Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 61:




Trong văn phòng trường học, Hoàng Học Dân giao các học sinh khác cho từng người chủ nhiệm lớp xong, trực tiếp dẫn Diệp Văn Nhã về bàn làm việc của nình, trừng đôi mắt lớn như chuông đồng, hung thần ác sát mà nhìn Diệp Văn Nhã, đáy mắt tràn ngập hai chữ thất vọng.
Hắn cầm phiếu điểm trong tay, trực tiếp vỗ lên bàn ngay trước mặt Diệp Văn Nhã, cực kỳ nghiêm khắc nói: "Diệp Văn Nhã, biết lần này thầy kêu em tới là vì cái gì không?"
Diệp Văn Nhã nhìn chủ nhiệm lớp mình, không nói chuyện, nhưng đôi mắt đào hoa thủy nhuận cứ nhìn chằm chằm thầy chủ nhiệm.
Bị một đôi mắt xinh đẹp của học sinh lớp mình nhìn có chút mất tự nhiên, Hoàng Học Dân ho khan hai tiếng, đầy mặt nghiêm túc nói: "Xem ra em đã biết lần này thầy kêu em tới là vì cái gì?"
Diệp Văn Nhã: "......"
Diệp Văn Nhã không nói chuyện, đôi mắt lại tiếp tục nhìn chằm chằm thầy Hoàng chủ nhiệm lớp.
Hoàng Học Dân cũng không đợi Diệp Văn Nhã trả lời, tự mình nói luôn, "Em nhìn xem thành tích của em lần này đi, mười một môn học, không môn nào đạt tiêu chuẩn! Em nói xem cả học kỳ em đã làm cái gì vậy? Sao có thể ngay cả một môn cũng không đạt tiêu chuẩn? Thầy biết nhà của em có điều kiện, tương lai cũng không cần lên chiến trường, cũng không cần mở tiệm thuốc mưu sinh hay hợp tác với mấy tập đoàn điều chế buôn bán thuốc gì. Nhưng cái thành tích này của em cũng không phải quá kém rồi sao!"
Ngữ khí Hoàng Học Dân nghiêm túc như đang ở trên chiến trường, "Chương trình học của năm 3 và năm 4 không giống năm 2, không chỉ thi viết mà còn thi thực hành, luyện chế thuốc ngay tại chỗ, còn phân biệt dược liệu ngay tại chỗ nữa. Nếu học kỳ sau thành tích em vẫn muốn giữ thế này, thầy đề nghị em đừng học lên năm 3 thì hơn...... Mặc dù tổng điểm của em cũng đạt tiêu chuẩn được lên lớp, nhưng với tình hình thành tích hiện tại của em mà nói, đúng ra là phải lưu ban học lại với 7 bạn kia thì mới đúng, chứ không phải cùng hơn 30 bạn trong lớp tiếp tục học lên năm 3."
Hoàng Học Dân kéo một tờ đơn trong ngăn bàn của mình ra, đưa cho Diệp Văn Nhã nói: "Còn một chuyện nữa, em xem cái đơn xin học lại này đi, nếu như em đồng ý, có thể điền cái đơn này xin trường học cho mình học lại từ chương trình đầu tiên của năm nhất, thầy sẽ nói chuyện với giáo viên năm nhất tình huống của em. Hệ Dược tuy học hành có gian nan, nhưng thầy tin tưởng, chỉ cần em sau này học hành nghiêm túc, xây dựng lại cơ sở một lần nữa...... Thành tích nhất định có thể đi lên."
"Thầy Hoàng......"
Diệp Văn Nhã không chờ Hoàng Học Dân nói cho hết lời, trực tiếp ngắt lời đối phương, cô chớp chớp mắt, lông mi mảnh dài phảng phất như cánh bướm mềm nhẹ xinh đẹp, thanh âm càng ôn hòa có lễ nói: "Thầy Hoàng, em cũng không muốn lưu ban lại năm 2, càng không tính toán học lại năm nhất một lần nữa...... Em muốn lên tiếp năm 3 học cùng các bạn học khác ạ."
