Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 25: Dư Ảnh trở lại




Minh Thành chỉ nhớ mình liều mạng nhảy theo người con gái áo trắng đang ngã xuống vực, định bụng dùng khinh công cứu nàng. Thế nhưng không hiểu sao lúc vừa chạm vào cô gái ấy, đầu óc gã chợt tối om.
Sau đó là bóng đêm dày đặc.
Dường như có ai đó gọi tên Minh Thành, đánh thức gã từ trong bóng tối. Minh Thành chợt nhận ra đầu mình vừa nặng nề vừa đau như búa bổ. Gã chầm chậm mở mắt, bắt gặp một đôi mắt sáng trong đang ngờ vực nhìn mình. Gã chớp mắt vài lần, nhận ra đây chính là người con gái mình liều mạng cứu nhưng bất thành. Có điều, nàng đã lớn hơn trước nhiều, khuôn mặt tô lem luốc, còn quần áo thì xuềnh xoàng như con gái nhà nghèo.
Cô gái thấy gã cứ nhìn mình chằm chằm thì thở phì một cái, bật cười: “Ca ca, nhìn gì vậy? Ca lại ngủ mơ sao?”
Nàng lại còn gọi gã là ca ca? Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Minh Thành khó nhọc mở miệng, cất giọng khàn khàn: “Dư Ảnh cô nương?” Gã vừa hỏi vừa chống tay ngồi dậy. Lúc này cô gái đã quay lưng về phía gã, đang loay hoay xào xào nấu nấu thứ gì ở phía bên kia phòng. Nàng bâng quơ hỏi như không để ý: “Dư… Dư gì? Ca ca lại nói mơ?”
Trong một giây sau đó, quả thật Minh Thành có nghiêm túc xem xét việc vừa qua có phải là giấc mơ không. Gã từ thời niên thiếu đã gia nhập Ám Đội của Vân Triều, tham gia vào không biết bao nhiêu nhiệm vụ lớn nhỏ. Trong những cuộc viễn chinh của Hắc Vương Gia, Ám Đội chia thành hai lực lượng trong sáng và ngoài tối, theo sát từng bước chân của chủ nhân. Gã còn nhớ trong cuộc chiến với Long Hà, bản thân từng nắm chức Đội trưởng vệ binh, là một trong những kẻ tiên phong công đánh chiếm hoàng cung. Chính gã là người phát hiện ra nàng công chúa tên Dư Ảnh trầm lặng dưới chân tường, cũng chính gã bế nàng vào chính điện, chứng kiến nàng theo chủ nhân về Vân Triều.
Minh Thành giơ tay sờ khuôn mặt nhẵn nhụi của mình, thầm nhủ nàng có lẽ cũng chẳng còn nhớ gã lính râu ria xồm xoàng ngày ấy. Chuyện đã qua như một giấc mơ xa xôi, thế nhưng từng chi tiết đều in rõ ràng vào tâm trí.
Nếu gã có nằm mộng, chắc chắn giấc mộng thật sự không phải là sự việc kia.
Nói thế, bây giờ gã đang nằm mơ sao? Hay gã đã chết?
Minh Thành thấy cô gái kia không hề tỏ vẻ bận tâm tới mình, liền húng hắng giọng hỏi lại một lần nữa: “Cô nương… không phải là Dư Ảnh sao?” Vị “em gái” bên kia phòng chỉ lơ đễnh đáp: “Muội là em gái huynh đây, huynh nói Dư Ảnh là ai nữa vậy?” Minh Thành ngờ vực hỏi tiếp: “Chúng ta… là anh em? Là anh em ruột sao?” Đến lúc này thì cô gái chợt quay phắt lại, khuôn mặt đượm nét lo âu. Nàng bước nhanh đến sờ trán Minh Thành một cái, rồi xoay người ra cửa, không quên bỏ lại câu nói: “Đồ ăn muội đã nấu xong, huynh cứ dùng trước. Tâm trí ca không ổn. Muội đến gọi thầy thuốc Lưu cho ca ngay.”
Vừa nói, bóng người đã như gió táp biến khỏi căn phòng.
Chỉ một lúc sau, có tiếng bước chân gấp gáp phủ đến. Một ông lão mập mạp ló đầu vào phòng, mỉm cười hề hề với Minh Thành rồi mới bước vào. Minh Thành hỏi: “Lão là thầy thuốc Lưu? Em gái ta đâu?” Lão vừa xuề xòa cười vừa nói: “Này chàng trai trẻ, lại đau đầu nữa sao? Em gái cậu chạy qua báo cho ta biết cậu bị ốm, nhờ ta qua chăm cho cậu mấy ngày. Con bé cũng vừa mới lên trấn bán thuốc rồi.” Minh Thành nghe nói Dư Ảnh vừa rời đi thì tinh thần chấn động, bèn trước hết túm chặt lấy ông lão hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện. Tại sao gã lại ở đây? Tại sao gã lại có thêm một cô em gái? Tại sao nàng không biết bản thân là ai?
