Đế Quốc Chiến Thần

Chương 42: Tôi chết thay anh ấy




Sau đó, một chiếc trực thăng bay trên đầu Chu Hàn.
Nhóm người Chu Hàn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc thang dây thả xuống, sau đó, một bóng dáng thướt tha xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Giai nhân thuận theo thang dây trượt xuống, động tác thành thục điêu luyện, cô ta xuống máy bay dễ dàng như đang múa cột.
“Bộp” một tiếng, người phụ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống đất, ánh mắt lập tức đánh giá nhóm người Chu Hàn.
Cô ta chần chờ không lên tiếng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tô Hữu Đào đang quỳ dưới đất.
“Anh nuôi, anh đứng lên trước đi.” Người phụ nữ xinh đẹp đó dường như không muốn có bất kỳ đụng chạm gì với nhóm Chu Hàn, chỉ nhanh chóng đi đến trước mặt Tô Hữu Đào, đỡ gã ta đứng lên từ dưới đất.
Mà lúc này Tô Hữu Đào đã chấn động không nói nên lời, gã ta làm sao cũng không ngờ Hoắc Tử Kim lại trọng tình nghĩa đến mức này.
Đích thân dùng máy bay riêng đến cứu mình, phần tình nghĩa này thật hiếm có, đáng quý biết bao.
Lúc này miệng lưỡi Tô Hữu Đào khô khốc, cực kỳ cảm động, càng không biết phải cảm ơn thế nào mới được.
Mà người phụ nữ xinh đẹp kia dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Hữu Đào, lập tức môi đỏ khẽ mở, lên tiếng nói: “Anh nuôi, giữa chúng ta không cần khách sáo, tuyệt đối đừng xa lạ.”
Dứt lời, cô ta trực tiếp xoay người, sau khi ánh mắt quét một vòng nhóm người Chu Hàn, rất nhanh đã khóa chặt Chu Hàn.
Cô ta bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, trực tiếp cúi người chín mươi độ.
Giọng điệu lớn tiếng rõ ràng nói: “Con cháu nhà họ Hoắc Hoắc Tử Kim xin chào Nguyên soái.”
Sau khi lời này thốt ra, trừ nhóm người Thanh Long, cả nhà Tô Hàm bao gồm Tô Hữu Đào đều kinh ngạc.
Nguyên soái? Chu Hàn lại là Nguyên soái?
Đây là điều họ ngàn vạn lần không ngờ đến, trong lòng càng không thể liên tưởng Chu Hàn và Nguyên soái lại với nhau.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Chu Hàn lại bình tĩnh ung dung nói: “Có chuyện gì?”
Hoắc Tử Kim không dám đứng thẳng lưng, cô ta vẫn duy trì tư thế cúi người chín mươi độ, cung kính nói với Chu Hàn: “Nguyên soái, anh nuôi tôi không biết thân phận của anh nên vô ý mạo phạm.”
Dứt lời, cô ta chuyển chủ đề: “Nhưng anh nuôi có ơn cứu mạng tôi, tôi cam tâm thay anh ấy chịu phạt. Muốn chém muốn giết đều nghe anh, tôi bằng lòng chết thay anh nuôi.”
Từng câu nói móc tim móc phổi khiến Hách Lôi cảm động muốn rơi nước mắt.
Đồng thời nhìn về phía Tô Hữu Đào, tuy thằng nhóc này chẳng có tiền đồ gì, nhưng rất biết cách cua gái, có thể khiến người ta đổ máu vì gã ta như vậy.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi không định truy cứu Tô Hữu Đào nữa.” Dứt lời, Chu Hàn trực tiếp ôm Tô Hàm xoay người lên xe rời đi.
Mà Hách Lôi và Tô Khánh Đông cũng theo sát phía sau, chỉ là vẫn chấn động không thôi, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Hoắc Tử Kim hỗn loạn trong gió, có chút không biết làm sao.
Tô Hữu Đào kéo Hoắc Tử Kim lên, không để cô ta tiếp tục duy trì tư thế cúi người chín mươi độ nữa, giọng điệu vui mừng nói: “Em gái, lần này cám ơn em. Đi, anh nuôi mời em ăn beefsteak.”
Hoắc Tử Kim lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, anh nuôi này có trái tim thoải mái quá rồi, vừa nãy suýt đã mất mạng, giờ còn có tâm trạng ăn beefsteak?
Một nơi khác, sau khi nhóm Chu Hàn trở về biệt thự, Hách Lôi vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ.
Mà Tô Hàm dựa vào lòng Chu Hàn, tính toán cho sau này.
Đột nhiên, điện thoại Chu Hàn vang lên.
Lấy ra xem, là điện thoại đường dài quốc tế.
Gần như không cần đoán, Chu Hàn cũng biết là Tony Bond gọi đến.
“Anh Chu, đã lâu không gặp.” Đầu kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói vui vẻ cười đùa của Tony Bond.
Chu Hàn không muốn cười giỡn với anh ta, lập tức nói thẳng: “Anh không bắt được, phải không?”
Tony Bond nghe vậy sửng sốt, nhưng anh ta rất nhanh lấy lại tinh thần, nói vào điện thoại: “Anh Chu đúng là như thần. Tô Hữu Đào kia về nước mất rồi, hại tôi ở nước ngoài tìm gã ta lâu như vậy.”
Chu Hàn vừa định lên tiếng, nhưng chính vào lúc này một luồng sát cơ đột nhiên khóa chặt anh.