"Nếu em cứ như vậy, chờ đến năm 4 khẳng định không có cách nào tốt nghiệp. Cuộc thi tốt nghiệp của năm 4 ngoại trừ kết quả khảo hạch thực chiến cần đạt tiêu chuẩn ra, trường chúng ta còn yêu cầu học sinh ít nhất phải lấy được giấy phép Dược Sư cấp D mới có thể được lãnh bằng tốt nghiệp...... Nhưng hiện tại ngay cả thuốc cấp F em còn không thể luyện chế thành công, càng miễn bàn đến chuyện lấy được giấy phép Dược Sư cấp D." Hoàng Học Dân tận tình khuyên bảo: "Cho nên em ngàn vạn lần đừng có vì chuyện thanh danh gì đó, không màng đến tương lai của mình."
"Huống chi cấp bậc tinh thần lực của em cũng thấp hơn so với các bạn; nếu cứ học hành tà tà như thế này, làm sao đuổi kịp các bạn có tinh thần lực cấp A, B chứ. Em xem, trong trường học chúng ta, cho dù có là thú nhân có tinh thần lực cấp A đi chăng nữa, muốn nhồi nhét toàn bộ kiến thức của hệ Dược vào đầu chỉ trong hai năm sắp tới đây cũng không phải là chuyện đơn giản. Nếu bảo trong hai năm mà có thể học từ đầu đến lúc luyện được thuốc cỡ cấp E đã là không tồi lắm rồi. Kiến thức căn bản của em không có, thầy kiến nghị em vẫn nên trở về học lại từ chương trình ban đầu của năm nhất đi, như vậy thì khi em học đến năm 4, lúc đó mới có thể thuận lợi tốt nghiệp." Hoàng Học Dân lại lần nữa khuyên giải nói: "Nếu không, công sức em bỏ ra mấy năm nay học hành ở trường không phải là hao phí thanh xuân sao?"
Cho dù trong nháy mắt Hoàng Học Dân nhìn thấy phiếu điểm của Diệp Văn Nhã, tức giận đến hận không thể dậm chân, nhưng là một người thầy, hắn cũng là thật sự là suy nghĩ cho học sinh của mình.
Cơ bản của Diệp Văn Nhã thật sự quá kém, hắn quả thực không dám tưởng tượng, học kỳ sau khi tất cả các khoa đều đẩy nhanh hơn tiến trình dạy học, thành tích của cô bé sẽ kém đến mức nào nữa chứ? Đến lúc đó, không chỉ có thành tích của lớp bọn họ lại tiếp tục đứng nhất đếm ngược, ngay cả đứa nhỏ này chỉ sợ cũng thật sự không thể tốt nghiệp.
Thầy Hoàng còn muốn tận tình khuyên bảo thêm vài câu, nhưng mà Diệp Văn Nhã lại cực kỳ kiên định nói: "Thầy Hoàng, hảo ý của thầy em rất cảm ơn, nhưng em thật sự không tính toán học lại năm nhất hay năm 2 gì cả, ta định chờ sang năm liền đi tham gia lấy giấy phép Dược Sư luôn, cho nên thầy cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ thuận lợi tốt nghiệp ra trường mà."
"Em cho rằng tham gia thi lấy giấy phép Dược Sư là có thể lấy được giấy phép sao?! Mỗi năm, số lượng người tham gia khảo hạch này lấy được giấy phép Dược Sư còn không đến 1%, huống chi trong trường học còn quy định ít nhất phải đạt tới cấp D." Mày Hoàng Học Dân nhíu lại, chỉ cảm thấy cái em học sinh này có chút gàn bướng hồ đồ.
