Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 38:




"Diệp Văn Nhã, không nghĩ tới ngay cả cỏ dại hay dược liệu cô cũng phân chia không rõ, thế nhưng còn coi mấy cái thứ cỏ dại này như bảo bối, ngàn dặm xa xôi mang về doanh địa...... Mặt mũi của học sinh hệ Dược chúng ta quả thực đều bị cô ném hết! Cho dù cô có là học sinh ban F đi nữa, nhưng phiền cô đi học nghiêm túc nghe giảng, ít nhất thì mấy cái dược liệu trong trường thi này cũng phải phân biệt rõ ràng chứ!"
Thiếu nữ mặt tàn nhang ngửa cao đầu, giống như con khổng tước kiêu ngạo, khóe mắt liếc xéo khinh thường người, hận không thể hếch mũi lên đến lên trời.
Diệp Văn Nhã nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía thiếu nữ tàn nhang đối diện. Mọi người chung quanh nghe thấy thanh âm cũng sôi nổi quay đầu đặt ánh mắt lên người thiếu nữ tàn nhang cùng Tô Uyển Thu.
Mặt Tô Uyển Thu hơi hơi đỏ lên, duỗi tay kéo kéo ống tay áo thiếu nữ tàn nhang, thanh âm vừa mềm mại lại nhẹ nhàng, "Viên Viên đừng nói nữa, mọi người đều là bạn học, muốn giúp đỡ lẫn nhau. Huống chi đám người bạn học Diệp rất lợi hại, trong bảng xếp hạng điểm toàn trường, đội của bạn học Diệp liền xếp hạng 7 toàn trường, hạng nhất toàn khoá, điểm còn cao hơn chúng ta nhiều, rất lợi hại."
"Lợi hại cái gì mà lợi hại?"
Thiếu nữ tàn nhang hừ lạnh một tiếng, lé mắt liếc Diệp Văn Nhã một cái, âm dương quái khí nói: "Ai biết bên trong có cái gì gian lận hay không? Đều nói đạo cao một thước, ma cao một trượng, mấy thiết bị AI của trường chúng ta cũng không phải là thiết bị quân dụng tân tiến nhất..... Huống chi, tôi tuyệt đối không tin có cái phép lạ gì đột nhiên bùng nổ. Rõ ràng trước kia có mấy người thành tích kém không tả nổi, thi cuối năm đều đứng nhất từ dưới đếm lên, nhưng không hiểu sao lại có thể lấy ra những loại thuốc cấp cao mà người khác đều không có cách nào luyện chế......"
"Nếu nói trong chuyện này không có ẩn giấu khúc mắc gì, tôi nhất định không tin tưởng!"
Thiếu nữ tàn nhang nói chắc như chém đinh chặt sắt, mọi người bên cạnh tức khắc nghị luận sôi nổi, ngay cả một ít đồng đội có người bệnh vốn dĩ đang ngo ngoe rục rịch, muốn hỏi xin thuốc Diệp Văn Nhã cũng tạm thời dừng tâm tư, chuẩn bị xem tình huống kế tiếp rồi mới quyết định.
Hành vi của nguyên chủ trước nay trong trường học đều vô cùng nổi bật, lại thêm một cái vị hôn phu là thủ tịch hệ Cơ Giáp của năm 2 nữa, người biết cô ấy đương nhiên không ít. Nhưng vì bộ dáng hấp tấp, nghiêm túc của người của Diệp Văn Nhã lúc nãy quả thật khác xưa quá nhiều, nên không mấy ai có thể nhận ra thân phận Diệp Văn Nhã, hiện tại mới bị người chỉ mặt gọi tên ra.
Mọi người nhìn kỹ lại, đây còn không phải là đại tiểu thư của phủ Bá Tước ương ngạnh kiêu ngạo thành tính trước nay trong trường học sao?
Sắc mặt Diệp Văn Nhã cũng chưa thay đổi, ánh mắt có hơi hơi trầm xuống.
Đối phương nói không sai, bản thân mình đích xác khác với nguyên chủ quá lớn, thậm chí còn không có cách nào có thể giải thích được vì sao hành động bây giờ của mình lại khác biệt với nguyên chủ nhiều như vậy.
Chỉ là ——
Vì sao cô phải giải thích? Vốn dĩ cô đã là cô tiểu thư "ương ngạnh kiêu ngạo" rồi, không đúng sao?
