Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 30: Địch tập kích




Hành quân không còn là một công việc buồn tẻ, tối thiểu nhất đối với Tiền Bất Ly mà nói thì đúng là như thế, chàng hữu tình, thiếp cố ý, một người nguyện tiến, một người nguyện đón. Chỉ trong thời gian rất ngắn, trạng thái tình cảm giữa Tiền Bất Ly cùng Cơ Thắng Tình đã tăng lên rất nhiều.
Nếu như nói tình cảm của hai người như keo như sơn, có vẻ hơi khoa trương một chút, thế nhưng hai người suốt ngày đều trốn ở trong xe ngựa là sự thật. Chỉ có điều Cơ Thắng Tình vẫn còn hơi thẹn thùng, vì không muốn để cho lời đồn truyền đi không hợp thói thường, nàng kiên quyết mang theo Kha Lam cùng Kha Lệ làm bóng đèn, còn làm bộ xem như không hiểu ám chỉ của Tiền Bất Ly.
Hành quân đã đến ngày thứ năm, trinh sát con đường phía trước phát hiện một đám trinh sát không rõ thân phận. Đám người này dù mặc quân trang của Cơ Chu quốc, nhưng mỗi lần gặp gặp nhau, đám người này đều tránh đi. Sau khi Vương Thụy nhận được tin tức, hắn mệnh lệnh trinh sát nghĩ biện pháp bắt sống mấy người. Không ngờ đối phương tương đối cảnh giác, suốt cả buổi vẫn không thể bắt được một người nào.
Vương Thụy trở lại trung quân, thương nghị một hồi cùng Tiền Bất Ly, tạm thời từ bỏ việc trinh sát hai cánh trái phải, tập trung đại bộ phận trinh sát đến con đường phía trước, chia làm mấy điểm xa gần phối hợp thành Nhạn hành trận (khi bay nhạn thường bay theo hàng), tóm một mẻ lưới lớn, cuối cùng bắt giữ được sáu tên trinh sát.
Sau khi Vương Thụy cùng Tiền Bất Ly thẩm vấn, bọn chúng thừa nhận mình là trinh sát của cửa ải Liên Thành, phụng mệnh lệnh thành chủ đến tìm hiểu tin tức hai bên Lạc Nhật Hạp Cốc, nghe nói, thành chủ Hạ Quýnh Danh phát hiện có địch nhân bộ lạc Phi Ưng xâm lấn. Hỏi tiếp, bọn chúng cũng không thể nói được bất kỳ tin tức cụ thể nào khác, lại còn nói hưu nói vượn một hồi.
Tiền Bất Ly vừa mệnh lệnh toàn quân tiến chầm chậm, vừa mệnh lệnh cho Đỗ Binh đi cản hậu, chuẩn bị khẩn cấp ứng biến. Việc chế định kế hoạch phải bắt đầu phân tích từ chỗ xấu nhất, mà tình huống xấu nhất trước mắt chính là Hạ Quýnh Danh không tiếc gánh chịu bêu danh, cấu kết cùng người bộ lạc Phi Ưng, chuẩn bị gây bất lợi đối với công chúa.
Tiền Bất Ly nhiều lần suy nghĩ rằng cho dù trung quân Trát Mộc Hợp có tiến vào Lạc Nhật Hạp Cốc trước thì cũng không thể vượt quá ba nghìn người. Sau khi bị Đỗ Binh ngăn giết, còn cả chuyện phải đi xuyên qua một hạp cốc, nhất định sẽ phải giảm quân số trong chiến đấu, cho dù Trát Mộc Hợp không chết, binh mã trong tay hắn cũng sẽ không thể vượt qua một nghìn người. Mặt khác, bọn chúng còn không có cách nào chỉnh đốn binh mã, mượn tám cái lá gan của Hạ Quýnh Danh, hắn cũng không dám để cho cận vệ kỵ binh của Trát Mộc Hợp tiến vào cửa ải Liên Thành! Nhiều nhất là đưa tặng một ít quân bị phẩm, binh lính của Trát Mộc Hợp nhất định có thể khôi phục được sức chiến đấu, nhưng khôi phục cực kỳ có hạn.
Về phần Hạ Quýnh Danh có thể phái binh liên hợp tiến công cùng Trát Mộc Hợp hay không, loại khả năng này còn ở mức độ nhỏ hơn nữa. Những điều khác không nói, chỉ cần trước trận dựng thẳng một cây Kim Long kỳ, quân đội Cơ Chu quốc ai dám tiến công? Thiên Uy quân của hắn dám chặt đứt Kim Long kỳ đó là bởi vì ở bên dưới cờ không có người, còn bị Tiền Bất Ly định nghĩa là quân xanh. Nếu như công chúa đứng ở dưới cờ, Thiên Uy quân cũng không dám tiến công.
Thế nhưng, cho dù chỉ có một nghìn quân cận vệ, cũng tuyệt không thể khinh thường Trát Mộc Hợp, Tiền Bất Ly hạ lệnh co rút đội ngũ lại, trời sáng rõ mới hành quân, quá trưa thì dừng lại nghỉ ngơi, tận lực bảo đảm thể lực của binh sĩ.
Lại qua ba ngày, lính trinh sát phía trước rốt cục truyền về một tin tức, có một đội kỵ binh gần ngàn người đang rất nhanh tiếp cận, đối phương không có cờ hiệu, ăn mặc không chỉnh tề, rất có thể chính là cận vệ kỵ binh thủ hạ của Trát Mộc Hợp.
"Đỗ Binh, nếu như ngươi chỉ huy đội kỵ binh đối chiến cùng bọn chúng, có thể đánh thắng bọn chúng hay không?" Tiền Bất Ly nhìn về phía Đỗ Binh.
