Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 37: Cái chết của hoa thần




Ma Thần rời đi không lâu, Dư Ảnh bắt đầu cảm thấy bất thường.
Thoạt đầu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hơi lơ mơ như đang buồn ngủ, thế nhưng cùng lúc mọi suy nghĩ đều hết sức tỉnh táo. Cho tới lúc có một tiếng gọi từ phía xa xa, nàng giật mình quay lại, thì mới biết chỗ sai nằm ở đâu. Cơ thể này, vì sao dường như không nghe theo ý nàng?
Nàng thấy mình tự động bước xuống giường, hướng một cái chấm đen nho nhỏ từ phía xa mà đi. Nhưng rõ ràng đây không phải là ý định của Dư Ảnh!
Chưa hết kinh ngạc, nàng bỗng nghe thấy miệng mình phát ra tiếng nói: “Xích Hỏa, lại bị ức hiếp sao?” Kẻ đến là một con vật nhăn nheo, gầy guộc, xấu xí, trông như con cún khổng lồ bị trụi lông.
Từ miệng “Xích Hỏa” cất ra giọng nói trầm trầm mang chút ấm ức: “Mẫu Thần, mong người cho Xích Hỏa nán lại một chút. Ả ta lúc nào cũng tìm cách hành hạ con.” Dư Ảnh nghe thấy tiếng thở dài của chính mình, còn tay nàng tự động vươn ra, xoa xoa cần cổ nhăn nheo của nó, khẽ nói: “Ngươi nếu không muốn bị ức hiếp, phải cố sức tu luyện để thành hình người. Còn nữa, sau này đừng gọi ta là Mẫu Thần…”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Dư Ảnh biết mình đã bị tước đi mọi quyền điều khiển với cơ thể Lan Chi. Nàng hiện giờ giống như kẻ đứng ngoài quan sát diễn biến câu chuyện, không có khả năng tác động đến nó. Chỉ có điều, Dư Ảnh, nhìn nhận mọi việc qua đôi mắt của cơ thể này, cũng có thể đọc được suy nghĩ của nàng. Đây, quả thật là giấc mơ kỳ lạ nhất của Dư Ảnh.
Lan Chi đuổi Xích Hỏa ra khỏi vườn hoa. Bản thân nàng bước tới hướng ngược lại, chẳng mấy chốc đã đứng ở mép rìa. Khu vườn này được đặt trên một tòa tháp cao, nhìn lên là trời xanh bát ngát, nhìn xuống là quang cảnh núi non trùng điệp do chính máu thịt nàng tạo ra. Cũng chính vì vậy, toàn thể ma giới đều gọi nàng là Mẫu Thần. Thế nhưng mà, nàng không thích bị gọi như vậy.
Nàng đứng thất thần ở rìa vườn hoa lơ lửng không biết đã bao lâu, từ phía dưới bỗng vang lên một âm thanh cao vút khác lạ. Nơi đây lúc nào cũng lảng vảng một luồng ma khí âm u, thế nhưng âm thanh này mang nhạc điệu thoát tục, như một mũi tên sắc bén phá vỡ sự âm u đó.
Mọi chuyện đều diễn ra nhanh quá sức tưởng tượng, âm thanh kia vừa vang lên, Lan Chi đã cảm thấy một cơn chấn động truyền tới, khiến biển hoa sau lưng nàng cuộn nổi thành từng làn sóng dập dềnh. Kết giới bí mật mà Ma Thần cất công dàn dựng hình như vừa bị phá vỡ.
Chợt một bóng người màu trắng như bóng ma lướt tới bên Lan Chi. Giọng nói ấm áp vang vào tai: “Lan Chi, cô không sao chứ?” Nàng quay đầu nhìn kẻ kia, thấy một khuôn mặt hiền hòa mà xa lạ, đáy lòng không hiểu sao lại ngập tràn mất mát. Nàng chưa kịp trả lời, một bóng người màu đen đã bước nhanh tới, giọng trầm tĩnh mà có chút lạnh lùng: “Nàng ta vẫn chưa nhập ma đâu!” Lại có một giọng nói già nua mà uy nghi vang lên từ phía xa: “Mau mau rời khỏi đây trước khi Ma Thần thức giấc!” Giọng nói đó là của một vị thần quân rất lớn tuổi mà Lan Chi đã từng gặp mặt. Nàng không kịp nghĩ tiếp, hai mắt đã hoa lên. Lúc định thần lại, đã thấy mình được mấy người của thần tộc đưa đi rất xa cung điện đá của Ma Thần rồi.
