Đế Quốc Thiên Phong

Chương 13: Lịch sử




Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, chiến đao múa may xuất ra một làn gió lạnh lẽo, mang theo sát khí nồng đậm lạnh lẽo như băng giá toả ra bốn phía.
- Tuyết Quang Trảm!
Thanh âm lạnh lẽo mà rắn rỏi của Dịch Tinh Hàn vang lên.
Hổ Nha đao xuất ra nhanh như chớp, mang theo sức mạnh như muốn xé toạc cả trời không nhắm vào luồng gió lạnh như băng kia, một chút ánh sáng loé lên rồi vụt tắt, lộ ra hai chiến sĩ đang liều mạng chiến đấu với nhau.
Trong tiếng kim loại ngân vang trong trẻo, chiến đao đã bị mẻ một miếng nhỏ, Hổ Nha đao như bị một cơn cuồng phong cuốn lấy, suýt nữa rời khỏi tay Thiển Thuỷ Thanh. truyện được lấy tại
Rốt cục chuỷ thủ không thể chống lại được với chiến đao, tuy rằng chuỷ thủ sắc bén, nhưng khó mà xuất ra toàn lực.
Ánh mắt Dịch Tinh Hàn loé lên vẻ chiến thắng.
Băng phong lại hiện ra, mang theo một cơn lốc xoáy ngập trời, những tia sáng nhỏ loé lên giữa màn đêm u tối, sau cùng tắt giữa cơn lốc xoáy bao trùm cả đất trời kia.
Một tiếng nổ trong trẻo vang lên, chiến đao của Dịch Tinh Hàn một lần nữa bổ mạnh vào Hổ Nha đao của Thiển Thuỷ Thanh, làm bắn ra những đốm hoa lửa trong đêm. Lưỡi chiến đao bị mẻ như răng cưa, nhưng Thiển Thuỷ Thanh càng ngày càng khó ngăn cản thế công linh hoạt sắc bén mà hùng hậu của đối phương.
Thời đại này quả nhiên là một thời đại mà cao thủ như mây, thế giới này cũng là một thế giới ngoạ hổ tàng long, chỉ là một tên tiểu tốt không ngờ cũng có thể đánh cho mình tơi bời hoa lá.
Thiển Thuỷ Thanh buồn bực không thôi.
Một lần nữa hắn bị đánh giạt ra khỏi vòng chiến, lảo đảo lui về phía sau. Chiến đao của Dịch Tinh Hàn mang theo sát khí ngập trời, đánh úp tới như muốn truy hồn đoạt mệnh, tuyệt đối không buông tha cho hắn.
Trên thảo nguyên bất chợt vang lên một tràng cười to điên cuồng của kẻ chiến thắng, Thiển Thuỷ Thanh nhìn Dịch Tinh Hàn, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú của hắn đang vô cùng hưng phấn, hừng hực lửa thanh xuân.
Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười buồn bã.
Nếu như trời cao có mắt, vậy sao không trợn mắt mà xem, hình như ông đã chọn sai đối tượng gánh vác sứ mạng rồi!
Những vì sao trên trời khẽ nhấp nháy dường như muốn nói rằng, còn có tuyệt chiêu gì, ngươi hãy xuất ra hết đi thôi!
Một tiếng nổ cuối cùng vang lên rất lớn, những tia sáng lạnh lẽo loé lên như điện chớp đầy trời, Hổ Nha đao xoay tròn bay lên giữa không trung, sau đó rớt xuống mặt cỏ trông vô cùng yếu ớt.
Thiển Thuỷ Thanh hét lớn một tiếng, nhanh chóng chạy về phía Hổ Nha đao vừa rơi xuống. Dịch Tinh Hàn xoay người chắn ngang, đồng thời bổ ra một đao chí mạng.
Nếu một đao này trúng đích, ắt hẳn Thiển Thuỷ Thanh phải chết không thể nghi ngờ.
O0o
Trời đất đột nhiên quay cuồng.
Khi nào ánh trăng soi được qua mí mắt?
