Tiếng lưỡi đao đâm vào cơ thể.
Trạm Trường Phong nhìn người che phía trước mình, vung kiếm đâm, đinh kẻ ám sát nàng ở lẫn trong chỗ phụ nữ và trẻ em lên giá sách.
“Ngươi sao rồi!” Trạm Trường Phong ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn thiếu nữ cản đao thay nàng.
Dao nhập tim không thuốc nào cứu được.
Thiếu nữ ngây thơ này hai mắt mơ hồ mờ dần xuống, miệng lại hơi mỉm cười, “Hóa ra ngươi là Thái tử”Trạm Trường Phong nhớ ra nàng là con gái Triệu gia ngày ấy gặp ở vườn mai.
“Đừng nói chuyện.
” Trạm Trường Phong điểm mấy huyệt đạo trên người nàng, để nàng lúc sắp chết không quá đau đớn.
“Điện hạ, chúng sắp đuổi tới!” Linh Tam kêu hô, oán hận nhìn tên thích khách này, chắc chắn nàng ta là người đã lưu lại manh mối trên đường rút lui.
Cấm vệ quân khí thế như hồng[3], “Các huynh đệ, theo ta giết, thề không để bọn chúng bước vào Tàng Kinh Các một bước!”[3] khí thế như hồng: cực kỳ vang dội, khí thế cực thịnh xông thẳng trời.
Mạnh mẽ, quyết liệt, không lùi bước.
Trạm Trường Phong không lãng phí thời gian nữa, tìm thấy cơ quan mật đạo, cả giá sách ầm ầm di chuyển để lộ ra một cửa hang.
Máu tươi vẩy lên cửa sổ Tàng Kinh Các, người không kịp rút lui tâm như tro tàn, một ám vệ ở lại quét lui những kẻ khác, rồi lại nhấn lên cơ quan để khép kín địa đạo, sau đó trầm mặc xông lên giết hết địch nhân đi tới.
Mật đạo này vốn là con đường chạy trốn cuối cùng của hoàng tộc, khi địa đạo bên trên khép lại, cả tòa Tàng Kinh Các sẽ bắt đầu sụp đổ.
Điện Dưỡng TâmLý Mạo đá văng cửa điện, nhìn thấy lão Hoàng đế mặc đế phục hắc đế hồng văn, chống kiếm Thiên Tử đứng trên bậc thềm ngọc nhìn xuống lão.
Thanh kiếm nhuốm đẫm máu, dưới thềm là xác chết, có cung phi, có tỳ nữ, có tùy tùng.
Kẻ không chết thì mặc quần áo, mũ mạo sạch sẽ đứng bên cạnh ông.
Cung phi đoan trang cao quý, tỳ nữ hiền thục cung kính, tùy tùng thì cầm đao, một bộ dáng thấy chết không sờn.
“Tội đồ như ngươi, chết không hết tội, cô sẽ chờ các ngươi ở hoàng tuyền!” Vừa dứt lời, lão Hoàng đế đã giơ kiếm nghểnh cổ lên!Những cung phi, tỳ nữ, tùy tùng khác thì đồng loạt tự vẫn.
Tim Lý Mạo nảy lên sợ hãi, lấy ngay ngọc bội bên hông đánh nghiêng kiếm trên tay lão Hoàng đế, khiến lưỡi kiếm chỉ kịp cắt một vệt đỏ trên cổ ông.
“Thần tới cứu giá mà bệ hạ.
” Lý Mạo tóm lão Hoàng đế rồi phế đi tứ chi của ông, “Nói mau, Lý Trọng Hoa đâu!”Khuôn mặt lão Hoàng đế nhăn nhúm vì đau đớn, mấy lần suýt thì ngất đi, “Ngươi, gian tặc!”“Sao thần lại là gian tặc được, không phải là Thái tử hãm hại ngài nên ta tới cứu giá hay sao, có gì sai ư.
”“Lại nói, không phải ngài vẫn còn có một vị hoàng tôn à, đấy là đứa “con trai bảo bối” của ta, ta sẽ tận tâm phụ tá nó, thiên hạ này không phải vẫn mang họ Dịch hay sao?”Lão hoàng đế bừng tỉnh đại ngộ.
Ông vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, mặc dù thiên tai liên miên khiến triều n không quá yên bình, nhưng vương triều mênh mông, ông vẫn còn đây, hoàng đế tương lai cũng ở, trung thần lương tướng cũng có, miếu đường thờ phụng bách tính còn tồn tại, làm sao vương triều lại sẽ diệt vong.
Lão Hoàng đế cười ra nước mắt, hóa ra là từ chín năm trước mọi chuyện đã bắt đầu rồi.
Lý Vân Thu ôi Lý Vân Thu, sao ngươi lại thâu long chuyển phượng[4]! Sao lại trao cho tên đó một cơ hội lớn đến nhường này![4] thâu long chuyển phượng: dùng phương pháp bỉ ổi để đánh tráo giữa giả và thật, lấy giả lừa người“Trời muốn vong ta.
”, Lão Hoàng đế đau đớn nói, “Ngươi hết hi vọng đi, ngươi không tìm ra nó đâu.
”Lý Mạo cười bí hiểm, “Không sao, nữ nhi của ngươi vẫn đó đấy thôi, ta vẫn danh chính ngôn thuận.
”.