lắc đầu nói:
- Các ngươi vào đi thôi, ta ở chỗ này nghiên cứu công pháp trên tấm bia đá một chút.
- Giáo chủ, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên tu luyện công pháp trên tấm bia đá!
Nam Quách tiên ông trên mặt bi sắc, trịnh trọng nói:
- Nếu không lão phu chỉ có ngậm lấy bi thống, quân pháp bất vị thân rồi! Đúng rồi, sau khi ngươi bị lão phu quân pháp bất vị thân, lão phu có thể đem chén bể của ngươi...
- Cút!
Giang Nam một cước đá tới, lão thỏ tử này linh mẫn đến cực điểm, thả người nhảy ra, Giang Tuyết lo lắng nói:
- Tử Xuyên, tuy công pháp của Thần Mẫu Đạo Quân hết sức thần diệu, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận làm việc.
Giang Nam cười nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, ta chỉ là nghiên cứu tiền sử đại đạo, sẽ không tu luyện môn công pháp này.
Đạo Vương thu hồi pháp lực, đem bình ngọc buông ra, Nam Quách tiên ông lưu luyến liếc nhìn bình ngọc, lúc này ba người hướng trong đại điện đi đến. Giang Nam xếp bằng mà ngồi, ngồi ở dưới tấm bia đá, hướng công pháp trên tấm bia đá nhìn lại, chỉ thấy phù văn trên tấm bia đá lập tức phát sinh biến hóa, biến thành tiên đạo phù văn, dùng tiên đạo phù văn đến trình bày tiền sử đại đạo.
Đây là đại đạo thời đại Thần Mẫu Đạo Quân kia, Thần Mẫu Đạo Quân là được cường giả tiền sử dùng Thiên Địa đại đạo rèn thành sinh linh, theo nàng dung hợp tư duy thần hồn của sinh linh ngày càng nhiều, nàng bao hàm tiền sử đại đạo liền càng nhiều, công pháp liền càng thần diệu.
Giang Nam tinh tế nghiên cứu, không khỏi động dung, tán thưởng không dứt, Thần Mẫu Đạo Quân lưu lại công pháp này thần diệu, là hắn trước nay ít thấy, cao thâm mạt trắc, thậm chí còn hơn Bất Không đại đạo của Bất Không đạo nhân!
Môn công pháp này đối với người sức hấp dẫn mạnh bực nào, có thể nghĩ, chỉ sợ bất luận kẻ nào nhìn thấy môn công pháp này, đều muốn thử tu luyện thoáng một phát, nhưng mà bọn hắn không nghĩ tới chỉ cần tu luyện môn công pháp này, bọn hắn sẽ trở thành một bộ phận của Thần Mẫu Đạo Quân, bị Thần Mẫu dung hợp, biến thành thân thể Thần Mẫu trọng sinh!
- Không tu luyện môn công pháp này, không cách nào đạt được tiền sử đại đạo, nhưng sau khi tu luyện, liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Thần Mẫu Đạo Quân không hổ là vô số hợp thể tụ tập, quả nhiên lợi hại!
Giang Nam tinh tế phỏng đoán, không đi tu luyện, mà ý đồ từ đó suy diễn ra tiền sử đại đạo, chỉ cảm thấy gian khổ gian nan. Thần Mẫu Đạo Quân chỉ để lại đoạn ngắn tiền sử đại đạo, chỉ có tu luyện công pháp của nàng, mới có thể từ trong hư không triệu hoán mảnh vỡ tiền sử đại đạo nghiền nát, tạo thành đại đạo nguyên vẹn.
Bất quá Giang Nam lại cảm thấy, mình có lẽ có thể từ bên trong đoạn ngắn của tiền sử đại đạo, suy diễn ra đại đạo thời đại kia!
Mà vào lúc này, Giang Tuyết, Đạo Vương cùng Nam Quách tiên ông đã đi tới ở chỗ sâu trong Thánh Điện, phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy đồng trụ sắp xếp thành hàng, không ngớt không dứt, đi thông hạch tâm Thánh Điện.
- Ồ, phía trên này còn có một hàng chữ!
Nam Quách tiên ông có chỗ phát hiện, hào hứng bừng bừng thì thầm:
- Thanh Liên đến đây dạo chơi, lưu chữ kỹ niệm... Cái nào không có đạo đức công cộng, rõ ràng khắc chữ lưu niệm lung tung, khinh thường, làm cho người khinh thường! Ân, tại đây cũng có một hàng chữ, Diệp Lân cũng đến đây dạo chơi... Hai gia hỏa không có đạo đức công cộng, đến còn phá hư di tích tiền sử!
- Thanh Liên cùng Diệp Lân là ai?