Đỗ Binh cười gượng gạo một cái, lắc đầu nói: "Không được, chúng ta cưỡi ngựa bắn cung không bằng bọn hắn, không thể nào đánh được"
"Có thể kiềm giữ hay không?"
"Rất khó, nếu như là cận chiến mà nói..., kỵ binh của ta không sợ bọn chúng, còn cưỡi ngựa bắn cung chúng ta sẽ tổn thất lớn hơn."
"Ngay cả kiềm giữ cũng không được?" Tiền Bất Ly thì thào nói một câu, lâm vào trầm tư.
"Đại nhân, các huynh đệ của ta không phải bọn hèn nhát! Thế nhưng bọn chúng đều lớn lên trên lưng ngựa, cho dù tiểu hài tử cũng có thể làm được động tác hợp nhất người ngựa, đừng nói là khinh kỵ cận vệ tinh nhuệ !"
"Cung thuật của các ngươi kém bao nhiêu khi so sánh với bọn chúng? Tầm bắn thế nào?"
"Cung thuật chỉ kém một chút, nhưng không quá nhiều, tầm bắn đều giống nhau. Nhưng bọn chúng luôn rất nhanh xông vào trong tầm bắn, bắn chụm, chờ tới khi chúng ta bắn, bọn chúng liền chạy nghiêng ra hai cánh, chạy ra khỏi tầm bắn. Cho dù liều đánh như nào đi nữa chúng ta đều chịu thiệt. Nếu như chúng ta đứng bất động, tổn thất còn lớn hơn nhiều so với bọn chúng, nếu như lao ra liều cưỡi ngựa bắn cung cùng bọn chúng, chúng ta tổn thất càng lớn."
Tiền Bất Ly đã hiểu, trên thế giới này dân tộc thảo nguyên tinh thông chiến thuật không sai biệt lắm so với thế giới của mình, đau đầu! Tuy hiện tại có gần ba nghìn binh sĩ, chiếm được ưu thế về số lượng, nhưng Tiền Bất Ly có thể xác định, đối phương tuyệt đối sẽ không liều mạng cùng mình! Ồ? Bọn chúng không thể liều mạng. . . . Lúc này có thể làm chút văn vẻ ....
"Đại nhân, ngài có kỳ chiêu gì không?" Đỗ Binh đầy kỳ vọng nhìn Tiền Bất Ly.
"Không cần dùng kỳ chiêu!" Tiền Bất Ly trợn mắt nhìn Đỗ Binh: "Gặp nhau trên đường, người dũng cảm thắng! Hãy truyền lời của ta xuống, để cho các huynh đệ nhớ kỹ!"
"Tuân mệnh, đại nhân!" Đỗ Binh đáp ứng một tiếng, do dự nửa khắc, vẫn không cam lòng hỏi: "Đại nhân, chẳng lẽ chỉ có thể liều mạng thôi sao?"
"Ta muốn liều mạng, nhưng Trát Mộc Hợp không để cho ta cơ hội." Tiền Bất Ly lắc đầu, nói: "Các ngươi có vũ khí nào có tầm bắn xa so với cung tên hay không?"
"Có, Cước Đạp nỏ, nỏ xe còn có xe bắn đá đều có tầm bắn xa hơn so với cung tên."
"Chúng ta có bao nhiêu?" mắt Tiền Bất Ly sáng rực lên.
"Cước Đạp nỏ là vũ khí chuyên dụng của cấm vệ quân Hoàng thành, chúng ta không có. Nỏ xe chỉ quân đoàn mới được phân phối, chúng ta cũng không có, xe bắn đá thì hình như có một cái. . . ."
"Móa, tất cả đều nói nhảm, chẳng khác nào nói không có!" Tiền Bất Ly không kiên nhẫn đã cắt ngang lời Đỗ Binh mà nói: "Có một cái xe bắn đá? Cũng tốt, tóm lại có còn tốt hơn không, xe bắn đá ở nơi nào? Mang ta đi nhìn xem."
Xe bắn đá ngay ở trong bộ binh của Nhiệm Soái, duy nhất chỉ có một cái này. Đồ chơi này chỉ chuẩn bị cho công thành, mà phía trước Tuyết Nguyên thành chính là sông băng Khai Thiên, căn bản không cần xe bắn đá, hoàn toàn chỉ để bài trí, chính bởi vì như vậy, dựa theo số lượng binh sĩ, Nhiệm Soái vốn nên có bốn chiếc xe bắn đá, nhưng cuối cùng chỉ để lại một cái.
Tiền Bất Ly dạo qua một vòng vòng quanh xe bắn đá, chiếc xe được bảo dưỡng coi như tạm ổn. Hắn nói: "Trước thử bắn một chút cho ta xem."
"Tuân mệnh, đại nhân." Điều khiển xe bắn đá chính là tám binh sĩ, phân công tương đối rõ ràng. Xe bắn đá rất nhanh được cố định trên mặt đất, hai binh sĩ khiến tới một tảng đá, những binh lính còn lại vặn mở cơ lò xo, kỳ thật nói là cơ lò xo, chính xác thì phải nói là vài da gân rộng thùng thình.
Oành một tiếng, tảng đá bị bắn ra vào không trung, kéo lê một đường cong, sau đó nặng nề nện trên mặt đất, làm tóe lên một cơn sóng tuyết.
Tiền Bất Ly nhìn ra một chút, không tệ không tệ, có thể bắn được hơn năm trăm bước xa, mạnh hơn nhiều so với cung tên: "Thử bắn lại một lần nữa" Hắn cần phải biết được thời gian mỗi một lần lắp đạn của xe bắn đá.
"Đại nhân, chúng ta không có hòn đá" Một sĩ binh sợ hãi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.