Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 5: Ngỡ như lần đầu gặp gỡ




Ba ngày sau.
Trường Dũng đẩy cửa bước vào phòng, bắt gặp cảnh vương gia nhà hắn mặc áo trắng phiêu phiêu, đứng tựa vào cửa sổ ra điều phiền muộn. Hắn vừa than nhẹ một tiếng “mỹ nhân”, liền đón ngay một tách trà lao vào giữa trán. Trần Văn Dự rút bỏ vẻ ảo não ban nãy, ngồi xuống ghế trầm giọng hỏi: “Ngươi thu xếp tới đâu rồi?” Vị tướng quân trẻ tuổi cung kính đáp: “Bẩm vương gia, đã giải quyết ổn thỏa theo lời người dặn dò. Tài sản đáng giá sung vào công quỹ Vân Triều, đã xếp lên xe đợi ngày trở về. Tài sản không đáng giá phân phát cho bá tánh. Người vô dụng thì thả ra ngoài cung, kẻ có chút năng lực thì sung làm nô.” Trần Văn Dự gật đầu: “Hoàng cung Long Hà này nhỏ bé như vậy, ngươi lại làm tốn mất ba ngày của bổn vương. HIệu suất cũng không phải gọi là quá cao, nhỉ?”
Trường Dũng âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán. Ba ngày qua cật lực làm việc như con thoi, thế mà vẫn không làm vị vương gia khó tính này hài lòng. Chẳng phải hắn vừa phải vỗ béo mấy vạn đại quân của vương gia, vừa phải dọn dẹp mấy đống đổ nát của hoàng cung do hỏa hoạn gây ra, còn phải kiểm kê khối lượng khổng lồ tài sản, con người, chưa kể phải thường xuyên đến thăm nom cái vị đang nằm dưỡng thương bên Hải Long cung kia nữa! Trường Dũng thần tốc làm cả đống việc như thế lại bị chê hiệu suất kém, hắn cảm thấy uất ức, uất ức vô bờ!
Nhìn thấy gương mặt méo xệch của Trường Dũng, da đầu Trần Văn Dự run lên. Hắn lẩm bẩm: “Bổn vương nói thế thôi, ngươi lại giống như sắp khóc vậy. Làm đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, có tí bất bình mà đã biểu lộ ra mặt, thì sao làm chuyện lớn đây?” Trường Dũng biết hắn có ý dạy bảo, đành gật đầu lia lịa. Trần Văn Dự lười biếng phẩy phẩy tay, nói tiếp: “Nếu mọi chuyện đã xong thì chuẩn bị sáng sớm mai quay về Vân Triều thôi!” Đã thấy vị tướng trẻ bày ra khuôn mặt khó xử, dè đặt hỏi: “Vương gia, còn công chúa Long Hà, phải sắp xếp thế nào đây?” Trần Văn Dự có hơi ngẩn ra: “Công chúa nào?” Trường Dũng cũng sửng sốt không kém, giọng bất giác cao lên một tông: “Chính là vị thập bát công chúa đấy ạ! Ba hôm trước trong chính điện người còn ra lệnh đưa nàng vào Hải Long cung tĩnh dưỡng, còn mời thái y đến chăm sóc nàng. Lần này về Vân Triều, chẳng lẽ vương gia không có ý định đưa nàng theo!” Gần như ngay lập tức, Trần Văn Dự đáp: “Đưa về, dĩ nhiên phải đưa về!” Rồi dịu giọng phân phó: “Từ nay Long Hà đã trở thành đất của Vân Triều, ngươi cũng không cần gọi nàng là công chúa nữa. Chuẩn bị cho nàng ấy một chiếc xe ngựa thật tốt. Nhớ là phải đủ rộng và thoải mái, không xóc nảy nhiều.”
Trường Dũng cất tiếng dạ, hành lễ rồi lui ra ngoài. Sau khi cánh cửa đóng lại sau lưng, hắn không khỏi thở phào một hơi.