Hắn nãy giờ nói muốn mỏi miệng mà người ta vẫn không đồng ý, nếu không phải nể tình đây là học sinh của chính mình, hắn đã sớm vất người này vào trong một góc nào đó rồi, rảnh rỗi đâu mà còn ngồi tận tình khuyên bảo chỉ dạy chứ?
"Được rồi lão Hoàng...... Nếu người ta muốn tiếp tục hướng học lên trên, ông cứ để cho người ta tiếp tục học lên trên đi." Một người phụ nữ tóc quăn mặc trang phục làm việc màu đen đang cầm giáo án và phiếu điểm trong tay, cười tủm tỉm từ ngoài văn phòng đẩy cửa bước vào.
Người phụ nữ tóc quăn đưa đôi mắt nhìn từ trên xuống dưới Diệp Văn Nhã, mắt phượng khẽ nhếch, lúm đồng tiền hơi sâu vào, nói: "Em chính là Diệp Văn Nhã đúng không...... Lúc trước tôi nghe nói về em không ít, tôi là chủ nhiệm ban A, em có thể gọi tôi là cô Tần."
"Cô Tần, cô cũng đừng ở chỗ này gây thêm phiền toái nữa." Hoàng Học Dân có chút bất mãn nhíu mày, nhưng cũng không tiện phát hoả với chủ nhiệm ban A.
Cô Tần chủ nhiệm ban A nhìn bề ngoài có vẻ trẻ tuổi, nhưng trên thực tế tuổi đã không còn nhỏ, kinh nghiệm làm giáo viên chủ nhiệm trong trường này đã hơn 60 năm, nếu không thì cô ta cũng không thể đảm đương vị trí chủ nhiệm ban A trong trường được.
"Tôi còn chưa nói xong cơ mà? Lúc trước tôi cũng từng nghe mấy em học sinh trong lớp tôi nói, bạn học Diệp đây là người luyện chế thuốc vô cùng lợi hại nha, ngay cả thuốc gây mê cấp A còn có thể luyện chế ra được...... Mấy em học sinh trong ban của tôi, có ai có thể luyện chế ra được thuốc đến cấp A đâu." Cô Tần cười tủm tỉm nhìn Diệp Văn Nhã, đáy mắt đều là trêu chọc: "Một học sinh ưu tú như vậy mà còn phải lưu ban đi vài cấp, vậy chẳng phải trở thành nhân tài không được trọng dụng sao?"
Bộ dáng này rõ ràng không giống như thật sự tin tưởng Diệp Văn Nhã có thể luyện chế ra thuốc cấp A, ngược lại trên mặt còn đang muốn đến chế giễu.
Diệp Văn Nhã có chút không thể hiểu nổi đánh giá người phụ nữ tóc quăn trước mắt, cứ cảm thấy trên người đối phương truyền đến địch ý không thể hiểu được, chẳng lẽ là bởi vì mình thắng Tô Uyển Thu trong cuộc khảo hạch thực chiến vừa rồi, cho nên vị chủ nhiệm ban A này mới tức giận sao?
Nhưng mà người ta đường đường là một chủ nhiệm lớp, hẳn sẽ không nhỏ mọn như vậy đi?
Diệp Văn Nhã đầy mặt nghi hoặc, ánh mắt theo bản năng dừng trên người người phụ nữ tóc quăn đối diện, đối phương một đầu tóc dài màu vàng kim xinh đẹp, đôi mắt xanh biếc lóng lánh, Diệp Văn Nhã cứ cảm thấy diện mạo của vị chủ nhiệm ban A trước mắt A này có chút quen thuộc.
Ước chừng trầm mặc gần 30 giây, Diệp Văn Nhã cuối cùng cũng nhớ tới diện mạo của người phụ nữ trước mắt này giống ai rồi.
Người này không phải thật trùng hợp là giống cái cô gái tên Mai Na mà mình gặp trên trường thi đến 5 phần sao?
