Đế Quốc Chiến Thần

Chương 96: Đừng hại anh ấy




Chu Xung, Hoàng Minh, Kỳ Tiếu Thiên đều đi vào biệt thự của Chu Hàn, sắc mặt của mọi người u ám, có hơi khó chấp nhận chuyện này.
“Nguyên soái, lần này không phải chuyện đùa.” Kỳ Tiếu Thiên không nhịn được lên tiếng nói: “Lần này các nhân vật nổi tiếng thế giới cũng có nhiều tử thương, thậm chí có người nghi ngờ là cậu cố ý mượn chuyện lễ cưới để trả thù bọn họ.”
Sau khi Chu Hàn nghe vậy sắc mặt vẫn bình tĩnh, cũng không có thay đổi quá lớn.
“Cái thiện không sợ cái ác, ai nghi ngờ tôi bảo kẻ đó đứng ra mặt đối mặt nói chuyện với tôi.” Chu Hàn thản nhiên nói một câu, mặc dù giọng điệu bình tĩnh nhưng mang theo sát khí.
Kỳ Tiếu Thiên nghe vậy hơi sửng sốt, gã cười gượng một tiếng: “Nguyên soái, mặc dù tôi biết anh vô tội, nhưng không thể lấp kín miệng quần chúng.”
Thật ra, lúc này Kỳ Tiếu Thiên suýt nói ra một câu: “Mắt của quần chúng sáng như tuyết”. Nhưng mà gã không có lá gan đó thôi.
Chu Hàn hơi gật đầu, nói với Kỳ Tiếu Thiên: “Thời gian một tuần tôi sẽ có một câu trả lời cho nhân dân Hòe Châu.”
“Được, có những lời này của Chu nguyên soái, tôi yên tâm rồi.” Kỳ Tiếu Thiên mỉm cười mà đứng dậy, còn giả dối mà chắp tay về phía Chu Hàn: “Tạm biệt.”
Dứt lời gã xoay người rời đi.
Chu Xung thấy thế thở dài nói: “Nguyên soái, tình hình rất xấu.”
“Hào Đoạt trở thành bá chủ Cảng Thành trong một đêm, mà Hoành Thành là thế giới của nhà họ Hào, chỉ sợ sau này ngài muốn phát triển đến phía Bắc có chút khó khăn.”
Hoắc Khai Hà bên cạnh nghe vậy lập tức giận dữ, ông ta cười lạnh một tiếng: “Bá chủ Cảng Thành? Chỉ dựa vào kẻ không có đầu óc như cậu ta cũng xứng sao?”
“Xem ra tôi không ở Cảng Thành mấy ngày đã xảy ra khá nhiều biến cố.”
Chu Xung gật đầu không nói thêm, nhưng hình như ánh mắt ông ta nhìn về phía Hoắc Khai Hà lộ ra vẻ khinh thường.
“Mẹ em tỉnh rồi.” Mà đúng lúc này Tô Hàm đột nhiên chạy đến nói với Chu Hàn: “Bà ấy muốn gặp anh.”
Chu Hàn gật đầu, nói về phía mấy người Chu Xung và Hoàng Minh: “Chờ tôi một lát.”
Vừa dứt lời anh lập tức đứng dậy rời đi, đi thẳng đến phòng ngủ của Hách Lôi.
Đi vào phòng ngủ, mùi thuốc khắp phòng có hơi gay mũi.
Chu Hàn hơi nhăn mày lại, liếc mắt nhận ra gương mặt của Hách Lôi đã gầy nửa vòng, rất yếu ớt nằm ở trên giường.
“Con rể à, con nhất định phải bảo vệ cho con gái mẹ thật tốt.” Hách Lôi vươn tay về phía Chu Hàn, khuôn mặt đầy nôn nóng: “Nhất định không được để con gái của mẹ xảy ra chuyện.”
Chu Hàn gật đầu, tiến lên vài bước nắm lấy tay của Hách Lôi. Đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Mẹ yên tâm, có con ở đây Tô Hàm sẽ không sao.”
Thấy Chu Hàn bảo đảm với mình, lúc này Hách Lôi mới chuyển đề tài: “Chuyện lần này mẹ không trách con, Hào Đoạt đó là ai trong lòng mẹ biết rõ.”
“Lúc trước cậu ta theo đuổi Tô Hàm nhà mẹ, còn đến Hòe Châu uy hiếp cả nhà họ Tô.”
“Nếu không phải sau đó cậu ta thay người yêu như thay áo, chỉ sợ lúc ấy chúng ta sẽ phải gả Tô Hàm cho cậu ta.”
Nghe Hách Lôi nói xong, sắc mặt của Chu Hàn trở nên u ám hơn.
Sớm biết như thế, lúc trước không nên thả Hào Đoạt đi, giữ gã lại mãi mãi.
Nhưng Chu Hàn cũng không ngờ Thanh Long chỉ cho đối phương một cái tát nhưng mà đổi lại sự trả thù thế này.
Vậy có thể thấy được Hào Đoạt này độc ác thế nào.
Rời khỏi phòng của Hách Lôi, Chu Hàn lại bàn bạc với đám người Chu Xung một lúc, cuối cùng quyết định đám người Chu Xung canh giữ ở Hòe Châu.
Mà Chu Hàn dẫn theo Tô Hàm và đám người Hoắc Khai Hà cùng tiến vào chiếm giữ Cảng Thành.
Còn vợ chồng Tô Khánh Đông thì để bọn họ tạm thời ở lại Hòe Châu, chờ sau khi bên Cảng Thành ổn định sẽ đón hai người qua.
Gần lúc màn đêm buông xuống, Tony Bond gõ vang cửa phòng của Chu Hàn.
