Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 87:




Quảng trường thể dục sáng nay còn an tĩnh, giờ phút này hóa thành cái chợ náo nhiệt.
Buổi chiều khi mọi người bắt đầu phần thi thực hành luyện chế thuốc, không chỉ có những thí sinh buổi sáng thi viết không qua có thể tham dự làm khán giả, ngay cả những người khác không được tới tham gia thi đấu, nhưng muốn tiến đến tham quan cũng có thể trực tiếp ngồi trên khán đài quảng trường thể dục để xem.
Bởi vậy khi đoàn người Diệp Văn Nhã tiến vào sân thi đấu, cả người đều ngơ ngẩn.
Đặc biệt là người đứng hạng 1 ở buổi sáng hôm nay, càng là đầy mặt trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng còn hai học trưởng năm 4 lần này cũng vượt qua vòng đấu loại, tiến vào vòng thi cuối cùng lại không chút ngạc nhiên, thấy mọi người như thế lập tức cười cười.
"Mọi người còn chưa biết đúng không? Giải thi đấu Dược học toàn quốc này, ở vòng chung kết luyện chế dược thuốc, không chỉ mời Dược Sư nổi danh đến cho chúng ta lời bình, hơn nữa còn có một số những người khác yêu thích lĩnh vực Dược học này cũng sẽ mua vé vào xem."
"Nói gì thì nói, cái lĩnh vực Dược học này, tuy rằng cũng đã phổ biến một thời gian dài, nhưng đối với những người ngoài ngành thì nó vẫn còn có chút thần bí. Đặc biệt lần này Tiêu nguyên soái cũng ở đây, không nói gì khác, cho dù đến chỉ để xem Tiêu nguyên soái thôi mọi người cũng rất hăm hở."
"Nếu tôi không phải thi đấu, tôi khẳng định muốn mua một vé ngồi gần Tiêu nguyên soái nhất." Học trưởng sờ sờ cằm, cả khuôn mặt đều là tiếc nuối.
Bộ dáng như thể thiếu nữ theo đuổi thần tượng lại có cơ hội gặp tận mặt idol của mình vậy.
Diệp Văn Nhã có chút đồng tình vỗ vỗ vai học trưởng, "Anh đừng lo lắng, Tiêu nguyên soái ngồi ngay dưới đài, chờ khi thi đấu, anh vừa vặn có thể lén nhìn anh ta nhiều một chút."
"Học muội nói có lý!" Học trưởng vẻ mặt kích động, hai mắt toát ra ngọn lửa hừng hực, "Lát nữa tôi nhất định phải nhanh chóng luyện chế ra thuốc tốt nhất, để nguyên soái nhìn xem bản lĩnh của tôi! Nói không chừng còn có thể lấy được chữ ký nga!"
Những người khác xung quanh cũng như được tiêm máu gà, sôi nổi tỏ vẻ lần này nhất định phải luyện chế ra loại thuốc hoàn mỹ nhất, để cho thần tượng của mình có thể thấy được một mặt hoàn mỹ nhất của bản thân nha! Đừng thấy bọn họ đều là học sinh hệ Dược mà nghĩ bọn họ cứng nhắc, ai mà chẳng có giấc mộng anh hùng chứ?
Cái niên đại này, toàn bộ đế quốc đều tôn sùng vũ lực, lực lượng lại cường hãn, Tiêu Thần tuổi còn trẻ đã lên làm nguyên soái, tất nhiên là đối tượng cho mọi người sùng bái.
Hiện giờ, quảng trường thể dục sớm đã không phải bộ dáng lúc sáng, bàn ghế lúc sáng trong nơi khảo thí toàn bộ biến mất, trên quảng trường hiện tại là một đám bàn ghế dài khác.
Mỗi cái bàn đều dài khoảng 3 mét, mặt trên bày đủ loại dụng cụ luyện dược.
Mà trên không trung, một màn hình ảo lập loè hiện lên tên các loại thuốc đang chớp động qua lại.