“Thầy thuốc Lưu” nghe người kia hỏi một tràng câu hỏi dài, chẳng những không tỏ vẻ bối rối hay sợ hãi, mà còn vuốt vuốt chòm râu trắng ra bề thấu hiểu. Cuối cùng lão nói: “Chẳng giấu gì cậu, hai anh em các người hai năm trước rơi xuống sông, được thuyền chài đi ngang qua cứu giúp. Vì đầu hai người đều đập vào đá bị thương nặng, không ai nhớ chuyện quá khứ nên đành ở lại ngôi làng này. Công việc thường ngày của cậu là đi hái thuốc, còn em gái cậu làm thuốc, đem đi bán. Hai người xem nhau như anh em ruột, hai năm qua sống cũng rất hòa thuận... Xét tình hình hiện tại, ký ức của cậu đã hồi phục phần nào chăng?” Lời vị thầy thuốc rơi vào tai Minh Thành như sấm đánh ngang trời. Hai năm là khoảng thời gian dài cỡ nào, vậy mà người mà gã có sứ mệnh bảo vệ lại bị bó chân với gã ở đây ngần hai năm? Chủ nhân cùng Ám Đội có biết họ ở đây không? Nếu họ nghĩ gã và cô nương đã chết, có phải gã trở thành Ám Vệ vô dụng nhất vì làm hỏng bét nhiệm vụ?
Đầu Minh Thành vốn đang đau đớn, càng bị dòng suy nghĩ ồ ạt khiến cho điên cuồng. Gã hít một hơi dài, đè giọng nói: “Trước hết cầu người kê cho ta một thang thuốc trị nhức đầu. Kế đó, xin hãy chỉ đường cho ta tới thị trấn.”
***
Minh Thành rời đi không lâu, “thầy thuốc Lưu” quay người hành lễ với một thiếu niên ăn mặc sang trọng đang chầm chậm bước tới. “Điện hạ”, thầy thuốc Lưu cung kính nói, “mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng”. Người đối diện nghe thế chỉ nghiêm trang gật đầu, không nói gì thêm. Đây là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, vóc người cao gầy, đôi mắt sáng rực cùng đôi mày kiếm xếch lên khiến khuôn mặt dù non nớt nhưng toát ra sự thông tuệ. Trên tai trái cậu còn lủng lẳng một chiếc khuyên vàng nạm ngọc trai, dấu hiệu của hoàng thất Lạc Chinh.
Thiếu niên nhìn trời đất trống trải, trầm ngâm một chút rồi chợt cất giọng ồm ồm nói: “Truyền lệnh tới Ngọc Vinh, khi xong việc thì khuyên nàng ấy về Lạc Chinh. Thế giới rộng lớn này há để cho một cô gái nhỏ bé vẫy vùng sao?” Kẻ vừa nãy đóng vai “thầy thuốc Lưu” ngoan ngoãn “dạ” một tiếng, trong đầu thầm than mệnh lệnh của chủ nhân mình lại không đầu chẳng đuôi như mọi ngày.
***
Trần Văn Dự mệt mỏi thả một tờ tấu chương xuống chồng giấy trước mặt, không chút cảm xúc hỏi: “Đã điều tra kỹ chưa? Tin tức nếu chưa chắc chắn thì chớ để bổn vương bận lòng.” Vị ám vệ dưới lốt thái giám thân cận vội hơi khom người, quả quyết: “Chủ nhân, chắc chắn là thật. Minh Thành gia nhập Ám Đội không phải ngày một ngày hai. Chúng thuộc hạ đều đã dò xét kỹ, không thể là kẻ giả mạo.” Trần Văn Dự vừa đọc tấu chương vừa lơ đễnh nói: “Đã biết. Khi nào bổn vương rãnh rỗi một chút sẽ triệu hắn đến.” Chàng nói xong thì vẫy tay ra hiệu, đuổi vị thái giám có hơi sửng sốt cùng bất bình ra khỏi phòng.
A, khuôn mặt hắn dĩ nhiên là lạnh lùng không đổi, nhưng Trần Văn Dự sao lại không biết hắn nghĩ gì chứ…
Còn lại một mình, Trần Văn Dự đặt bút cùng tấu chương trên tay xuống, đôi mắt nhìn vào khoảng hư vô đến thất thần. Nhớ lại lúc nãy hay tin Dư Ảnh cùng Minh Thành vẫn còn sống, chàng có chút không tiếp nhận nổi. Mỗi lần nghĩ tới khoảng thời gian hai năm trước, chàng vẫn luôn thán phục sự táo bạo của mình lúc ấy. Một kẻ luôn đối mặt với nguy cơ bị ám sát như chàng, lần đầu tiên trong đời không mảy may nghi ngờ với một cô gái, chấp nhận tin nàng, theo nàng vào mộng cảnh.