"Ai cần cô tin tưởng? Cô tưởng mình là mặt trời trên cao sao? Mỗi người đều phải vây quanh cô mấy vòng a? Chẳng lẽ chỉ cần cô nói một câu không tin, tôi phải làm tất cả để chứng minh với cô?...... Vậy nếu như cô nói một câu, cô không tin Tiêu nguyên soái tuổi trẻ như vậy lại có khả năng làm vị nguyên soái đứng đầu trong tứ đại nguyên soái, chẳng lẽ nguyên soái Tiêu Thần còn phải vì lời này của cô mà lôi hết các nguyên soái khác ra khiêu chiến sao?"
Ánh mắt Diệp Văn Nhã lạnh lẽo u ám, cười lạnh một tiếng, đồng tử đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm nữ sinh tàn nhang đối diện, ánh mắt sắc lẹm đến làm người dựng hết cả lông tơ, làm cô ta theo bản năng co rúm lại một chút.
Mấy quần chúng vây xem xung quanh trong lúc nhất thời không thể nhịn được, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Ngay cả vài học sinh đang lo lắng cho đồng bạn đang bị thương của mình cũng nhịn không được ngẩng đầu về hướng bên này xem.
Tô Uyển Thu thấy thế, vội vàng tiến lên hai bước, đẩy nữ sinh tàn nhang ra phía sau lưng mình, mím môi nói: "Bạn học Diệp, cô đừng nóng giận, Viên Viên chỉ là nghĩ sao nói vậy, không có ác tý gì, cô đừng để ở trong lòng." Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại dịu dàng, nghe vào tai tức khắc làm đáy lòng mọi người mềm lại ba phần.
Nhưng nữ sinh tàn nhang kia nhìn thấy Tô Uyển Thu phải ăn nói khép nép, tức khắc hai má đỏ lên, "Co, cô, cô rõ ràng chính là cưỡng từ đoạt lí!"
"Tôi thấy cô đúng là có tật giật mình! Bằng không cô dám đứng đây trước mặt toàn thể mọi người, một lần nữa luyện chế một phần thuốc xem? Là cái loại xài mới vừa rồi á...... Hiệu quả trị liệu phải giống y như vậy, loại thuốc cao cấp có thể khôi phục trong nháy mắt!"
Thiếu nữ tàn nhang chỉ vào thanh niên cường tráng đã từ trên mặt đất đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói; "Loại thuốc có thể nháy mắt khôi phục thương thế này, ít nhất phải là thuốc cấp B mới có thể làm được. Trong trường học của chúng ta gần mười mấy năm nay, học sinh mà chưa tốt nghiệp cũng có thể đạt được trình độ này phải nói là ít đến có thể đếm được trên đầu ngón tay! Không ít thầy cô mới cũng chỉ tới trình độ này mà thôi. Cô chỉ là một đứa năm nào thi cuối kỳ cũng đứng bét lớp, chẳng lẽ còn có thể lợi hại hơn cả giáo viên trong trường?! Nếu cô thực sự có bản lĩnh này, tôi sẽ trực tiếp nuốt hết mấy cái bình đựng thuốc luôn!"
Bình đựng thuốc là do trường học phân phát, tất cả đều thống nhất làm bằng thuỷ tinh, mỗi cái bình to chừng nửa bàn tay người trưởng thành, trong tay cô ta hiện tại cầm ước chừng có sáu bảy cái bình thuỷ tinh đó.
"Viên Viên, bạn đừng như vậy......"
Tô Uyển Thu lôi kéo nữ sinh tàn nhang, nhìn về phía Diệp Văn Nhã ra bộ xấu hổ nói: "Bạn học Diệp, Viên Viên chỉ là quá nóng vội. Trong doanh địa nhiều người bị trọng thương như vậy mà lại không có thuốc chữa trị. Lần này khi Viên Viên từ bên ngoài trở về, vừa vặn mang theo không ít dược liệu, chúng ta hãy cùng nhau luyện chế hết thành thuốc chữa thương rồi phân phát cho mọi người đi."
Mọi người ở bốn phía lập tức trố mắt!
Những người bị thương chưa có bắt được thuốc cứu trị càng một đám dùng ánh mắt kích động nhìn về phía hai người Tô Uyển Thu!
Trong đám người cũng không biết có ai cao giọng hô: "Luyện luyện luyện, nhanh nhanh luyện chế thuốc đi! Các người luyện nhanh lên đi a!" Chung quanh những người khác cũng kích động, cũng sôi nổi ồn ào.
