Đế Thần Thông Giám

Chương 30: Hung Trạch





Trước cửa tòa đại trạch cỏ mọc cao xấp xỉ đầu gối, con sư tử đá trước cổng cũng biến thành màu đen lẫn với bùn bao xung quanh, hiển nhiên nơi này không có người ở, bỏ hoang đã lâu.Chúng thị vệ cầm đao đại hoàn[1] chém ra một lối đi nhỏ, chợt có gió thổi tới, phiến cửa kẽo kẹt kêu, cánh cửa sớm đã bị mọt ăn mòn hỏng nặng cuối cùng không chịu được nữa mà đổ ầm xuống đất, bụi bay tứ tung.
Một đám hán tử lông tơ dựng đứng, cong lưng hoành đao đề phòng.[1]Đao đại hoànCũng không biết có phải là nhớ tới lời kể của tên Lý Tam hay không mà bọn họ thật sự cảm thấy tòa nhà này quá mức âm u lạnh lẽo, tiêu điều thê lương cực kỳ đáng sợ.Khương Vi đứng ngoài cổng nhìn vào trong sân, đại sảnh trống không lờ mờ trong bóng tối lại như thể một con quái thú nguy hiểm đang há mồm phả ra thứ mùi tanh hôi chờ bọn họ sập bẫy.
Rất hiếm khi y có loại trực giác như vậy, ngay lập tức cảm thấy bất ổn, “Điện hạ, hay là chúng ta chuyển tới nơi khác đi?”“Sợ?” Trạm Trường Phong nói, “Tên kia không nói điêu, nơi này quả thực đã từng có rất nhiều người chết.”“Vậy đúng là ngôi nhà này có ma ư?” Khương Vi nói vội, “Chi bằng chờ chúng thần điều tra một lần nữa rồi hãy quyết định, mấy chuyện quỷ thần, thà rằng tin là có, không thể tin là không, chẳng may làm ngài bị thương thì làm sao.”“Ác chi nhất, thuộc Thiên Địa Nhân.”[2] Trạm Trường Phong chỉ về phía dãy núi bao xung quanh, “Vốn vị trí của chỗ này cực tốt, bốn phương căn nhà được dãy núi bốn phía xung quanh bảo vệ, tọa phương chính hưởng phương chính, tụ vận tàng khí, phúc phận kéo dài, chỉ tiếc…”[3][2]Thiên Địa Nhân: triết lý Tam Tài trong phong thủy, thuyết Thiên Địa Nhân nói lên sự chi phối của trời đất, thiên nhiên đối với con người.