Thế nhưng bây giờ, tình hình sức khỏe hoàng đế đang xuống dốc, nguy cơ tranh đoạt bốn bề, chàng còn nhiều điều cần lo nghĩ. Vả lại cho dù cô gái được Ám Đội tìm thấy thật sự là Dư Ảnh, liệu nàng có còn mang trái tim vẹn nguyên của hai năm về trước? Cho dù câu trả lời là “có”, Trần Văn Dự cũng không còn dám tin tưởng, vì mỗi lỗi lầm dù nhỏ bé hiện tại cũng sẽ gây ra hậu quả nặng nề. Trọng trách trên vai chàng quá lớn, chàng không cho phép mình buông bỏ đề phòng trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Trần Văn Dự lại tập trung phê duyệt tấu chương thêm một lúc lâu, rồi mới cất giọng gọi vị thái giám đang đứng canh ngoài bên. Vị thái giám đi vào, chàng mới truyền lệnh bằng giọng nói trầm hơn bình thường: “Đưa bổn vương đến gặp Minh Thành.”
Trong lúc thả bước tới mật thất dưới chân hoàng cung, trong lòng Trần Văn Dự thoáng chút bồi hồi. Minh Thành vừa nhìn thấy chàng đã trịnh trọng quỳ xuống, xúc động hô: “Chủ nhân!” Đúng là kẻ đã mất tích hai năm trước.
Trần Văn Dự nghiêm giọng nói: “Ngươi có biết mình đã phạm tội gì không?” Kẻ kia liền cúi người sát đất, cung kính nói: “Chủ nhân, Minh Thành vô dụng, đã không hoàn thành sứ mệnh được giao.” Trần Văn Dự lắc đầu, nói: “Là tội bất hiếu. Ngươi mất tích hai năm, cha mẹ ngươi năm lần bảy lượt đến tìm bổn vương đòi con trai, khiến bổn vương khó xử.” Thấy ánh mắt Minh Thành đầy mờ mịt, Trần Văn Dự hơi cao giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi quên mất cha mình là Trường tể tướng?” Minh Thành đáp: “Bẩm chủ nhân, Trường tể tướng là thân sinh của Trường Dũng tướng quân, không phải Minh Thành. Tướng quân từ nhỏ đã được đưa vào quân đội rèn luyện nhưng thân phận được giấu kín, nên chuyện này ngoài cha con Trường tướng quân và chủ nhân, chỉ mình Ám Đội biết. Bản thân Minh Thành là người không cha không mẹ, từ thời niên thiếu được chủ nhân cứu giúp. Minh Thành nguyện ý trung thành…” Nhưng Trần Văn Dự giơ tay ngăn gã nói tiếp, giọng nói thả lỏng: “Được rồi, bổn vương biết ngươi chính là Minh Thành.”
Trần Văn Dự nói tiếp: “Người con gái kia, cho nàng ấy một liều thuốc ngủ, giám sát cẩn thận. Bổn vương không muốn có sơ suất xảy ra.” Minh Thành nghe thấy mệnh lệnh thì hơi giật mình, bạo gan hỏi: “Chủ nhân, người không định hỏi chuyện nàng ấy sao?” Trần Văn Dự liếc gã, nói: “Nàng ấy hiện đã mất đi trí nhớ, ta hỏi thì nàng ấy trả lời được sao?”
Một canh giờ sau, Trần Văn Dự bước vào mật thất, ngửi được mùi mê hương dễ chịu. Chàng tiến đến gần chiếc giường lớn giữa phòng, quan sát hình bóng người con gái đang ngủ say. Khuôn mặt nàng vẫn thanh lệ như hai năm trước, nhưng đã bớt đi phần trẻ con, càng thêm nét đẹp mặn mà. Trần Văn Dự bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Liệu đây có phải là nàng? Chàng khẽ nói: “Bảo vệ cho bổn vương. Nếu có nguy hiểm thì lập tức đánh thức bổn vương dậy.” Có tiếng dạ vang lên từ bóng tối. Chàng lại lẩm bẩm: “Cũng chẳng biết đã bao lâu rồi không ngủ được một giấc đàng hoàng.” Nói rồi cởi giày, để nguyên quần áo leo lên giường.
Trần Văn Dự nằm xuống cạnh Dư Ảnh, nghĩ nghĩ một chút lại nắm lấy bàn tay nàng. Chàng giật mình nhận ra nhiều vết chai sần trên lòng bàn tay ấy, hẳn là hai năm rồi nàng cũng không được sống thoải mái đi... Trần Văn Dự hơi nhíu mày, trước khi chìm vào giấc ngủ còn thì thầm vào tai cô gái đang ngủ: “Không cần biết nàng có là Dư Ảnh hay không, nếu lần này nàng không thể đưa bổn vương vào mộng cảnh, lúc thức dậy bổn vương lập tức giết nàng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.