Nàng nhớ ra một chuyện, vội mở miệng hỏi: “Nhị sư huynh Tú Anh cùng tứ sư huynh Ngân Tâm của ta vẫn còn sống chứ?” Mấy trăm năm bị nhốt trong vườn hoa của điện Ma Thần, phép thuật không thể tự do thi triển, thông tin nàng nhận được từ cõi thần tiên càng ít ỏi tới đáng thương. Nàng không phải chưa từng gặng hỏi Ma Thần, thế nhưng không nhận được câu trả thích đáng. Vì vậy, đến bây giờ đối với tung tích của hai người kia vẫn còn mù mịt, nàng chỉ có thể từng giây từng phút cầu nguyện họ được bình an.
Vị thần áo trắng thở dài nói: “Ma Thần đáng giận, đã tàn sát không biết bao nhiêu thần tiên vô tội. Hai vị sư huynh cùng sư phụ của cô đều đã táng thân trong rừng tám trăm năm trước đây rồi…” Lan Chi hít sâu một hơi, lời nói nghẹn cứng ở cổ họng. Tám trăm năm qua Ma Thần đối xử với nàng rất tốt, nhưng mà mặt khác, hắn tàn sát không biết bao nhiêu sinh linh vô tội, ác nghiệp chồng chất. Huống chi, trong số những kẻ hắn giết có người nàng thương yêu.
Lan Chi đương lúc đau đớn đứt ruột, bỗng nghe một tiếng sấm rền vang. Một cái bóng đen đeo mặt nạ khổng lồ bất chợt hiện ra giữa không trung, chính là Ma Thần. Vị thần quân lớn tuổi bình tĩnh nói: “Ta đã dùng thuật ẩn thân, Ma Thần chắc chắn không thể phát hiện ra chúng ta. Hắn chỉ đang dùng ảo ảnh trên không trung để dọa dẫm mà thôi.”
Ông vừa nói xong, cái bóng Ma Thần đã cất giọng nói, âm thanh khàn đục như tiếng sấm quét tới từng cành cây chiếc lá: “Lan Chi! Nàng không thoát được đâu!” Cái bóng càng ngày càng phình to, giọng nói càng giống như ma quỷ rền rỉ: “Thứ ta tặng nàng, có máu của ta. Nàng đi cùng trời cuối đất cũng không thoát được. Nếu ta muốn, nàng còn có thể hồn phi phách tán.”
Lúc này, mấy người thần tộc đồng loạt nhìn Lan Chi, ánh mắt nghi hoặc. Người áo đen nói: “Hắn đã tặng cô thứ gì?” Lan Chi không nói, âm thầm dùng lực kéo chiếc nhẫn từ trong ngón trỏ ra. Thế nhưng chiếc nhẫn đỏ như mọc rễ trong ngón tay nàng, không cách nào kéo ra được.
Vị thần quân lớn tuổi chợt nói: “E rằng nếu còn lưu lại, chúng ta không thể thoát khỏi đây. Chi bằng thoát thân trước, sau đó tìm cách hóa giải nguyền rủa của Ma Thần?” Lan Chi nghe thấy hai chữ “nguyền rủa”, đáy lòng thắt lại. Nàng biết, có một loại thuật pháp dùng máu để trói buộc linh hồn của kẻ khác. Nàng từng nghĩ Ma Thần dù sao cũng có một trái tim, thế nhưng bây giờ nàng mới biết, trong trái tim đó cũng chỉ toàn xiềng xích ghỉ sét, dù biết yêu thương, nhưng cũng là loại yêu thương độc chiếm, không dung tha bất cứ sự phản kháng hay khác biệt nào.
Nàng nào đã quên, Ma Thần vốn nuôi tham vọng làm bá chủ muôn vạn thế giới, hắn muốn tất cả đều phải theo ý muốn của mình.
Sau một hồi căng thẳng, bốn người thần tộc cuối cùng cũng vượt qua ranh giới tiên - ma. Vị thần áo đen chợt nói: “Ta ở lại đây đánh lạc hướng những kẻ truy đuổi. Các vị mau mau đi trước.” Vị thần quân lớn tuổi tỏ ra chút băn khoăn, đoạn gật đầu nói: “Cẩn thận, đừng để bị thương.”