"Cô Tần, cô cũng đừng ở chỗ này nói đùa nữa. Lời này nếu truyền ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đối với học sinh lớp chúng ta." Hoàng Học Dân nhíu mày lại, đầy mặt nghiêm túc nhìn về phía đối phương nói.
Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc tuy rằng gần như chỉ là một học viện quân sự, nhưng trên thực tế, tất cả giáo viên hệ Dược đang đứng trên bục giảng, mỗi người đều có mối quan hệ xã giao rất rộng, không ít người còn lợi dụng mấy mối quan hệ quân sự đó mà nhận được tước vị quý tộc. Diệp Văn Nhã chỉ là một cô gái trẻ, nếu cứ như vậy từ trong trường học đã truyền ra thanh danh không biết trời cao đất dà, bị các giáo viên khác nghe thấy, tương lai khẳng định sẽ trở ngại con đường thăng tiến của cô bé.
Còn chưa nói......
Ngay cả chuyện hôn nhân tương lai, chỉ cần có người vì việc này nói một câu với mấy người trong giới quý tộc, cô gái nhỏ trước mắt này, không chừng việc hôn nhân cũng sẽ vì chuyện này mà kém hơn một bậc.
Hôm nay hắn ở trong trường học loáng thoáng nghe nói chuyện Diệp Văn Nhã từ hôn, nếu cô đã lui hôn, tương lai khẳng định còn phải kiếm cho mình một mối hôn sự khác trong giới quý tộc.
"Ha hả a, thầy Hoàng à, đừng nghiêm túc như vậy chứ...... Tôi cũng chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi."
Cô Tần cười tủm tỉm nhìn Diệp Văn Nhã, vui tươi hớn hở nói: "Hơn nữa lời này cũng không phải tôi nói, lời này chính là bạn học Diệp đây đứng trước mặt các bạn học khác, tự mình nói ra trong lúc khảo hạch thực chiến nha."
"Thầy Hoàng ông còn không biết đúng không? Học sinh ban các người thật quá lợi hại, nhiều năm như vậy, tôi còn chưa thấy ai lợi hại đến như vậy đâu."
"Tôi mới vừa từ lễ đường trường học trở về xong, liền xin thượng cấp lấy đoạn video giám sát khảo hạch thực chiến cho mấy học sinh trong ban A của tôi, trong đó có một đoạn ghi hình vừa vặn là đoạn bạn học Diệp đây đại phát thần uy, cảnh tượng trong nháy mắt phóng tới trước mặt con dị thú cấp 4 Thanh Ngưu Hổ Vĩ kia thật là một màn xuất sắc cực kỳ, khi nào trường chúng ta cần tập họp các đoạn video để làm video tuyên truyền cho khảo hạch thực chiến năm nay, tôi nhất định sẽ đề nghị với hiệu trưởng đem một màn đó đưa vào video." Cô Tần cười tủm tỉm nói, ánh mắt lại qua lại đánh giá trên người Diệp Văn Nhã.
"Bạn học Diệp, em có thể luyện chế ra thuốc cấp A như vậy, chắc chắn thành tích hẳn phải không tồi mới đứng...... Chỉ là tôi thấy thành tích thi trong trường lần này của em hình như không tốt lắm a. Là lúc khảo thí bút mực dùng không thuận tay sao? Như vậy thì lần thi đầu vào của học kỳ sau sau khi khai giảng, ngàn vạn lần đừng có như vậy nha, phải chuẩn bị bút viết thật tốt trước khi khảo thí mới được nha. Nếu không, để đến khi mấy học sinh ban khác nhìn thấy tư thế xuất sắc như vậy của em trên video tuyên truyền lại không tin, vậy chắc không xong rồi."
Nói xong câu đó, cô Tần cũng không đợi Hoàng Học Dân và Diệp Văn Nhã có phản ứng gì, trực tiếp cười tủm tỉm đi về chỗ ngồi của mình.
