Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 30: Ngọc Vinh




Bên ngoài xe ngựa thấp thoáng tiếng quan binh truy vấn cùng tiếng trả lời vững vàng củaphu xe. Mãi một lúc sau xe ngựa mới bắt đầu chậm rãi lăn bánh, Ngọc Vinh không nén được thở phào nhẹ nhõm. Hắn căng thẳng nhìn sang phía bên cạnh, thì thấy Dư Ảnh đã mệt mỏi ngủ say tự lúc nào. Đôi mày của em gái hắn nhíu chặt ngay cả trong giấc mơ, thế nhưng nàng lại ngủ rất ngoan, tiếng thở cũng hết sức nhẹ nhàng.
Tâm trí Ngọc Vinh trôi dạt về một ngày nắng đẹp cách đây nhiều năm. 
Hôm ấy phụ hoàng dẫn một cô bé chừng mười tuổi đến trước mặt hắn, chậm rãi nói: “Con trai, đây là em gái thứ mười tám của con. Nó ở trong hoàng cung không có chỗ dựa, con hãy giúp trẫm chăm sóc tốt cho em.” Hắn ngạc nhiên nhìn kỹ lại khuôn mặt cô bé, thì bắt gặp một cặp mắt to tròn vô cùng xinh đẹp. Hắn buộc miệng hỏi: “Phụ hoàng, con sẽ gọi cô bé này là hoàng muội sao? Tại sao trước giờ con chưa từng gặp qua?”
Hắn không nhớ rõ phụ hoàng đã trả lời như thế nào, chỉ không quên được ánh mắt cô bé nhìn hắn đầy mong đợi. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn cùng cô bé đã trở nên vô cùng thân thiết. Hắn bớt chút thời gian dẫn Dư Ảnh đi khám phá khắp nơi, dạy cho con bé lễ nghi cùng phương thức tồn tại trong cung đình. Tiếp xúc nhiều với Dư Ảnh, hắn mới vỡ lẽ, bản thân muội ấy cũng không phải là người yếu đuối đơn thuần như vẻ bên ngoài.
Dân gian thường nói: vạn sự tùy duyên. Mối quan hệ của hắn và cô em gái này, hẳn cũng là do duyên đưa đẩy. 
Chưa đầy hai năm sau, biên cương báo tin thua trận. Phụ hoàng cùng toàn thể quý tộc đại thần, trong đó có hắn, ngày đêm vắt óc nghĩ ra kế sách. Thế nhưng chênh lệch sức mạnh quá lớn, chỉ trách trước đây triều đình Long Hà quá coi nhẹ sức mạnh của đối phương. Chỉ trong một đêm, hoàng cung Long Hà sụp đổ. 
Phụ hoàng cùng mẫu hậu tính đến đường bỏ trốn, hắn không đành lòng bỏ rơi người em gái thân thiết, định bụng dẫn muội ấy theo. Không ngờ chỉ vì chút khiêu khích của mẫu hậu, hắn xả đao vào người Dư Ảnh. Chỉ trách hắn lúc ấy hắn quá tuyệt vọng, quá đau đớn, trở nên ngu muội, không làm chủ được suy nghĩ của bản thân. Sau ngày hôm đó, hắn vẫn thường giật mình giữa đêm, nhớ lại vệt máu bắn ra từ lưng em gái mà nước mắt đầm đìa.
Cảm giác trốn chạy không hề dễ chịu, đặc biệt khi hắn luôn có dự cảm rằng mình không thể thoát. Đúng như Trần Văn Dự nói, chiến thuật chạy trốn của ba người họ thực sự sai lầm. Nếu hắn bỏ lại phụ hoàng cùng mẫu hậu, như đã bỏ rơi Dư Ảnh, có phải hắn có thể chạy thoát không? Thế nhưng hắn không thể làm được điều ấy. Dư Ảnh thường nói, trái tim củahắn quá yếu đuối, không thể làm chủ được cục diện. Sau này gặp lại, muội ấy cũng nói y như vậy. “Phụ hoàng không làm mất nước, Long Hà cũng sẽ mất vào tay hoàng huynh.” Lời nói ấy thật sự cứa vào tim hắn, nhưng đó là sự thật.
Không ngờ trên đại điện, Dư Ảnh lại có thể thuyết phục Trần Văn Dự tha cho ba người bọn họ. Lúc nhìn thấy muội ấy, hắn ngỡ như mình gặp ma. Gương mặt Dư Ảnh trắng bệnh, ánh mắt vô thần. Thế nhưng vì cứu bọn họ, muội ấy rũ bỏ kiêu ngạo của một công chúa, trong chốc biến bản thân thành cô bé nhỏ nhu nhược đáng thương. Hắn biết, mình nợ muội ấy rất nhiều.
