Đế Thần Thông Giám

Chương 33: Ý Nghĩa Chân Chính





Có lẽ nàng cần xem kỹ lại mục đích của mình, mà Dịch Thường cũng cần hiểu rõ được ý nghĩa chân chính của chiến tranh.
Trạm Trường Phong tạm dừng suy nghĩ về việc này, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nàng ngồi không không làm gì cả.
Nàng rất tò mò về người có khả năng trong nháy mắt là phá hủy hay trọng sinh một phương đất trời đến tột cùng uy lực ra sao, cái thế giới không để ai biết đó đến cùng là có hình dáng thế nào.
Dịch gia dù ít ỏi cũng đã thống trị Thần Châu được tám trăm năm, cho dù chưa từng biết thần hay tiên thật là như nào, nhưng với một số dị nhân xuất thế hay nhập thế vẫn luôn hiểu rõ, chỉ là hai bên giống như đường thẳng song song, hỗ trợ qua lại nhưng không can thiệp chuyện của nhau.
Nếu như nàng không gặp được bọn họ, vậy thì để bọn họ đến tìm nàng.
Thần hóa bản thân, ngoài tác dụng mở rộng lực ảnh hưởng, thêm vào đó nó còn có tác dụng thu hút dị nhân.
Nhưng chỉ nhờ vào lời đồn đại thôi là không đủ.

Trạm Trường Phong hơi nheo mắt lại, nếu có thêm thuật trường sinh thì sẽ ra sao nhỉ?Đầu tiên là nâng cao danh tiếng bằng cách trấn áp nhà ma, cái đó để tạo thế, sau đó truyền đi lời đồn rằng nàng có trong tay thuật trường sinh, nửa thật nửa giả, lại phát bái thiếp mời người lần nữa, để xem cuối cùng là có ai đến.
Vấn đề chi tiết trong kế hoạch này còn cần sắp đặt thiết kế kỹ càng.
Trạm Trường Phong ngưng thần hoàn thiện ý nghĩ, đột nhiên chim ưng kêu lên một tiếng, hai cái cánh phành phạch bay, lực cực lớn đập về phía cửa sổ, hung ác lại bất an.
“Lăng,” Trạm Trường Phong nâng tay sờ đầu nó, nhẹ nhàng mơn trớn từ đỉnh đầu đến cổ rồi lưng, thuận tiện để nó đứng trên tay nàng.
Chim ưng sau khi được nàng trấn an thì bình tĩnh lại, hai con mắt sắc bén nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Đầu chim ưng này nàng đã nuôi được sáu năm, ngạo không kém gì nàng, cực kỳ hiếm lúc như lâm đại địch thế này.
Trạm Trường Phong đẩy cửa sổ, bên ngoài trời tối đen, trên hành lang là những chiếc đèn lồng đỏ, chiếu sáng lên phòng ốc nghèo nàn này lại nhuốm màu thê lương.
Thị vệ canh cổng gặp nàng hành lễ vấn an.
Không có gì khác thường cả.
Với công lực của nàng mà vừa nãy cũng không phát giác có gì nguy hiểm.
Chim ưng bay ra ngoài, lượn vòng trên phòng ốc hồi lâu, lại đậu lên khung cửa sổ chậm rãi chải chuốt lông của mình.
Trạm Trường Phong nhăn mày, phân phó thị vệ, “Buổi đêm gác thì chú ý chút, có chuyện lạ xảy ra thì báo cáo ngay.
”Đám thị vệ hô to nhận lệnh.

Đêm khuya yên tĩnh.
Đầu xuân vừa có gió lại se se lạnh, cái lạnh như cắt da cắt thịt, đội thị vệ của Hàn lão tam làm xong ca nên chuẩn bị đi nghỉ.
Đi được nửa đường thì y chạy ra khỏi hàng, “Báo cáo phó úy, thuộc hạ xin đi cầu.
”“Đi nhanh rồi về phòng.
”“Tuân lệnh.
”Hàn lão tam chà chà khuôn mặt đã đông cứng của mình, đi về phía Đông Nam.
Ở phía này tường đã sụp mất một chỗ, còn chưa kịp sửa chữa, kế sau đó là rừng cây.
Hàn lão tam nhịn tiểu đi đến bên cạnh thân cây, đai lưng mới cởi một nửa thì nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người, cảnh đó xuất hiện bất ngờ dọa y sợ run người.
Đêm không trăng gió lại mạnh, Hàn lão tam nhìn không rõ lắm, chỉ có thể phán đoán từ hình dáng, là một nam tử cường tráng, bên cạnh tên đó cắm một thanh đao, mặt đối diện với thân cây.

Tự mình dọa mình à?Hàn lão tam cười ngượng, tiếp tục tiểu, “Huynh đệ là người đổi ca bên tiền viện hả, má nó, lạnh chết gia rồi.
”“Huynh đệ là người đổi ca bên tiền viện hả, má nó, lạnh chết gia rồi.
”Hắn rùng mình một cái, nước tiểu mới ra một nửa thì bị kìm lại, Hàn lão tam hốt hoảng buộc lại đai lưng, rút đao cắm ở bên cạnh lên, khuôn mặt vì bị gió lạnh thổi lạnh lẽo như một khối sắt.
“Đại huynh đệ, vùng hoang vu dã ngoại không nên nói đùa kiểu này.
”Bóng người kia cũng rút đao tiến về phía y.
“Đại huynh đệ, vùng hoang vu dã ngoại không nên nói đùa kiểu này.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.