Trong cuộc khảo hạch thực chiến, ngoại trừ trong lúc khảo thí, huấn luyện viên có thể xem đi xem lại những video qua camera giám sát, khi khảo hạch kết thúc cũng có thể lấy video và một số tư liệu ra để giao cho hiệu trưởng và chủ nhiệm của các ban để làm tư liệu. Chủ nhiệm lớp của mỗi ban có thể xem video tư liệu của học sinh lớp mình để biết được tình hình ở trường thi lúc ấy.
Hoàng Học Dân nghẹn một hơi, sắc mặt khó coi đứng tại chỗ không nói chuyện, biểu tình trên mặt lại càng thêm nghiêm túc, đôi mắt hổ càng hung ác nhìn chằm chằm theo bóng dáng người phụ nữ đang biến mất.
"Diệp Văn Nhã...... Cô Tần mới nói em cũng nghe rõ rồi?"
Hoàng Học Dân thấy bóng dáng của chủ nhiệm ban A biến mất trong tầm mắt, lúc này mới quay mặt đi, cúi đầu nhìn về phía Diệp Văn Nhã, ánh mắt nhìn chăm chú: "Thầy lúc trước cứ tưởng rằng em là do gặp vận may thái quá nào đó, vừa vặn nhặt được mấy con dị thú cao giai đã bị thương nặng sau khi chiến đấu, săn giết chúng nó nên mới kiếm được nhiều điểm như vậy...... Hiện tại xem ra, hình như cũng không phải như vậy...... Thầy cũng chưa xin lấy video giám sát từ ứng dụng AI của trường để xem lại tình huống của em, cũng không biết có ẩn khuất gì trong đó, nhưng nếu như cô Tần đã đến đây còn đặc biệt nói những lời nói, vậy khẳng định là trong lúc khảo hạch em có phát ngôn cái gì làm cho cô ta bắt được nhược điểm."
"Em nói thật cho thầy nghe —— lúc trước trong khảo hạch thực chiến, em có vi phạm quy tắc nào của khảo hạch thực chiến hay không? Ví dụ bí mật mang theo thuốc cao cấp nào đó? Hay là bóp méo số liệu trong vòng tay AI giám sát gì đó?" Hoàng Học Dân xụ mặt, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc, "Nếu có, hiện tại em liền nói ra đây, hết thảy còn kịp."
"Thầy biết lần này khảo hạch thực chiến thành tích của em rất tốt, nhưng trường học mỗi năm đều cho ra video tuyên truyền của khảo hạch thực chiến, còn chiếu lên cho tất cả mọi người trong toàn đế quốc...... Lần khảo hạch thực chiến này cũng không ngoại lệ, chủ nhiệm của mỗi ban đều có quyền kiến nghị biên tập video như thế nào...... Một khi đoạn video của em trong cuộc khảo thí bị chọn phải, rất có khả năng sẽ bị người của toàn bộ đế quốc vây xem. Nếu như bị người phát hiện gian lận, thôi học khẳng định là trốn không thoát, thậm chí còn sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển của em."
Hắn vốn đang nghẹn một bụng đầy lửa vì mấy học sinh trong ban của mình thành tích khảo thí không tốt, hiện giờ bị chủ nhiệm ban A lại trong tối ngoài sáng trào phúng cho một hồi như vậy, thật sự có chút lo lắng cho em học sinh trước mắt này, không biết có thật sự đi lầm đường lạc lối, làm ra thao tác vi phạm quy định gì hay không.
Rốt cuộc, từ đầu học kỳ cho đến hiện tại, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Diệp Văn Nhã nghiêm túc học tập, lúc đi học Luyện Chế Học thì ngay cả thuốc cấp F cũng không thể luyện chế ra nổi, đột nhiên lại nói chính mình có thể luyện chế ra thuốc cấp A, vậy cũng quá kỳ quái rồi.
Thật sự là ấn tượng của Diệp Văn Nhã trong lòng Hoàng Học Dân quá sâu sắc, làm hắn hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng một học sinh thành tích đội sổ như vậy, trong giây lát liền biến thành thiên tài.