Lúc này, Dư Ảnh đang yên tĩnh ngồi trên ghế quý phi thưởng trà, trên bàn nhỏ bên cạnh còn chất vài cái thố nhỏ, trong đó có bánh bao cùng há cảo mà nàng thích ăn. Bên trái nàng, cung nữ Thường Ngọc đang nhẹ nhàng gắp thức ăn đút vào miệng Dư Ảnh, tránh để nàng vì vận động nhiều mà ảnh hưởng đến vết thương. Còn phía bên phải, cung nữ Thiệu Vi nhẹ nhàng phe phấy cánh quạt đuôi công, tránh để thời tiết nóng bức làm nàng khó chịu. Thường Ngọc cùng Thiệu Vi năm nay tròn mười tám tuổi, dáng người thướt tha, khuôn mặt thanh tú, được phái đến để chăm sóc Dư Ảnh thay cho bà vú già lọm khọm cùng vị cung nữ lỡ thì năm nay đã quá ba mươi. Còn có bốn tiểu cung nữ khác cùng hai tiểu thái giám được điều đến, nhưng nàng không thích đông người nên để họ đứng hầu ở ngoài.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Dư Ảnh đang được sủng ái. Cuộc sống sau khi mất nước của nàng rõ ràng còn dễ chịu hơn trước rất nhiều. Dư Ảnh một mặt nhàn nhã hưởng thụ, một mặt tự nhủ bản thân không được buông bỏ đề phòng. Bởi nàng hiểu rõ, những thứ nàng đang có đều phụ thuộc vào tâm trạng của Hắc Vương gia, mà hắn đối với nàng cũng chỉ có chút hứng thú mà thôi.
Dư Ảnh nuốt xong một miếng há cảo thơm mềm, cất giọng non nớt hỏi Thiệu Vi: “Thiệu Vi tỷ tỷ, đồ đạc của ta trước đây đã được chuyển hết về Hải Long cung chưa?” Thiệu Vi hơi khom người, dịu dàng đáp: “Thưa tiểu thư, đã chuyển về rồi. Gồm có hai rương lớn đựng quần áo trang sức và một lọ đựng tranh vẽ của tiểu thư. Hiện đang đặt ở căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách”. Nước mất, hiển nhiên thân phận công chúa của Dư Ảnh cũng không còn. Nàng gật đầu, vịn tay Thiệu Vi đứng dậy, từ từ hướng về phía phòng khách.
Dư Ảnh vừa bước vào đã thấy một chàng thanh niên mặc trường bào gấm trắng, thân hình cao lớn đang đứng thừng thững giữa phòng. Chàng ta có vẻ hứng thú với tranh của Dư Ảnh, sờ hết cuộn này tới cuộn khác. Đến khi chàng ta định dỡ một bức ra xem thì có tiếng tằng hắng vang lên phía sau lưng, đành quay người lại. Chỉ thấy trước mặt chàng, cô gái nhỏ nhem nhuốc, chật vật ba ngày trước đã hoàn toàn lột xác. Nàng khoác bộ váy rũ màu hồng nhạt , mái tóc được vấn gọn gàng, để lộ vần tráng thông minh, sáng sủa. Đôi môi của nàng cũng không còn tái nhợt, sắc môi đỏ mọng khiến vẻ thanh lệ như được tiếp thêm sức sống, càng thêm rực rỡ chói mắt.
Dư Ảnh cũng đang quan sát người thanh niên kia. Chàng có khuôn mặt góc cạnh, chiếc mũi cao, chiếc cằm vuông mức, nhẵn mịn đầy nam tính. Nhìn tới đôi mắt sáng như ánh sao của chàng, nàng cảm thấy quen thuộc. Nghĩ nghĩ một chút, nàng mới giật mình, nghiêng người hành lễ. “Dư Ảnh xin tham kiến vương gia”. Đôi mắt Trần Văn Dự âm thầm lưu lại trên gương mặt Dư Ảnh thêm vài giây nữa, vừa thản nhiên mở một cuộn tranh của nàng ra, vừa hỏi: “Cô thân là công chúa, đồ đạc cũng chỉ có bấy nhiêu thôi ư?” Dư Ảnh cúi đầu đáp: “Tiểu nữ được sinh ra ở hoàng cung, nhưng vì bệnh nặng nên được đưa lên núi sống một thời gian. Lúc trở về đã quen cuộc sống giản dị, cũng không đòi hỏi nhiều.” Dư Ảnh nói xong, mãi không nghe thấy Trần Văn Dự ừ hử gì, mới ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy đôi mắt của chàng dán chặt vào bức tranh, khóe môi hơi mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.