Bọn họ được thả khỏi nhà lao, bị biếm thành thứ dân. Xa hoa hoàng tộc cùng quyền lực vương triều hóa thành mây bụi trong chớp mắt, ba người trở thành những kẻ tay trắng, phải tự lao động nuôi thân. Mẫu hậu vì không chịu nổi vất vả cùng nhục nhã, bị bệnh nặng rồi qua đời. Ngay cả phụ hoàng cũng bạc trắng đầu trong đêm, hai cha con bọn họ nương tựa vào nhau mà sống qua ngày, cuộc sống khổ cực không sao kể xiết. Thế nhưng họ nào đã được buông tha! Các thế lực thù địch của triều đình Long Hà trước đây tận dụng cơ hội truy sát hay cha con bọn họ, không biết bao nhiêu lần dồn họ vào bước đường cùng. Phụ hoàng vì sức yếu, bị sát thủ đâm cho một vết thương trí mạng, không may qua đời. Hắn được một nhóm người áo đen giải cứu, sau đó được đưa đến Lạc Chinh xa xôi.
Những thiếu thốn về vật chất suốt mấy tháng trời, cộng với nỗi vất vả đường xa khiến người hắn gầy sọp hẳn đi, không còn chút gì vẻ phong lưu quý phái của thái tử Long Hà ngày nào. Trên đoạn đường đi ngang qua Vân Triều, hắn nghe rất nhiều lời đồn về Hắc Vương Gia Trần Văn Dự. Hắn biết muội muội Dư Ảnh của mình đã được hắn đưa về phủ của Hắc Vương Gia. Dư Ảnh của hắn, em gái của hắn, không biết đã chịu bao nhiêu đắng cay? Hắn nắm chặt đấm đấm, ngàn vạn lần tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ cho gia đình củamình. Ngay cả bản thân hắn, số mệnh hiện tại cũng đang nằm trong tay kẻ khác.
Sau nửa tháng đi đường, Ngọc Vinh được đưa đến Lạc Chinh. Hắn được thay quần áo sạch sẽ, được dẫn vào một dinh thự lớn. Có một người ngồi đợi trên ghế cao. Hắn nheo mắt nhìn kỹ, không ngờ tới kẻ bắt cóc mình lại là một đứa bé mười ba tuổi. Chính là tứ hoàng tử Lạc An của nước Lạc Chinh.
Lạc An hớp một ngụm trà, hờ hững nói: “Nếu cần tính mạng, từ nay đi theo ta. Nếu không cần nữa, ta tiễn ngươi đến suối vàng.” Ngọc Vinh nghe thấy lời như thế thốt ra từ miệng một đứa trẻ chưa trưởng thành thì vô cùng sửng sốt. Lúc đó hắn vừa kinh qua quá nhiều đau khổ, ngay cả sức chịu đựng cũng kém đi rất nhiều. Lời Lạc An chỉ mang đến cho hắn suy nghĩ: Đứa trẻ này rốt cục là loại quái vật gì…
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, Ngọc Vinh quỳ gối trước kẻ khác.
Xe ngựa chạy được một đoạn xa, bèn rẽ vào một trảng rừng thưa vắng vẻ. Ở đó có một đám tùy tùng áo đen đang đứng chờ cạnh chiếc xe ngựa to lớn, bên ngoài trang trí giản dị. Dư Ảnh cũng vừa thức giấc, ghé người ngồi dậy trông ra ngoài. Chỉ thấy từ trên xe ngựa lớn đi ra một người thiếu niên sang trọng, tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời. Một người trung niên mập mạp thấy cậu bước ra thì lập tức chạy đến đỡ, chính là “thầy thuốc Lưu” đã đóng kịch cùng Dư Ảnh tại ngôi làng kia.
Người thiếu niên nhìn thấy xe ngựa của Ngọc Vinh cùng Dư Ảnh thì nở nụ cười ấm áp: “Không bị thương chứ?” Ngọc Vinh nhắm mắt không đáp, câu hỏi kia tám, chín phần không phải là hướng đến hắn rồi. Dư Ảnh điềm tĩnh nhìn thiếu niên một lát, cất giọng hơi khàn: “Nơi này là đất Vân Triều, điện hạ ám hại vương gia người ta, vậy mà vẫn nhởn nhơ được sao?” Khuôn mặt Lạc An hơi trầm xuống: “Ta ở đây đón các ngươi cùng trở lại Lạc Chinh!” Dư Ảnh mỉm cười đáp: “Điện hạ sao lại mau quên như vậy? Chúng ta đã thực hiện điều kiệncủa ngài, loại trừ Hắc Vương Gia của Vân Triều. Hiện tại, ta cùng ca ca không còn là thuộc hạ dưới trướng ngài nữa.”
Ngọc Vinh nhìn cảnh em gái đối đáp với tứ hoàng tử ma quỷ của Lạc Chinh mà lòng đổ đầy mồ hôi hột. Trên đời này, dám nói chuyện với kẻ kia như thế chắc hẳn chỉ có Dư Ảnh mà thôi. Những kẻ từng bị hại thê thảm dưới tay Lạc An đều biết, hắn hoàn toàn không hiền lành hay vô hại như vẻ bề ngoài.