Thân thể phiêu hốt như mớ bông bay giữa không trung, rơi xuống đất rất nặng nề.
Toàn thân vô cùng đau nhức.
Dịch Tinh Hàn rên rỉ một tiếng, chưa kịp có phản ứng gì, cả người lại bay vụt lên không rồi rơi xuống.
Thiển Thuỷ Thanh đứng sừng sững trong gió, mỉm cười:
- Ta không phải muốn lấy đao, là ngươi đó! Không có đao không có nghĩa là không có lực chiến đấu!
- Đây là công phu gì vậy?
Diệp Hạo Thiên kêu to, hắn hoàn toàn không hiểu được, vừa rồi rõ ràng là đã nắm chắc thắng lợi, không hiểu vì sao lại bị Thiển Thuỷ Thanh ném bay đi, thủ pháp của Thiển Thuỷ Thanh vô cùng quái dị, động tác nhìn qua thì đơn giản nhưng lại rất có hiệu quả.
- Đây là môn vật trên thảo nguyên.
Thiển Thuỷ Thanh nhún vai, hắn đột ngột ôm lấy chân Dịch Tinh Hàn, ngay lập tức, thân thể Dịch Tinh Hàn lại bay bổng lên không.
- Nếu thật sự là vật thảo nguyên, vốn không cho ôm chân, thật là có lỗi, ta đã phạm quy!
Thiển Thuỷ Thanh vừa nói vừa cười, lộ ra vẻ mặt vô cùng hung ác.
Sau khi bị ném té mười mấy lần, xương cốt trên người Dịch Tinh Hàn gần như bị Thiển Thuỷ Thanh bẻ gãy vụn.
- Thế nào? Nhận thua chưa?
Thiển Thuỷ Thanh cười hỏi.
Đôi mắt Dịch Tinh Hàn nhìn Thiển Thuỷ Thanh không chớp:
- Ta thua rồi, muốn giết cứ giết! Chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ chúng ta chỉ có chết đứng, không có quỳ xin được sống!
Nói xong, không ngờ hắn lại cố gắng đứng lên, đuôi chân mày bị rách rỉ ra một dòng máu kiên cường.
Quả là một chiến sĩ chân chính, một hảo hán bất khuất! Anh hùng, không phải chỉ có nước mình mới có!
Thiển Thuỷ Thanh thở dài.
Khác với mọi người, Thiển Thuỷ Thanh chưa từng xem mình là một người của Đế quốc Thiên Phong thật sự, cho nên tầm mắt của hắn rất dễ vượt qua sự phân biệt giữa hai Đế quốc, nhìn sâu xa hơn.
Cho nên Thiển Thuỷ Thanh cười nói:
- Kẻ bại chưa chắc là chỉ có con đường chết.
O0o
Thảo nguyên vào lúc thái dương vừa xuất hiện, hào quang ngũ sắc như những hoa văn thổ cẩm dệt trên gấm lụa bày ra khắp trên mặt đất. Mây trắng trên trời biến thành trong suốt, hiện ra cả một bầu trời xanh thẫm, thêm vào cỏ xanh trên thảo nguyên tạo nên cảnh sắc bao la hùng vĩ.
Vân Nghê mơ màng mở mắt, chỉ thấy Thiển Thuỷ Thanh đang ngồi trên cỏ, bên cạnh hắn còn có một tên chiến sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ đang bị trói gô.
Sự có mặt của tên chiến sĩ Đế quốc Chỉ Thuỷ kia làm cho nàng kinh ngạc nhảy dựng lên.
- Nàng ngủ thật say, sét đánh cũng không hay biết! Tối hôm qua chúng ta đánh nhau ầm ĩ như vậy, nàng lại ngủ say như một con heo chết, suýt chút nữa ta nghĩ rằng nàng chết thật rồi!
Thiển Thuỷ Thanh không quay đầu lại cười nói.
Vân Nghê tức tối đá cho hắn một cái:
- Ngươi mới là heo chết.
- Tốt lắm, nàng vẫn tràn trề sức sống như trước!
Thiển Thuỷ Thanh cười.