[3]Tọa phương chính hưởng phương chính, tụ vận tàng khí, phúc phận kéo dài: ý chỉ ngồi đúng chỗ nên hưởng được phúc của chỗ tốt, bảo vệ vận khí, may mắn lợi lộc nhiều đờiNàng ngẩng đầu nhìn cây hòe cao ngút trời, sum suê tươi tốt một cách lạ thường mọc giữa trạch viện tan hoang, “Chính giữa có mộc, lại biến thành vây khốn, huống chi cây hòe vốn hỉ âm.”Khương Vi tôn quỷ thần nhưng lại cũng không tin quỷ thần, y khinh thường mấy chuyện như là phong thủy, nhưng lời nói của thái tử sao dung khinh thường, lẽ phải thuận theo, “Hóa ra là do cái cây này gây họa, để thần đi chặt nó xuống luôn bây giờ.”“Không cần.” Trạm Trường Phong nheo mắt nói, “Nhớ lại lúc nãy khi đi qua sông, chỗ cong của nó vừa lúc là đối diện với tòa đại trạch, như tên đã vào cung giương lên chuẩn bị bắn, đây là phản cung, vốn là điều kiêng kị nhất trong phong thủy, phản cung lại cộng thêm vây, vậy nên nơi này mới nhà nát cửa tan.”“Vậy thì chặt cây, lấp sông!” Khương Vi nói năng hiên ngang dõng dạc muốn đi làm ngay.“Thiên Địa Nhân, cũng chỉ là một yếu tố trong phong thủy, nếu ngươi hỏi rõ ràng nguyên nhân mười sáu hộ gia đình đó vì sao mà chết, sẽ biết được con rể của gia đình đầu tiên chỉ trong một đêm mà giết hết một trăm hai mươi mạng người trong gia đình.”“Oán khí của một trăm hai mươi mạng người đó không tiêu tán, đình trệ tại thế gian lâu ngày mới khiến cho những người phía sau chuyển vào gặp tai họa.”“Còn có chuyện như thế?” Khương Vi quả thật không biết phải cảm thấy kinh ngạc vì tên rể điên cuồng ấy, hay là cảm thán điện hạ thần thông quảng đại, “Ngài biết nhiều thật.”Biết nhiều đến cỡ nào? Chuyện nơi này vốn là lão đạo râu dài kể lại cho nàng.
Nhớ đến lão đạo râu dài khiến nàng chợt bừng tỉnh.Ngoài dạy nàng kiếm thuật đạo kinh, thỉnh thoàng râu dài lão đạo cũng kể mấy chuyện kì văn dật sự, hoặc vô tình hoặc cố ý mà lộ ra mấy từ cùng loại với “hóa ngoại”, “phương thốn”, chỉ cần suy nghĩ cẩn thận là sẽ hiểu được ông là người thuộc thế giới thần huyền.Trạm Trường Phong cũng biết là lão đạo râu dài từ đầu chí cuối vẫn luôn dẫn đường nàng xuất thế.
Nhưng mà vì sao phải xuất thế, xuất thế xong thì làm gì.
Nàng không muốn mơ mơ hồ hồ mà đi lên một con đường mình không biết gì cả nên giả bộ không hiểu, không biết.Khương Vi gãi gãi đầu, “Điện hạ, ngài vẫn chưa nói lý do vì sao không thể chặt cái cây kia, lấp đầy sông.”“Bởi vì oán quỷ nhiều năm tại thế đã bị trấn áp ở trong cây hòe, một khi chặt cây tất phá cục.” Mà phong ấn này cũng là lão đạo râu dài ra tay.Miệng Khương Vi há to, nhịn không nổi nữa hỏi thẳng, “Điện hạ, đến tột cùng là ngài muốn làm gì?” Hắn không biết vì sao phải tới Ích Châu, không hiểu vì sao phải ăn mặc như này, bây giờ lại đến chỗ căn nhà ma này để làm gì.

Trong mắt hắn quyết định của Trạm Trường Phong không hề mang tí tính lôgic gì cả.
Chất vấn quyết sách của thượng vị giả là điều tối kỵ, vừa hỏi xong Khương Vi đã cảm thấy hối hận.
Nhưng giờ thái tử đã khác xưa, không còn cao cao tại thượng như lúc còn trong hoàng cung, nói một không nói hai, lại còn không tức giận thậm chí còn trả lời hắn.Trạm Trường Phong khẽ vung tay áo, tiến vào đại trạch, “Cô muốn tạo ra một vị thần.” Là để thay đổi cái thế gian chướng mắt này.
Nàng sẽ tìm Long Giáp Thần Chương, nhưng sẽ không gửi gắm hy vọng chống cự quốc nạn vào cái gọi là Long Giáp Thần Chương.

So với tin người, tin vật, nàng càng tin chính bản thân mình.Thiên hạ loạn là do triều n, vậy thì nàng sẽ là người điều khiển tiến trình tận đến khi nó kết thúc.
Không phải người ta vẫn nói quân quyền thần thụ[4] hay sao, vậy thì để nàng trở thành vị thần đó đi.[4]Quân quyền thần thụ: Thời cổ đại, các vị quân chủ thường lấy tôn giáo như một phương thức thống trị, để củng cố quyền lực của bản thân mà khiến bản thân như thần chỉ, là thiên mệnh người, khiến nhân dân chỉ có tuân theo mà không phản kháng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.