"Mời các thí dinh vào bàn dự thi, tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, môn thi đấu luyện chế thuốc sắp bắt đầu!"
Theo âm thanh điện tử vang lên trong quảng trường thể dục, đông đảo thí sinh liền tiến vào quảng trường, sôi nổi chọn lựa vị trí cho mình.
Mấy học sinh của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc cùng nhau tiến vào sân thi đấu, tất nhiên là ngồi cùng một nhóm với nhau.
Nhìn mặt bàn sạch sẽ cùng với những dụng cụ, thiết bị còn chưa bóc tem, Diệp Văn Nhã bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, nhưng có mấy những người khác lại có chút đứng ngồi không yên.
Thỉnh thoảng lại lén lút ngẩng đầu lên, rồi nhanh chóng hạ xuống.
Chỉ vì ngồi trên đài cao ngay trước mặt bọn họ vừa vặn chính là vị Tiêu nguyên soái trẻ tuổi anh tuấn của đế quốc, người mang chiến công hiển hách!
Đối phương một thân quân trang màu đen, mang theo hơi thở cấm dục, sườn mặt anh tuấn như khắc ra, chân dài như không có chỗ để, trực tiếp duỗi thẳng về phía trước. Trong đám người không ít cô gái trẻ tuổi, gần như chỉ lấy khóe mắt hơi hơi liếc về hướng Tiêu Thần thôi, liền nháy mắt cả gương mặt trướng đỏ, cả người giống như bị con nai con nhảy nhót trong lòng, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên. Nhưng chưa được hai ba giây, lại lén lút ngẩng đầu trộm liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Ở đây cũng không ít giới tính nam, trong lòng chua xót hâm mộ, ngũ vị tạp trần.
"Không nghĩ tới ông lão lớn tuổi như ta đây còn có một ngày có thể được nhiều tiểu cô nương như vậy nhìn ngó, liếc mắt, thật đúng là nhờ phúc của nguyên soái ngài a." Trần lão cười ha hả sờ sờ chòm râu trắng bóng của mình, trêu chọc nói.
"Khụ...... Phải không?" Bị thanh âm của người bên cạnh kéo thần trí về, Tiêu Thần che giấu ho khan một tiếng, vội vàng thu hồi ánh mắt. Hắn vừa mới phát hiện, hơn một tháng không gặp thôi, cô gái kia rõ ràng gầy đi không ít, khẳng định là mấy ngày nay vẫn luôn tìm kiếm mèo, dẫn tới ưu tư quá nặng......
Trong đáy lòng Tiêu Thần xẹt qua một mạt áy náy, nhưng trên mặt lại không biểu lộ nửa phần.
Hắn không hy vọng chuyện của mình và Diệp Văn Nhã lúc trước lại bị những người khác biết được, như vậy sẽ mang lại cho cô rất nhiều phiền toái. Đặc biệt là khoảng thời gian trước, gia gia nói với hắn có người cấu kết với Trùng tộc, nên hắn càng không hi vọng Diệp Văn Nhã vì hắn mà bị Trùng tộc chú ý.
Tại loại thời khắc mấu chốt này, bị Trùng tộc theo dõi cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng mà mấy ngày nay......
Hắn cũng cũng không nhàn rỗi, trải qua điều tra trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện rất nhiều đầu mâu mơ hồ đều chỉ về hướng một người.
Chỉ là, hắn không có biện pháp xác định chuyện này thật hay giả, thậm chí ngẫm lại đều cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Thần theo bản năng co chặt mày, ánh mắt nhảy ra phương xa, nhìn về phương hướng hoàng cung. Nhưng lọt vào trong tầm mắt hắn tất cả đều là khán giả đến xem cùng những tiếng thét chói tai như sấm rền.
Tiêu Thần: "......"
"Hoan nghênh mọi người đã đến tham dự trận chung kết của giải đấu Dược Học cả nước! Hiện tại ngồi ở chỗ này, tổng cộng có 100 người dự thi!". ngôn tình hoàn
"Đây đều là những nhân tài Dược học, những Dược Sư ưu tú tương lai của cả đế quốc!"