Vân Nghê không hiểu 'tràn trề sức sống' có nghĩa là gì, tuy nhiên thấy Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười xấu xa, lập tức đoán ra lời này không tốt lành gì.
- Đây là một tên truy binh phải không?
Nàng hỏi.
- Một tên cũng đủ lấy mạng của ta, à, của nàng nữa chứ!
Thiển Thuỷ Thanh đáp.
- Vậy tại sao ngươi không giết hắn?
- Nàng hy vọng ta giết hắn sao?
Thiển Thuỷ Thanh hỏi lại.
Vân Nghê tức thời á khẩu.
Giết người trong lúc chiến đấu với nhau trên chiến trường, với giết một người không có lực đánh trả lúc bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Trên chiến trường đương nhiên phải giết địch, bạn không giết địch, địch giết bạn ngay, không thể nói chuyện đồng tình hay thương hại được. Nhưng nếu địch đã bị bắt làm tù binh mà bạn vẫn giết hắn, đó là đồ sát, giết chóc một cách vô nhân tính.
Tự nhiên Vân Nghê không thể thốt nên những lời như vậy.
Nàng có thể ngồi trong xe ngựa nhìn cuộc chiến đẫm máu trên chiến trường đã là có dũng khí rất lớn rồi.
- Vậy...ngươi sẽ làm gì hắn?
Nàng hỏi.
- Nàng có mang thuốc theo không?
Vân Nghê gật đầu.
- Không cần thuốc tốt, loại bình thường là được rồi.
Vân Nghê lấy trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực ra một bình thuốc nhỏ:
- Đây là thuốc có hiệu quả kém nhất.
Thiển Thuỷ Thanh ngửi ngửi một chút, thở dài:
- So với thuốc trị thương tốt nhất của quân đội còn tốt hơn cả chục lần.
Hắn vừa nói vừa vung tay, Hổ Nha đao đã chém một nhát vào đùi Dịch Tinh Hàn.
Máu tươi lập tức bắn tung ra như suối, thuốc bột trên tay Thiển Thuỷ Thanh nhanh chóng đắp vào miệng vết thương. Hắn vừa đắp thuốc vừa nói:
- Đúng là một hảo hán tử, không kêu một tiếng nào!
Mắt Dịch Tinh Hàn như toé lửa:
- Nếu ta còn sống, ắt sẽ đuổi giết ngươi tận chân trời góc biển.
- Không cần vất vả như vậy, chỉ cần ngươi có thể sống sót chạy ra khỏi đại thảo nguyên này, lúc đó đến đại doanh Thiết Huyết Trấn ở thành Cô Tinh tìm ta là được.
Thiển Thuỷ Thanh uể oải nói:
- Có thể cho ta biết làm sao các ngươi phát hiện ra nhân vật ngồi trên xe ngựa là một nhân vật trọng yếu hay không?
- Hừ, tuấn mã tốt như vậy, xe ngựa xa hoa như vậy, còn có năm trăm binh sĩ đi theo bảo vệ. Nếu không nghĩ ra bên trong xe có nhân vật quan trọng, hoá ra chúng ta không bằng trẻ con sao, chỉ có điều không ngờ là nữ nhân mà thôi.
Dịch Tinh Hàn bĩu môi, bộ dạng rất coi thường.
- Miệng lưỡi của ngươi thật là cứng rắn.
Thiển Thuỷ Thanh cười cười.
Lấy hết vũ khí, khôi giáp của hắn, lại cho hắn một đao trên đùi, đừng nói hiện tại Dịch Tinh Hàn không còn khả năng đuổi theo hai người bọn họ, dù là đuổi kịp, e rằng không còn đủ sức giết được Thiển Thuỷ Thanh.
Thiển Thuỷ Thanh tiện tay ném lại mấy miếng thịt ngựa cho Dịch Tinh Hàn, sau đó bình thản nói một câu:
- Đi thôi, muốn ra khỏi đại thảo nguyên này e rằng phải mất vài ngày.
Lời này là hắn nói với Vân Nghê.
- Vì sao ngươi tha cho ta?
Dịch Tinh Hàn nằm trên mặt đất rống to.