Lan Chi được vị thần quân lớn tuổi cùng vị thần áo trắng hộ tống về hướng Thủy Tộc. Nàng hỏi: “Xin hỏi, vị áo đen lúc nãy là ai?” Vị thần áo trắng liền đáp: “Là một bà con xa của Thiên Long Tộc chúng tôi. Tính ra, dòng dõi của ngài ấy là Thần Tộc thuần khiết, xuất hiện sớm hơn tộc chúng tôi rất nhiều.” Mỗi dòng tộc đều có thần, tiên cùng sinh sống, thế nhưng gốc gác của tất cả vẫn là Thần. Vị thần quân lớn tuổi sợ Lan Chi chưa hiểu, nhẹ nhàng nói thêm: “Vị đó là kẻ đứng đầu Cổ Long Tộc.” Hắn lại cảm thấy vì hành động gấp gáp, bản thân chưa giới thiệu đầy đủ với nàng, liền nói tiếp: “Ta là Lão Thái Thần Quân, còn đứa nhỏ này là học trò của ta, tên Bạch Hạc. Chúng ta nhận được sự phó thác của Thủy Thần cùng Mộc Thần, đến cứu cô ra khỏi Ma Giới.”
Sau khi Lan Chi được trao trả an toàn về Thủy Tộc, hai vị thầy trò kia liền rời đi. Nàng gặp lại cha mẹ sau tám trăm năm xa cách, cảm giác hạnh phúc đong đầy. Thế nhưng nàng không thể quên tám trăm năm như giấc mộng đã qua, cũng giống như chiếc nhẫn ngọc đỏ bám rễ trên bàn tay nàng, từng cọng rễ đỏ âm thầm quấn quanh ngón tay, theo thời gian nảy chồi, nở hoa li ti, vừa ẩn chứa sức mạnh vừa mang tới chết chóc.
Thời gian lại thấm thoắt trôi.
Buổi sáng, ánh nắng chiếu chênh chếch trên vạt cỏ thưa. Lan Chi theo thói quen đứng trên ngọn đồi nhỏ ngắm cảnh, không ngờ lại nhìn thấy Ma Thần. Hắn đến như bóng ma, cầm lấy cổ tay thanh mảnh của nàng, cất giọng trầm đục quen thuộc: “Lan Chi, cuối cùng cũng tìm được nàng. Theo ta về đi!” Trái với dự đoán của Ma Thần, nàng lắc đầu, chậm rãi nói: “Ma Thần, đây là nhà của ta. Ta còn có thể về đâu nữa?” Nhà của nàng, vốn nên là cõi thần tiên, chứ không phải là ma giới. Ma Thần chợt nói: “Chẳng lẽ tình cảm nàng dành cho ta, đều là giả dối?” Lan Chi gật đầu, giọng hờ hững: “Phải, để ngươi giữ lại mạng cho ta, ta buộc phải giả vờ yêu ngươi. Tất cả trước đây, đều là giả dối.” Ma Thần hít một hơi, ngửa mặt lên trời.
Ma Thần chưa bao giờ là kẻ dài dòng. Hắn thừa sức bẻ gãy cái cổ nhỏ nhắn của Lan Chi, cũng rất dễ dàng khiến nàng chết không để lại dấu vết. Nàng cũng là thần, thế nhưng hắn, lại tự xưng là thần của thần. Hắn mạnh, sức mạnh là ưu điểm, cũng chính là yếu điểm của hắn. Bởi vì, hắn cô đơn.
Bộ dạng Ma Thần trở nên hết sức đáng sợ, thế nhưng hắn không hề ra tay với nàng, mà chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi. “Rồi nàng sẽ hối hận.”
Lan Chi không nhớ mình đã hối hận như thế nào. Có lẽ là trong những lần mê man vài chục năm sau đó, nàng đã từng tiếc nuối một mối tình thơ trẻ chưa một lần được bày tỏ với người kia. Sau đó, nàng đi thổ lộ với kẻ nàng không yêu. Kẻ đó tàn nhẫn với kẻ địch, nhưng lại ngu ngốc với nàng. Sao hắn có thể tin rằng, một người mà ngay cả mặt hắn cũng chưa bao giờ được thấy, sẽ yêu hắn?
Nàng, không nghĩ rằng mình đã từng hối hận.
Thần thức của Lan Chi vẫn lơ lửng trong bóng tối, chợt nghe giọng nói lành lạnh hơi quen thuộc vang lên: “Nàng ấy trúng Ma Độc. E rằng dù phế cả cánh tay thì cũng không cứu nổi.” Nàng liên tưởng tới người áo đen từng góp sức đưa nàng ra khỏi Ma Giới. Hắn tới đây làm gì? Kế đó, Lan Chi nghe giọng tuyệt vọng của mẹ nàng, nàng lại không rõ mẹ nói gì, tiếp tục chìm vào mê man.