"Hôm nay chúng ta sẽ được chứng kiến ai nhận được danh vị quán quân ngay nơi này!"
"Quán quân sẽ trực tiếp nhận được một trăm vạn tiền thưởng từ bộ giáo dục đế quốc, cùng với một loại dược liệu cấp S và 10 loại dược liệu cấp A!"
Tiếng nói chuyện của người chủ trì vang lên, khán giả dưới đài phát ra từng tiếng kinh hô, một đám cao hứng phấn chấn, quả thực còn vui vẻ hơn cả những thí sinh đang tham gia thi đấu.
"Như vậy chúng ta dựa theo quy tắc cũ, lựa chọn phối phương cho loại thuốc thi đấu lần này ngay tại hiện trường nha!" MC nam trẻ tuổi mặc tây trang, cầm trong tay microphone trực tiếp ấn xuống cái nút trong tay.
Trong màn hình giả lập đang trôi lềnh bềnh trên bầu trời, nháy mắt xẹt qua mấy tên phối phương của mấy loại thuốc, cuối cùng sau khi người chủ trì ấn nút, trực tiếp ngừng lại ở một cái tên.
——Thuốc giải độc cấp B: Có thể thanh trừ độc tính của dị thú cấp 6 cận cấp 7 trong nháy mắt.
Phối phương của thuốc: 80g cỏ đuôi chuột cấp B, 28g hoa phù nham hoa cấp C......
"Oa nga! thuốc cấp B luôn, ban tổ chức cũng quá hào phóng đi! Cống hiến ra cả một phối phương cho loại thuốc mới, lại còn kỹ càng tỉ mỉ như vậy......"
"Thuốc cấp B? Mấy học sinh này còn chưa tốt nghiệp làm sao có thể đủ năng lực luyện chế thuốc cấp B chứ? Năm nay có khi nào tất cả người dự thi đều toàn quân bị diệt a?"
"Chúng ta sắp được quan sát Dược Sư luyện chế thuốc cấp B ngay tại chỗ luôn sao? Mẹ ơi, ta thật hưng phấn quá!"
Đông đảo tuyển thủ dưới quảng trường còn chưa phát ra âm thanh, người xem lại đã từng đợt ầm ĩ lên, tất cả mọi người đều vì cái phối phương của loại thuốc này mà cảm thấy ngạc nhiên.
Sau khi phối phương của loại thuốc này xuất hiện, người chủ trì trực tiếp bảo người máy AI tràn vào sân thi đấu, mang đến cho mỗi người bọn họ mười phần dược liệu giống hệt nhau.
Ánh mắt Diệp Văn Nhã nhẹ nhàng quét về phía mặt bàn, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Một Dược Sư, quan trọng nhất chính là năng lực bào chế thuốc.
Mà thứ để quyết định năng lực này, nếu muốn thể hiện ra ngoài, quan trọng nhất là cấp bậc dược liệu, thứ nhì là tốc độ, thứ ba là xác xuất thành công, và cuối cùng là phẩm chất của dược liệu.
Lần này thi đấu, quy định người dự thi bọn họ phải trong cùng một thời gian, dùng cùng một số lượng dược liệu khá nhiều, so xem tốc độ của ai nhanh hơn, và thuốc của ai tốt hơn, nhiều hơn.
Trong lòng Diệp Văn Nhã trấn định, chậm rãi chớp mắt.
Người chủ trì ra lệnh một tiếng, tuyên bố lần thi đấu này là ba tiếng đồng hồ.
Tất cả người dự thi nháy mắt liền hành động, cho dù giữa những thí sinh ở đây, không ít người còn chưa thể đạt được trình độ Dược Sư cấp B, nhưng bọn họ vẫn muốn thử sức xem sao.
Vạn nhất may mắn, 10 phần dược liệu lại thành công được hai phần rồi sao? Nói không chừng còn có thể tranh thủ được một chút đãi ngộ tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.