Từ sau lần trước bị Vân Nhi đâm một đao ở khách sạn, Tony Bond vẫn luôn dưỡng thương.
Anh ta vốn muốn đến lễ cưới hôm qua nhưng Tiết Minh Dương dặn không thể đi, bởi vì chất độc trong người anh ta vẫn chưa giải sạch sẽ.
Vả lại chất độc đó rất dễ dàng lây bệnh, cũng chính vì vậy mà Tony Bond mới không thể đi được.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, Chu Hàn từ bên trong đi ra.
“Có chuyện gì?” Anh lên tiếng hỏi Tony Bond.
Tony Bond nặn ra nụ cười khổ, lên tiếng nói: “Chu nguyên soái, tôi không về nữa, sau này sẽ đi theo anh, làm quần áo cho anh.”
Chu Hàn nghe vậy hơi sửng sốt, không nghĩ ra dây thần kinh nào của Tony Bond bị chập.
Nhưng mà anh không hỏi nhiều, chỉ thản nhiên gật đầu.
Lúc đang rối ren, chuyện xảy ra gần đây khiến Chu Hàn sứt đầu mẻ trán, tất nhiên anh không lo được quá nhiều.
Nếu Tony Bond muốn ở lại thì cho anh ta ở lại.
Dù sao ngày mai sẽ phải khởi hành chạy tới Cảng Thành, Chu Hàn còn phải chuẩn bị rất nhiều.
Sau khi Tony Bond vừa rời khỏi, Hoắc Nghệ Tinh đến tìm Chu Hàn.
“Chu nguyên soái, tôi…” Gương mặt già nua của Hoắc Nghệ Tinh đầy bực bội, sắc mặt càng cực kỳ khó coi.
Mà Hoắc Khai Hà cũng đứng bên cạnh Hoắc Nghệ Tinh, vẻ mặt của hai người đều có hơi kỳ lạ.
“Sao rồi?” Chu Hàn thấy Hoắc Nghệ Tinh muốn nói lại thôi, lập tức trở nên nghi ngờ.
Gần như cùng lúc đó, anh lập tức nhớ lại một chuyện, chính là trước đây Hoắc Nghệ Tinh hạ độc Hào Đoạt.
“Lần trước ông đã hạ độc gì cho Hào Đoạt?” Lúc Chu Hàn nhớ ra điều này, lập tức hỏi một câu.
Hoắc Nghệ Tinh hơi bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, ông ta lên tiếng trả lời: “Nhuyễn thân tán.”
Chu Hàn vừa nghe câu này, cuối cùng hiểu vì sao Hào Đoạt tức giận như vậy, đến mức cho nổ hiện trường hôn lễ.
Hoá ra là thuốc của Hoắc Nghệ Tinh đang quấy phá, thuốc của ông ta đã biến Hào Đoạt thành người đàn ông vô dụng.
“Việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.” Chu Hàn an ủi một tiếng, chuyển đề tài: “Thu dọn đồ đạc, ngày mai đến Cảng Thành.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi, trở lại phòng của mình.
Một đêm yên lặng, ngày kế tiếp, khi đám người Chu Hàn chuẩn bị xuất phát, sáu đại chiến thần quay về bên cạnh Chu Hàn.
“Nguyên soái, mấy ngày nay Hào Đoạt vẫn luôn rúc trong một trang viên ở Cảng Thành, lực lượng bảo vệ của gã rất lớn mạnh, chúng ta không thể tấn công.” Gương mặt của Thanh Long đầy hổ thẹn, giống như chịu nhục nhã lớn.
Chỉ sợ lúc này vẫn cần Chu Hàn tự ra tay, dẫn dắt bọn họ mới có thể xông vào bắt được Hào Đoạt.
Dù sao trước đây khi bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, đều dựa vào Chu Hàn ra tay mới giải quyết thuận lợi.
“Không sao, chuẩn bị khởi hành.” Chu Hàn nói một câu giống như nói với mọi người.
“Được.” Mọi người đồng loạt trả lời, cùng rời khỏi biệt thự.
Tô Khánh Đông nhìn mọi người rời đi, dáng vẻ có chút đượm buồn.
Tô Hàm nhìn chằm chằm bóng người của ba qua kính chiếu hậu, cô không nói cái gì.
Ba giờ chiều, đám người Chu Hàn đến Cảng Thành.
“Chu nguyên soái, mọi người đến thẳng nhà tôi là được.” Hoắc Khai Hà nhiệt tình đưa ra lời mời.
Hoắc Tử Kim bên cạnh nghe vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức sa sầm.
Trước đây cô ta làm tôi tớ cho Chu Hàn không lâu, bây giờ ba mình lại mời Chu Hàn đến nhà ở, điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Vốn dĩ Hoắc Tử Kim cho rằng, chỉ cần Chu Hàn giải quyếtH hoàng tử xong thì có thể không cần gặp và đối mặt với Chu Hàn nữa.
Nhưng không ngờ rằng sau khi trải qua chuyện của Hào Đoạt, Chu Hàn trực tiếp dẫn Tô Hàm và Tiết Minh Dương, còn có cả Tony Bond đi vào Cảng Thành.
Mặc dù rất không muốn Chu Hàn vào trong nhà của mình, nhưng nghĩ đến con khỉ lông vàng Tony Bond cũng sẽ đi vào theo, không biết vì sao trong lòng trở nên rất vui sướng.
“Anh Tony Bond, đến nhà tôi ở nhưng phải giặt quần áo và lau giày cho tôi.” Hoắc Tử Kim thình lình nói một câu với Tony Bond, trên mặt cô ta đầy ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.