Không biết bao lâu, có kẻ nắm lấy cánh tay nàng. Đau đớn dịu bớt.
Nàng có thể hé mắt, liền nhìn thấy gương mặt của nhị sư huynh: đôi mắt phượng dịu dàng, mũi cao, gò má xinh đẹp. Nàng hé miệng hỏi: “Muội chết rồi sao?” Kẻ kia ôm nàng trong lòng, giọng nói khàn đục: “Nàng chưa chết.” Nàng nghe giọng nói quen thuộc đó, trái tim run rẩy từng hồi. Nàng chảy nước mắt nói: “Tại sao ngươi lại biến thành chàng? Tại sao lại biến thành chàng?” Kẻ ôm nàng càng ôm chặt, giọng nặng nề: “Ta không biến thành sư huynh của nàng. Bởi vì, ta chính là hắn.”
Lan Chi nhắm mắt, để mặc lệ tuôn trào như hai dòng nước mưa. Nàng hỏi: “Tại sao lại là huynh?”
Ma Thần không có lời đáp.
Hắn không nhớ mình đã rơi vào ma đạo như thế nào. Thế nhưng chuyện đó xảy ra rất lâu trước đây, bản thân hắn lúc làm Tú Anh cũng không biết mình đã biến đổi thành ma. Chỉ đến ma tính bộc phát bất ngờ, rồi sự kiện trong rừng kia xảy ra, hắn mới hoàn toàn gạt bỏ thân phận chính thần, chính thức trở thành Ma Thần.
Lại không kiềm lòng nổi mà mang nàng theo.
Tú Anh chưa kịp suy nghĩ thông suốt, thì đã bị một lực mạnh mẽ đánh tới. Hắn trơ mắt nhìn thân thể Lan Chi từ từ văng ra xa của hắn, ánh mắt nàng trong suốt như một đứa trẻ sơ sinh, lại có chút vô thần. Ánh mắt đó, khiến hắn sau này điên cuồng đi tìm mộ của nàng. Cho dù nàng có hồn phi phách tán, hắn vẫn muốn tìm lại nàng.
“Cổ Long Thần”, Tú Anh lạnh lùng nói, “Đã lâu không gặp”.
Vị thần áo đen trước mặt hắn cầm kiếm đứng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng. Cổ Long Thần nói: “Ngươi đã từng là một vị thần tốt.” Tú Anh bật cười như điên: “Phải! Đã từng là một vị thần tốt!” Hắn đưa mắt nhìn cô gái mất dần sức sống đang nằm trên khoảng đất sau lưng Cổ Long Thần, giọng khàn đục trở nên nguy hiểm: “Thế nhưng việc đó không liên quan đến ngươi! Tránh ra!” Cổ Long Thần hỏi: “Ngươi muốn làm nàng ấy nhập ma? Ta dám cá, nàng ấy thà chết cũng không muốn làm Ma Hậu của ngươi.”
Chợt nghe một giọng cười khẽ yếu ớt. Lan Chi nằm trên đất, cánh tay trái bị rễ ma đỏ tươi quấn lấy không chừa chỗ nào. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Cổ Long Thần, ngươi có tên chứ?” Kẻ kia đáp: “Ta chỉ cho những kẻ thân thiết biết tên mình.” Lan Chi không cảm thấy phật ý, nhẹ giọng đáp: “Kiếp sau, có lẽ, nếu có kiếp sau, tôi sẽ tìm cách tạ ơn ngài.”
Tạ ơn ngài, vì đã cứu để tôi không nhập ma. Tạ ơn ngài, để cho tôi có cái chết bình yên.
Lúc nhắm mắt, nàng nghe tiếng sấm. Không phải, là tiếng hét của Tú Anh, cũng là Ma Thần. Lúc này nàng muốn nghe giọng nói của những người thân yêu, sau đó cuối cùng cũng nghe được, nhưng lại cũng đến lúc nàng phải đi.
Nàng có thể dệt nên sự sống hoa cỏ, thế gian từng gọi nàng là Hoa Thần. Cũng giống như cha nàng mang danh Thủy Thần, còn mẹ nàng là Mộc Thần.
Cha mẹ nàng từng khóc tiễn nàng, hình như sau đó không lâu, họ cũng lần lượt rời khỏi cõi thần tiên, nhẹ bước chân tan theo từng gợn gió trời.
Ngàn vạn năm sau, họ chỉ còn tồn tại trong ký ức. Chỉ là, trong cõi thần tiên, đã từng có những vị thần như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.