Lạc An chợt mỉm cười: “Dư Ảnh, ta chưa hề quên lời đã hứa hai năm trước. Nàng và anh trai đã thành người tự do, thế nhưng ta cũng có nguyện vọng chăm sóc tốt cho hai người. Đitheo ta, hai người sẽ được trọn đời ấm no.”
Ngọc Vinh cảm thấy lời đề nghị của Lạc An cũng rất hấp dẫn. Hai anh em hắn hiện tại là kẻ trắng tay, lại là tội phạm hãm hại vương gia Vân Triều. Nếu bây giờ đắc tội với Lạc Chinh, thì mấy ngàn dặm quanh đây còn chỗ nào đế hai người họ trú ẩn sao? Thế nhưng em gái hắn kiên quyết, hiển nhiên cũng có cái lý của nàng. Ngọc Vinh tự thấy bản thân không thể đưa ra quyết định hay mở miệng nói chuyện trong tình huống này, đành nhắm mắt giả mù giả câm. Trong đầu hắn hiện lên ký ức hai năm trước.
Lúc đó thái tử Lạc Chinh vừa mới mất, Hoàng hậu Tuyết Chinh gửi cho tứ hoàng tử một bức mật thư, trong đó chỉ ghi một chữ “Được.” Ngụ ý rằng: Ta đồng ý thực hiện kế hoạch củangươi, ủng hộ ngươi giành lấy ngôi vị thái tử. Một mặt, nàng ta năm lần bảy lượt muốn lôi kéo Dư Ảnh làm việc cho mình.
Lần đầu tiên triệu Dư Ảnh đến, hoàng hậu mỉm cười từ ái nói: “Muội muội, nghe nói muội vẫn thường vẽ lại phong cảnh trong hoàng cung Long Hà ngày trước. Nếu muội đồng ý vẽ tranh vì bổn cung, bổn cung sẽ không đối tệ với muội.” Dư Ảnh tỏ vẻ ngây thơ đáp: “Khi nào nương nương muốn vẽ chân dung, nói với Dư Ảnh một tiếng là được.” Nụ cười củahoàng hậu càng trở nên thâm thúy: “Nếu bổn cung muốn vẽ nhiều, thật nhiều thì sao? Nếu bổn cung muốn ngươi đặt bổn cung vào trong lòng mình?” A… lời nói này có chút ái muội. Người ngoài nghe thấy còn tưởng, hoàng hậu Tuyết Chinh đi yêu ngừơi cùng giới không chừng. 
Vì sao Ngọc Vinh biết được những điều đó? Thật ra hắn chính là kẻ được Lạc An sai đến để đưa tin tức cho hoàng hậu Tuyết Chinh. Lúc nàng ta gọi Dư Ảnh đến, hắn còn đang đứng sau tấm bình phong trong phòng khách. 
Dư Ảnh chớp chớp mắt, vẫn vờ như không hiểu: “A, Dư Ảnh cảm thấy tranh họa chân dung tuy rằng làm toát lên thần thái của người được vẽ, thế nhưng muốn thể hiện cảm xúc củangười vẽ tranh, tranh phong cảnh lại có phần phù hợp hơn…” Một khoảng im lặng. Đứng sau tấm bình phong, Ngọc Vinh dường như có thể nghe thấy tiếng hoàng hậu nghiến răng ken két.
Lần thứ hai Dư Ảnh được triệu vào cung, Hoàng hậu sai người mang đến cho nàng một ấm trà nhỏ, dịu dàng nói: “Muội muội, trà này có xuất xứ từ Long Hà, được tiến cống cách đây không lâu. Bổn cung quý mến muội, muốn muội cùng thưởng trà.” Dư Ảnh lúc ấy mới nhìn kỹ tên thái giám dâng trà, trái tim lẫn da mặt đều trở nên run rẩy. Nàng không còn tỏ vẻ ngây thơ, chỉ lạnh nhạt nói: “Món quà này của nương nương thật sự quá lớn…” Tuyết Chinh lúc bấy giờ mới bật cười chiến thắng, ghé sát vào người nàng nói: “Muội muội, những điều muội muốn, bổn cung đều có thể cho muội. Chỉ cần muội tỉ mỉ vẽ cho bổn cung một bức tranh thật có ý nghĩa…” Nàng ta ngừng lại một chút, mới nói tiếp: “Còn nếu muội từ chối, e rằng đời này cũng không thể lại thưởng thức loại trà của cố hương.”
Chỉ thấy khuôn mặt Dư Ảnh thoáng chốc trở nên trắng bệch. Nàng mím chặt môi, đôi mắt trừng trừng nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt. Đứng đối diện với Dư Ảnh, Ngọc Vinh khoác bộ trang phục thái giám rộng thùng thình, thân hình gầy guộc, khóe môi run rẩy thốt không nên lời.
“Muội muội…
“Ta… có lỗi với muội“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.