"Thầy Hoàng, thầy cứ yên tâm...... Em không làm bất cứ chuyện gì như lén lút mang theo thuốc cao cấp hay gian lận bóp méo số liệu của vòng tay AI giám sát cả." Diệp Văn Nhã nghe vậy, biết ý của người thầy ngay trước mắt, hiện tại cũng hiểu hắn sẽ tận lực đi giúp cô năn nỉ các vị lãnh đạo. Nhưng cô không có gì thẹn với lương tâm, những loại thuốc đó vốn chính là do cô luyện chế, căn bản không hề làm chuyện gì vi phạm quy định cả, tất nhiên sẽ không lo lắng tương lai phát triển ra chuyện gì.
"Phải không?......"
Ánh mắt Hoàng Học Dân nghiêm túc từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Văn Nhã một phen, đáy mắt vẫn mang theo hoài nghi nồng đậm, nhưng hắn vẫn xụ mặt nghiêm túc nói: "Nếu em đã nói như vậy, thầy cũng không hỏi nhiều —— tuy thầy cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng, nhưng thầy cũng quyết định tin tưởng em."
"Diệp Văn Nhã, hiện tại em đã là người lớn rồi, tất cả những hành vi, hành động, bao gồm luôn cả lời nói của em, em đều phải tự chịu trách nhiệm, em có hiểu không?"
Hoàng Học Dân nói xong, đưa ray rút từ trong ngăn kéo của mình ra một chồng đề thi thật dày, nhìn qua ước chừng cũng đến cả trăm bài.
"Hôm nay thầy gọi em lên văn phòng là muốn nói với em về việc học lại...... Nhưng nếu em không muốn học lại, vậy mấy đề thi này em lấy về đi, nghiêm túc xem, nghiêm túc học, nhiều ít gì cũng làm cho trình độ của bản thân cao hơn chút trước khi khai giảng học kỳ mới, đến lúc đó cũng không đến mức làm những người khác chê cười, nói em đường đường là một người đứng top 7 trong cuộc khảo hạch thực chiến cả trường, vậy mà khi thi viết cũng thi không đủ điểm chuẩn. Chuyện khác không nói, nếu lời này truyền ra để những người khác nghe thấy được, trường chúng ta về sau còn phải chiêu sinh như thế nào? Huống chi em không muốn để cho người khác nhìn thấy thực lực của mình sao?"
"Được rồi, cứ như vậy đi, em trở về đi! Bài thi trên đó, có cái gì không hiểu, em có thể gọi điện thoại tới hỏi thầy."
Thấy mấy giáo viên khác trong văn phòng sôi nổi đầy mặt tò mò duỗi dài cổ nhìn về phía bên này, Hoàng Học Dân hung hăng trừng mắt nhìn mấy người đó một cái, vẫy vẫy tay bảo Diệp Văn Nhã nhanh chóng rời khỏi văn phòng, trở về học tập.
Ai......
Chỉ mới một lát như vậy, thầy Hoàng cảm thấy tóc mình lại rớt thêm mấy chục cọng, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng nhiều thêm hai vết, thật sự là làm hắn sầu trắng đầu, không muốn nói chuyện.
Nhưng mà cái con bé Diệp Văn Nhã kia, lúc nãy cũng đầy mặt nghiêm túc nhận mấy đề thi kia, không hề có chút dấu hiệu phát hỏa, ngược lại bộ dáng ngoan ngoãn gật gật đầu cũng làm Hoàng Học Dân trong lòng dễ chịu chút, ít nhất đứa nhỏ này nhìn qua cũng không đến nỗi không còn thuốc cứu, còn có thể miễn cưỡng giúp một chút.
Cũng không biết đứa nhỏ này đem bài thi lấy về, có nghiêm túc học tập hay không.
Hay là dạ dạ cho xong......