Dược liệu không phải cỏ dại mọc đầy đất, bọn họ thông thường cực cực khổ khổ cả ngày cũng chỉ có thể tìm đủ nguyên liệu luyện chế ra năm ba chai thuốc mà thôi, số lượng dược liệu này cùng với tất cả số thuốc luyện chế xong, lúc họ tiến vào doanh địa đã nộp cho huấn luyện viên để sử dụng chung hết rồi. Bởi vậy cho nên một thời gian dài như vậy, cũng không ai luyện ra được bình thuốc nào mới hết.
Không bột đố gột nên hồ, ngay cả dược liệu còn không có, lấy đâu ra thuốc cứu người?
Chính là hiện tại, lại có người sẽ luyện thuốc ngay tại chỗ. Bọn họ sao có thể không hưng phấn chứ? Cho dù chỉ có một chai thuốc đi nữa, cũng hơn là không có giọt nào rất nhiều!
Trong đám người thậm chí không ít người gào thét lớn, nguyện ý giúp cô thử thuốc.
"Bạn học Diệp...... Vậy là cô phải đồng ý sao?" Bạch Hạ cõng ba lô, bước hai ba bước tiến đến bên cạnh Diệp Văn Nhã, thấp giọng dò hỏi.
Ba lô của hắn, còn có ba lô của lão Phan nữa, tất cả đều chứa đầy đống dược liệu mà Diệp Văn Nhã đã hái, muốn tỷ thí thì không có chút vấn đề gì. Trên thực tế hắn cũng rất muốn để Diệp Văn Nhã luyện chế thêm một ít thuốc, không chỉ vì số dược liệu trong ba lô quá nặng, quan trọng nhất chính là trong doanh địa này số người bị thương thật sự quá nhiều.
Diệp Văn Nhã gật gật đầu, cô đã tích trữ được không ít dược liệu, luyện chế một ít thuốc chữa thương hệ Ánh Sáng cấp thấp cũng không khó khăn.
Nhưng mà......
Lúc trước đúng là cô đã coi khinh cái cô nàng Tô Uyển Nhu nhìn qua nhu nhu nhược nhược kia, lúc này không ít người rõ ràng ngứa mắt cái cô gái tên Viên Viên hùng hổ doạ người đó, nhưng Tô Uyển Thu chỉ cần làm như thuận miệng chuyển đề tài, liền làm thế cục trong sân nháy mắt nghịch chuyển, mọi người đều ồn ào.
Thôi thì đối phương đã vươn mặt tới bảo cô giáo huấn, sao cô lại có thể sẽ cự tuyệt?
Lời của Diệp Văn Nhã là hướng về phía nữ sinh tàn nhang nói, nhưng mắt lại là không chớp, nhìn chằm chằm Tô Uyển Thu: "Luyện chế thuốc hả? Được nha, vừa lúc khi tôi tiến vào đây cũng mang theo chút dược liệu, vừa vặn có thể luyện chế một ít thuốc trị thương...... Nhưng mà nếu hai người cũng muốn luyện chế thuốc, không bằng chúng ta liền cùng nhau so thử xem, xem thuốc của ai hiệu quả tốt hơn, thế nào?"
"Người nào thua...... Vậy thì làm giống như cô nói ban nãy đi...... Nuốt hết mấy cái bình đựng thuốc này, thấy sao?" Diệp Văn Nhã cười tủm tỉm quay đầu nhìn về phía nữ sinh tàn nhang, lời này chính là lời đối phương vừa mới nói với cô.
"Được! So thì so, tôi mà sợ cô sao?!" Nữ sinh gọi là Viên Viên nghiến răng nghiến lợi, dứt khoác đáp.
"Viên Viên......" Tô Uyển Thu lôi kéo ống tay áo Viên Viên, đầy mặt nôn nóng, vừa định nói chuyện.
Bỗng nhiên ——
Trên không trung, đỉnh lồng năng lượng phòng hộ vang lên một tràn âm thanh ầm ầm ầm vù vù, bỗng nhiên cắt ngang lời Tô Uyển Thu muốn nói nói.
"Hử?"
Diệp Văn Nhã theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy trên bầu trời chợt xuất hiện từng chấm màu đen li ti, từ phương xa ào ào lao như bay đến! Được một lúc sau, những chấm nhỏ này đã to lên rất nhiều, hiện rõ hình thù ra ở trước mặt mọi người!
Đó là từng nhóm phi cơ chiến đấu dài chừng trăm trượng hai màu vàng đen, mà trên cái chiến hạm to lớn chứa đầy những bộ cơ giáp lại có dấu hiệu đầu sư tử của hoàng gia màu xám cực lớn, bốn chiếc xe bay tuần tra loại nhỏ bay sát bên cạnh, nhìn cứ như bốn con chim sẻ nhỏ xíu vô cùng đáng thương.