Chu Hàn lập tức không quan tâm đến điện thoại nữa, quét mắt một vòng lập tức phát hiện trong phòng có không dưới mười chấm đỏ đang rung chuyển.
Nhiều tay súng bắn tỉa như vậy.
Rất hiển nhiên, đây là có sát thủ đến lấy mạng, hơn nữa muốn lấy mạng cả nhà Tô Hàm.
“Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ, phòng thủ.” Chu Hàn lập tức ra lệnh.
Lúc này ba người cũng chú ý đến nguy cơ kéo đến, lập tức theo bản năng lấy tấm khiên từ trên người ra.
“Vợ, ba mẹ, mọi người mau qua đây.” Chu Hàn vội vàng tập trung mọi người lại cùng một chỗ.
Mà Thanh Long Bạch Hổ và Huyền Vũ lúc này đã lắp xong tấm khiên, mỗi tấm khiên cao hai mét, tuy nhìn qua rất mỏng, nhưng khả năng chống đạn hạng nhất.
Thanh Long, Bạch Hổ và Huyễn Vũ lập tức bảo vệ nhóm người Chu Hàn, ba người ai nấy đều mang theo một tấm khiên, bảo vệ cả nhà Tô Hàm ở giữa.
Tấm khiên đã hình thành vòng bảo vệ hình tam giác, bên dưới bằng phẳng, vừa hay kết nối lại một chỗ.
Mà đỉnh đầu là đỉnh nhọn, cũng có thể kết hợp hoàn hảo, lập tức bao phủ mọi người trong không gian nhỏ hẹp.
Trong tấm khiên tối đen một vùng, nhóm Chu Hàn được cố định trong không gian nhỏ hẹp, ai nấy đều nghe thấy tiếng thở của nhau.
Sau đó, toàn thân Hách Lôi đột nhiên run rẩy.
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên, “tạch tạch” mấy tiếng, đạn đều bắn vào trên tấm khiên, không thể xuyên qua được.
Mà Hách Lôi theo bản năng nhắm chặt đôi mắt, tưởng bản thân sắp chết.
Nhưng sau một loạt tiếng súng lại không còn động tĩnh gì nữa.
“Chắc không phải họ đi hết rồi chứ?” Hách Lôi gần như run giọng hỏi một câu.
“Không đâu mẹ, tuyệt đối phải nhẫn nhịn.” Tô Hàm lên tiếng nhắc nhở một câu, mà Tô Khánh Đông đã định ra ngoài giết chết đám sát thủ bắn tỉa kia.
Chỉ là kẹt Hách Lôi ở đây, đối phương không cho ông ra tay.
“Đừng hoảng, cũng không thể loạn, nguy cơ còn chưa được giải trừ.” Đúng lúc Thanh Long nhắc nhở một câu.
Trong lòng Chu Hàn rất rõ ràng, nếu không diệt hết mười mấy sát thủ bắn tỉa bên ngoài, chỉ e bọn chúng sẽ luôn nhìn chằm chằm, thậm chí sẽ canh chừng đến sáng.
Chỉ cần trong nhóm người mình có một người ló đầu ra, nhất định sẽ dẫn đến một làn sóng đạn.
Kế hoạch hiện nay chính là nhắm chuẩn cơ hội xông ra, đánh gục từng tên một.
Sau khi trong lòng quyết định, Chu Hàn lập tức dặn dò ba người Thành Long: “Tôi đếm ba tiếng, sau ba tiếng thì mở ra một góc, tôi ra ngoài giải quyết chúng.”
“Không được, như vậy quá nguy hiểm.” Tô Hàm vội vàng lên tiếng ngăn cản, cô không muốn nhìn thấy Chu Hàn bị súng bắn loạn đến chết.
Tất cả những điều tốt đẹp Chu Hàn dành cho cô, cô đều ghi nhớ sâu sắc trong lòng, cho nên tự nhiên không muốn nhìn thấy Chu Hàn xảy ra chuyện.
“Anh sẽ không sao, yên tâm” Chu Hàn nói một câu, bắt đầu đếm: “Ba.”
“Con rể, con phải cẩn thận. Nửa đời sau của Tô Hàm phải dựa vào con.”
“Con rể, con tuyệt đối không thể chết. Mẹ còn mong con cho mẹ thêm mấy chục triệu để tiêu xài đấy.”
Lúc này Tô Khánh Đông và Hách Lôi đều nói ra lời trong lòng.
Chu Hàn nghe vậy cảm thấy cạn lời, sau khi an ủi một câu lập tức đếm tiếng thứ hai.
Sau khi qua một lúc, Chu Hàn đột nhiên gầm lên một chữ: “Một.”
“Bùm.” Gần như cùng lúc Chu Hàn lên tiếng, ba người Thanh Long đã dùng tốc độ nhanh nhất mở ra một lối.
Chu Hàn dùng tốc độ như quỷ mị xông ra ngoài, mà sau khi Chu Hàn xông ra, nhóm Thanh Long lập tức kết hợp tấm khiên lại.
Âm thanh của một loạt tiếng đạn dày đặc bắn lên vũ khí sắt truyền đến, đám sát thủ bắn tỉa kia vẫn chậm nửa nhịp.
Sau khi Chu Hàn xông ra, tất cả sát thủ bắn tỉa đều nhắm chuẩn vào anh, hết viên đạn này đến viên đạn khác bắn ra, đuổi theo Chu Hàn.
Chẳng qua, với thực lực của Chu Hàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.