Thiển Thuỷ Thanh thành thật giải đáp chuyện này cho Dịch Tinh Hàn:
- Có lẽ là vì...ngươi chỉ là một tên binh sĩ bình thường mà thôi. Ngươi và ta vốn không thù oán, chỉ là làm theo mệnh lệnh của cấp trên, hiện giờ nhiệm vụ của ngươi đã thất bại, nếu như vẫn còn tiếp tục cố chấp, vậy cũng không có ý nghĩa gì!
- Vì sao lại không có ý nghĩa?
Dịch Tinh Hàn lại rống lên:
- Người của Đế quốc Thiên Phong các ngươi xâm lược quê hương chúng ta, giết con dân chúng ta, là cừu nhân của Đế quốc Chỉ Thuỷ chúng ta! Phàm là con dân của Đế quốc Chỉ Thuỷ, đương nhiên là muốn giết ngươi cho thật nhanh, hôm nay nếu ngươi không giết ta, sau này ắt ta cũng tìm cơ hội giết ngươi!
Thiển Thuỷ Thanh cười ha hả:
- Lại là một tên ngu xuẩn bị tẩy não.
Hắn quay người lại quan sát Dịch Tinh Hàn, sau đó nói:
- Chắc là ngươi chưa đọc qua lịch sử của Đế quốc Chỉ Thuỷ các ngươi phải không?
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Dịch Tinh Hàn ngạc nhiên.
- Một trăm năm trước, vị vua sáng lập Đế quốc Chỉ Thuỷ là Vũ Thương vốn chỉ là một viên quan nhỏ ở một tỉnh của Đế quốc Đại Lương. May mắn gặp dịp Đế quốc Đại Lương hạn hán, dân chúng trong năm tỉnh sinh biến loạn, đế quốc Đại Lương phát lương cứu đói, lại bị người khác nửa đường cướp mất. Sau lúc đó, năm tỉnh phía Đông xảy ra thiên tai liên tục, dân chúng vì quá đói khổ bèn dựng cờ khởi nghĩa. Viên quan nhỏ Vũ Thương ở tỉnh Mâu Hải đứng lên khởi nghĩa, lập tổ chức vũ trang Hộ Dân đoàn, cũng chính là tiền thân của Thần Thánh Hộ Vệ đoàn của Đế quốc Chỉ Thuỷ ngày nay. Nội bộ của Đế quốc Đại Lương có biến, tạo cơ hội tốt cho Vũ Thương, Vũ Thương chỉ huy ba vạn người khởi binh tại Mâu Hải, đánh một đường thẳng tới phía Tây thảo nguyên Phong Nhiêu. Từ đó về sau Đế quốc Đại Lương xảy ra nội chiến liên miên, cuối cùng chia ra thành ba Đế quốc Thiên Phong, Chỉ Thuỷ và Kinh Hồng. Vũ Thương tự cho mình là chính thống Đại Lương, lập đô ở Mâu Hải, đổi tên nước là Chỉ Thuỷ, ngụ ý thiên hạ trên đại lục này quy về một mối, ngăn dòng nước chảy. Tuy nhiên buồn cười là cuối cùng cũng tan rã mà không thể nào thống nhất, nếu muốn gọi là anh hùng thì còn xa mới được, gọi là gian hùng thì còn có thể tạm chấp nhận. Đế quốc Đại Lương phân chia là do hắn gây ra, chia thành ba nước chinh chiến cả trăm năm, hắn vì lòng riêng của bản thân mà làm cho thiên hạ đại loạn, có thể thấy được sự vô sỉ đê tiện của hắn. Hiện giờ thực lực của Đế quốc Thiên Phong đang chiếm ưu thế, khống chế được một tỉnh vốn thuộc lãnh thổ của Đế quốc Chỉ Thuỷ, cho nên trở thành Đế quốc Thiên Phong xâm lược Đế quốc Chỉ Thuỷ. Nhưng nếu Đế quốc Chỉ Thuỷ thắng lợi, vậy Vũ Lương coi là người của Đế quốc Chỉ Thuỷ phản công, hợp với lẽ thường? Thế sự phân tranh, là đúng là sai cũng đều do một mình Vũ Lương hắn quyết định hay sao? Thật là buồn cười!