Tóc hình như lại vừa rụng thêm hai cọng...... Hoàng Học Dân đầy mặt cực kỳ bi thương, trên mặt càng hiện lên cộc lốc.
......
Diệp Văn Nhã ôm một chồng đề thi thật dày đi về ký túc xá, cô cũng không cảm giác gì nhiều đối với lời nói tựa khiêu khích tựa uy hiếp của vị chủ nhiệm ban A kia, ngược lại có chút không biết nên khóc hay cười.
Nói đến cùng, vẫn là hiện giờ cô không thể biểu hiện ra thực lực chân chính của mình, cho nên mới làm những người khác kiêu ngạo dẫm cô một chân, chỉ cần chờ cuộc khảo thí ở học kỳ sau cô đứng trên đỉnh, tất nhiên sẽ không còn ai nghi ngờ trình độ luyện dược của cô nữa.
Ma thực trên địa lục ma pháp thực sự kém xa dược liệu trên thế giới hiện tại, nhưng là một đại tông sư Y Dược có tinh thần lực viễn siêu, Diệp Văn Nhã tất nhiên sở hữu trí nhớ siêu quần.
Tác dụng của tinh thần lực cao giai không chỉ thể hiện trong độ chính xác khi luyện chế thuốc mà còn thể hiện qua trí nhớ siêu phàm.
Tinh thần lực cao giai không chỉ có thể làm cho tinh thần của người sở hữu trở nên minh mẫn gấp trăm lần người bình thường, lại còn có có thể làm người có khả năng xem qua là nhớ.
Lấy trình độ tinh thần lực cao giai hiện giờ của cô, tuy rằng không có biện pháp đạt tới cảnh giới tinh thần lực cắt qua hư không gì đó, nhưng chuyện vô cùng đơn giản đã gặp qua sẽ không quên thì vẫn có thể làm được, thậm chí cô còn có thể tự mình bào chế cho bản thân một ít thuốc, bảo đảm những tri thức mình xem qua, đời này không bao giờ quên.
Trong thời gian một tháng rưỡi của kỳ nghỉ, muốn xem xong tất cả những kiến thức cơ sở đó của hệ Dược thật sự là dư dả.
Vừa mới trở lại ký túc xá, mở cửa phòng ra, Diệp Văn Nhã liền thấy hai người Hoắc Tâm Duyệt cùng Giản Giai Vi kéo rương hành lý ra.
"Thầy Hoàng nói gì với cưng trong văn phòng mà lâu dữ vậy? Sao bây giờ cưng mới trở lại? Xe của hai đứa bọn ta đều đã tới rồi......" Hoắc Tâm Duyệt vỗ vỗ vai Diệp Văn Nhã, cười tủm tỉm nói: "Cưng ở trong ký túc xá nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta về nhà đây, chờ đến học kỳ sau trở về đây, ta nhất định mang cho cưng thật nhiều món ngon nha!"
"Được nha, ta ở ký túc xá chờ hai người."
Ba người từ biệt, Diệp Văn Nhã nhìn theo bóng dáng hai người Hoắc Tâm Duyệt rời đi, vẫy vẫy tay.
Cười tủm tỉm đóng lại cửa phòng, về tới trong phòng ngủ của mình. Con mèo đen mới bò lên cả toà lầu đi vào phòng qua cửa sổ, nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, liền thở phào một hơi.
Ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị người mở ra, bóng người quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt của mình.
Tâm tình vốn phiền muộn đột nhiên bình tĩnh lại.
"Ngao ô! ——"
Mèo đen run run lỗ tai, từ trên cửa sổ nhảy xuống ngao ô một tiếng, vài bước đi đến bên cạnh Diệp Văn Nhã, ngẩng cái đầu nhỏ, tỉ mỉ nhìn chằm chằm đối phương, trong đôi mắt mèo xanh thẳm tràn đầy một sự tin tưởng mà chính mình cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.