Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 23: Muội Muội Là Nam Hài Tử 23






Dụ Sở cũng bỗng nhiên thấy hơi xấu hổ, nhớ tới không lâu trước đây cùng Duy Âm ngủ chung, tính toán đùa giỡn muội muội kết quả bị muội muội đùa ngược lại……
Dụ Sở rũ mắt nhìn chính mình.
Duỗi thẳng thắt lưng.
Để ngực không bị lép.
=))))
Duy Âm rũ đầu, trầm mặc không lên tiếng mà lấy khăn lông xoa xoa, tầm mắt mơ hồ mà nhìn về phía một bên xe, không đem tầm mắt dừng ở trên người tỷ tỷ.
Nhưng như thế, vành tai trắng nõn vẫn là đỏ bừng, giấu ở trong mái tóc dài màu nâu, tay nhỏ thong thả xoa đi xuống, biểu tình nghiêm túc, căng chặt khuôn mặt nhỏ, nhíu mày lung tung xoa xoa, liền rụt tay về.
Dụ Sở nhìn không thấy biểu tình của muội muội, chỉ có thể nhìn thấy muội muội an tĩnh mà trấn định, biểu hiện một chút cũng không giống nam hài tử.
Cô đem nghi hoặc trong lòng tạm thời thu hồi đi.
Sau khi xoa phần trên cơ thể xong, tiểu cô nương rũ mắt, không rên một tiếng mà sờ soạng thắt lưng Dụ Sở.
Dụ Sở duỗi tay, bởi vì virus mà động tác cứng đờ, muốn sờ xem khuôn mặt nhỏ của Duy Âm có nóng hay không, lại bị tiểu cô nương né tránh.

Duy Âm tiếng nói có chút thấp:
“Đừng nhúc nhích.”
Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của Duy Âm lại gây áp lực không thể giải thích được, Dụ Sở nghe lời mà thu hồi tay, chớp mắt an tĩnh mà tùy ý để cô cởi thắt lưng.
Duy Âm liếc mắt nhìn cô một cái, thấy tang thi thiếu nữ ngoan ngoãn dựa vào ghế sau, cổ áo rộng mở, làn da trắng nõn lạnh lẽo đẫm nước, vẻ mặt thất thần vì virus… có chút đáng yêu.
Chiếc cổ trắng nõn của Duy Âm không tự giác mà lăn lộn một chút.
Im lặng hai giây, cô mới rũ mi xuống, trầm mặc không lên tiếng cầm lấy khăn lông, tiếp tục lau hai chân dài của thiếu nữ, khăn lông ở trên làn da lưu lại vệt nước.
Chờ đến lúc “tắm rửa” xong, Dụ Sở cả người sảng khoái, trên cái trán trắng nõn của Duy Âm lại lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu thập nước cùng khăn lông bên cạnh.
“Ta……Ta đi rửa mặt.” Duy Âm cúi đầu nhanh chóng mềm mại nói, không đợi tỷ tỷ trả lời, liền chính mình đi đến phía trước.
Dụ Sở chớp chớp mắt.
Còn muốn nhờ muội muội hỗ trợ thay quần áo.
Nhưng khi muội muội hỗ trợ lau người, đều cẩn thận không đụng tới áo trong, nếu nhờ đối phương hỗ trợ thay quần áo nữa…… Vẫn là sẽ thẹn thùng đi.

Dụ Sở nhắm mắt lại, lười biếng dựa vào ghế sau nghỉ ngơi.
Sau khi Duy Âm trở lại, liền nhìn thấy tỷ tỷ dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại, đã vững vàng ngủ rồi.
Cô lúc virus phát tác có vẻ thực ngoan ngoãn, an an tĩnh tĩnh, cũng sẽ không nói chuyện nhiều.
Duy Âm rũ mắt nhìn trong chốc lát.
Tầm mắt chuyển động, chậm rãi dừng ở trên môi thiếu nữ.
Không kiềm chế được, tiểu cô nương cũng không biết chính mình nghĩ cái gì, bỗng nhiên cúi người, đầu gối quỳ lên ghế sau xe, tay chống ở lưng ghế, trên cao nhìn xuống, đem người vòng ở trong ngực chính mình, hơi nghiêng mặt, môi liền tiến tới muốn dán lên đôi môi mảnh khảnh.
Lúc ở khoảng cách cực gần, bỗng nhiên dừng lại.
Cách nhau rất gần.
Hơi thở ấp ám nhu nhu giao tiếp, như là lông vũ.
Ánh trăng chiếu vào sườn mặt trắng nõn của Duy Âm, lông mi nhỏ dài ở dưới mí mắt, che khuất cặp đồng tử màu trà, ánh mắt ẩn hiện trong bóng tối, có có chút nặng nề.
Đuôi cá đáng yêu rũ ở trước xương quai xanh, cô tạm dừng vài giây, khóe môi mảnh khảnh cong lên, cánh môi đỏ bừng mềm mại mà dán xuống.
===
210917.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.