Đạo Vương dạo bước tiến lên, để sát vào quan sát, chỉ thấy hai hàng chữ này, toát ra phong cách cổ cùng tang thương vô tận, mang theo khí phách siêu nhiên bao trùm hết cùng, hẳn không phải là người bình thường lưu lại.
- Xem chữ biết người, hai người lưu chữ, nhất định không phải chuyện đùa, không phải người bình thường.
Đạo Vương nghi ngờ nói:
- Có thể tiến vào nơi đây lưu chữ, kém nhất cũng là nhân vật Tiên Vương cấp, chẳng lẽ Thanh Liên cùng Diệp Lân này là tên họ thế tục của hai vị Tiên Vương? Chỉ là, nếu như là Tiên Vương cấp, như thế nào sẽ không có danh hiệu, mà lưu lại tên họ thế tục?
Cự Đầu bên trong Cổ Tiên Giới thường thường đều có danh hiệu của mình, rất ít trực tiếp xưng hô tục danh, ví dụ như Giang Tuyết là Đông Cực, Nam Quách Minh tên là Nam Cực Tiên Ông, Giang Nam là Huyền Thiên giáo chủ.
Chỉ có người thân phận thấp kém, mới không có danh hiệu.
Mà hai người lưu chữ kia, lại đem tên họ của mình ghi ở phía trên, không có để lại danh hiệu, bởi vậy Đạo Vương mới có thể sinh ra loại nghi hoặc này.
Giang Tuyết tiến lên, nói khẽ:
- Thánh điện này dùng chính là Trụ Hoang thần thạch luyện chế thành, độ cứng của Trụ Hoang thần thạch, chỉ sợ Tiên Vương không cách nào khắc chữ ở phía trên a?
Lúc này Nam Quách tiên ông thí nghiệm, ý đồ dùng ngón tay lưu chữ trên trụ đồng, dùng hết toàn lực, cũng không có thể lưu lại nửa điểm dấu vết, mà hai người khắc chữ kia lại chỉ lực xâm nhập bên trong đồng trụ, chữ viết mượt mà lưu chuyển, phảng phất hạ bút thành văn, không tốn sức chút nào, để cho trong lòng của hắn không khỏi hoảng sợ.
Đạo Vương cũng thí nghiệm một phen, cũng không cách nào lưu lại bất cứ dấu vết gì, trong nội tâm càng thêm kinh ngạc:
- Tiên Quân chắc hẳn có thể ở trên Trụ Hoang thần thạch lưu chữ a? Chẳng lẽ là Tiên Quân của hai cung?
Ba người không có dừng lại, tiếp tục hướng trong Thánh điện đi đến, Nam Quách tiên ông làm trước một bước. Đột nhiên một cổ gió nhẹ quét đến. Nam Quách tiên ông cảm nhận được cảm giác mát trong gió nhẹ, cười nói:
- Kỳ quái, trong điện tại sao có thể có gió...
Hắn lời còn chưa dứt, cả người đã chỉ còn lại có một khung xương đứng ở nơi đó, 'Rầm Ào Ào', khung xương ở trong gió nhẹ toái đầy đất.
Đạo Vương cùng Giang Tuyết lại càng hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, chỉ thấy cổ gió nhẹ này đến bên cạnh đồng trụ lưu chữ, liền đột nhiên dừng lại. Sau một lúc lâu, Nam Quách tiên ông từ trong đạo quả phục sinh, nổi giận đùng đùng phản hồi, ba người đợi cổ gió nhẹ này qua đi, lần nữa tiến lên.
- Nơi này có một cái gương, ha ha, chẳng lẽ là tiền sử trọng bảo?
Nam Quách tiên ông lại tìm được một mặt gương sáng treo ở trên vách tường, không khỏi vạn phần hưng phấn, xông lên phía trước, cười hắc hắc nói:
- Lão tiên ông trong gương thật sự là suất khí. Đem lão phu anh tuấn đẹp trai sáng láng thể hiện ra một hai phần mười... Ồ? Bóng dáng của Lão phu trong gương như thế nào lại hòa tan?
Đạo Vương, Giang Tuyết ngơ ngác nhìn xem vị lão tiên ông này ở trước mặt bọn họ hóa thành một bãi nước mủ, sau một lúc lâu. Nam Quách tiên ông từ trong đạo quả phục sinh, vượt qua hai người.
Giang Tuyết khuyên nhủ:
- Tiên ông, tại đây vạn phần hung hiểm, vẫn là coi chừng một ít thì tốt hơn.
Nam Quách tiên ông sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ta để ý là được, tuyệt sẽ không đi loạn...
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên một đạo cấm chế che dấu ở trong hư không bị hắn gây ra, lão tiên ông không rên một tiếng bị cắt thành một đống thịt nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.