"Dấu hiệu Hoàng Kim Sư! Đây là dấu hiệu của đội tự vệ hoàng gia!"
"Là chiến cơ Rạng Đông! Đây là chiến cơ được trang bị cho quân đoàn Tinh Thần Rạng Đông dưới trướng Hoàng Thái Tử!"
"Cái xe ở giữa đó là cái gì?! Là xe tuần tra của các huấn luyện viên sao?!"
"Hoàng Thái Tử! Là Hoàng Thái Tử điện hạ tới! Nhất định là Hoàng Thái Tử điện hạ tới cứu chúng ta!"
Trên quảng trường, một đám học sinh kích động vạn phần, bọn họ đứng dậy, động tác nhất trí ngửa đầu nhìn về phía không trung, ánh mắt nóng rực. Hơi thở cuồng nhiệt lưu chuyển trên không trung, mọi người sớm đã ném mâu thuẫn giữa Diệp Văn Nhã va hai người Viên Viên ra sau đầu, trong mắt trong lòng chỉ còn lại chiến cơ và một hàng cơ giáp trên bầu trời kia.
Mèo đen ngồi xổm bên cạnh Diệp Văn Nhã, cũng ngửa đầu nhìn chiến cơ đang bay trên không trung, mắt không chớp, đầy mặt nghiêm túc.
"Phanh phanh phanh phanh! ——"
"Phanh phanh phanh phanh! ——"
Từng luồng lửa đạn dày đặc từ trong miệng những khẩu pháo lạnh băng trên chiến cơ phóng ra, thẳng đánh về đám Trùng tộc khổng lồ đang vây bên ngoài doanh địa. Một hàng cơ giáp cơ động từ trên trời giáng xuống, hùng hổ nhào về phía những con Trùng tộc có cánh đang vây kín xung quanh lồng năng lượng phòng hộ.
Số lượng lớn Trùng tộc bị đánh chạy tứ tán tán loạn, hoảng sợ rít chói tai, cũng không dám đứng bên ngoài công kích vào doanh địa nữa.
Lửa đạn che trời lấp đất khiến cho toàn bộ doanh địa rung chuyển lên, mặt đất chấn động đến cơ hồ làm cho người không cách nào đứng thẳng, Diệp Văn Nhã cùng đông đảo học viên cùng nhau ngồi xổm xuống đất, nhưng sâu trong đáy lòng của cô giờ phút này lại nhấc lên từng luồng sóng lớn. Tuy Y Học ở trong thế giới này có lẽ không thần kỳ bằng đại lục Lazefasia, nhưng uy lực của mấy thứ cơ giáp hay chiến hạm này lại cơ hồ có thể so sánh với cấm chú của Đại Ma Đạo Sư.
Thậm chí, còn muốn khoa trương khủng bố hơn cả cấm chú! Nói gì thì nói đây cũng là cơ giáp chiến cơ, chỉ cần có đủ năng lượng, sẽ có thể duy trì lửa đạn chiến đấu như thế này liên tục, còn cấm chú của Đại Ma Đạo Sư thì mỗi lần sử dụng, lại là thiêu đốt sinh mệnh của chính mình, đó là chưa tính đến mấy thứ chiến hạm khổng lồ kia còn lợi hại hơn cả cơ giáp chiến cơ này nhiều.
Trận công kích lửa đạn mau chóng đi qua, các chiến sĩ đội tự vệ hoàng gia trong bộ cơ giáp đang tiếp tục hạ từ trên không xuống, không ngừng truy kích về hướng đám Trùng tộc chạy trốn.
Phi cơ chiến đấu cùng xe tuần tra lần lượt từ chậm rãi chui vào cửa trên không của lồng năng lượng phòng hộ đã được mở ra mà tiến vào, ngừng lại trên quảng trường doanh địa.
"Ầm ầm ầm ——"
Dẫn đầu là một đoàn phi cơ chiến đấu, cửa khoang mở ra, một người đần ông tóc vàng mắt xanh lam, thân cao ước chừng chừng 1m95, thân thể thon dài, khí độ tôn quý, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ dẫm lên một đôi ủng quân đội đen, chậm rãi đi xuống cabin.
Người đàn ông cao lớn tóc vàng vừa xuất hiện, đám người chung quanh nháy mắt liền gào lên từng đợt kinh hô.
"Hoàng Thái Tử điện hạ! Là Hoàng Thái Tử điện hạ Lôi Trạch!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.