Dịch Tinh Hàn tức giận rống to:
- Triều trước kém đức làm cho mất nước trở thành nỗi nhục. Quốc chủ (Vũ Lương) ứng mệnh trời dựng nước, sao thể nói là vì lòng riêng?
- Nếu số lương thực cứu chẩn thiên tai kia không phải do hắn âm thầm phái người cướp mất, vậy còn có thể chấp nhận lời ngươi!
- Ngươi nói bậy!
Dịch Tinh Hàn tức giận đến cực điểm:
- Chuyện đó là do Đế quốc Thiên Phong các ngươi dựng nên âm mưu quỷ kế vu oan cho Đế quốc chúng ta!
Thiển Thuỷ Thanh nhún vai:
- Hoàn toàn ngược lại, dũng sĩ Đế quốc Thiên Phong dũng mãnh thiện chiến, không quen làm chuyện vu oan hãm hại người khác. Vụ án này chính ta là người tìm ra, ta từng du lịch khắp các quốc gia chung quanh Đế quốc Thiên Phong, phát hiện ra bản lãnh sắp đặt âm mưu quỷ kế hãm hại kẻ khác của người ở Đế quốc Chỉ Thuỷ hơn xa người của Đế quốc Thiên Phong. Bởi vậy có thể thấy rằng, trên bất chính thì dưới sẽ loạn, nếu như ngươi còn mạng trở về, hãy giở sách sử của Đế quốc ngươi ra xem lại, xem cho thật kỹ thời gian mà tiên vương của các ngươi chuẩn bị khởi binh, có lẽ sẽ phát hiện ra rất nhiều chuyện trùng hợp đến mức khó tin trong đó. Ví dụ như, lương thảo của ba vạn quân khởi nghĩa từ đâu mà có, đừng quên rằng sở dĩ Vũ Thương có thể khởi nghĩa thành công là nhờ lúc đó đang hạn hán mất mùa, dân chúng đói khổ...
Nếu như bây giờ Dịch Tinh Hàn có thể cử động, hắn sẽ không chút do dự xông tới giết Thiển Thuỷ Thanh, cho dù là đổi mạng hắn cũng bằng lòng.
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi nói tiếp:
- Ta nói với ngươi những chuyện này chính là muốn cho ngươi biết, đừng tưởng các ngươi là bên yếu thế, vậy sẽ đại biểu cho chính nghĩa, cũng đừng tưởng rằng phe mạnh nhất định là tà ác. Chiến tranh chính là chiến tranh, không thể phân ra chính tà, chỉ có mạnh yếu mà thôi...Nên nói như vầy, đại thế trong thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, đây là thông lệ từ ngàn xưa, không vì ý chí của con người mà thay đổi. Thống nhất thiên hạ là Đế quốc Thiên Phong cũng tốt, là Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng tốt, miệng nói là lấy chính nghĩa làm đầu nhưng thật ra cũng chỉ là lợi ích cá nhân mà thôi. Cho nên những chuyện lo ích lợi cho thiên hạ vạn dân, bảo vệ dân chúng của đất nước gì gì đó, ngươi ngàn vạn lần đừng nên nói với ta, ta sẽ cười đến trẹo quai hàm!
Thiển Thuỷ Thanh vốn đến từ một thế giới khác có lịch sử rất dài, lời hắn phân tích rất tận tường cặn kẽ, làm cho Dịch Tinh Hàn nghe đến trợn mắt há mồm, ngay cả Vân Nghê cũng giật mình không ít. Những lời như vậy không ngờ từ miệng một tên binh sĩ quèn thốt ra, thật sự làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nói đến đây Thiển Thuỷ Thanh liền kéo tay Vân Nghê ung dung rời đi, chỉ để lại một câu cho Dịch Tinh Hàn:
- Đừng để ta gặp lại ngươi...Ít nhất, đừng để ta hối hận vì đã buông tha ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.