Đế Quốc Chiến Thần

Chương 331:




“Tôi đã nói không phải tôi là không phải tôi.” A Cửu lên tiếng phản bác, trong mắt anh ta hiện lên một tia hung hãn.
Cũng chính vì sự hung hãn này mà bác sĩ Lệnh Lê vô thức cũng lùi lại hai bước, rõ ràng có chút sợ hãi A Cửu.
Mà A Cửu vốn là một người sắp chết, lúc này nào còn biết sợ hãi?
Cho nên bây giờ bác sĩ Lê dám động vào A Cửu, anh ta nhất định liều mạng cùng bác sĩ Lê.
Thậm chí khi không còn chút do dự, anh ta sẽ trực tiếp lấy mạng bác sĩ Lê.
Dù gì sự tình đã đến bước này, A Cửu sao có thể để lại đường lui?
“Cậu còn dám ngụy biện? Xem tôi có đánh chết cậu không!” Bác sĩ Lê trong lòng có hơi chột dạ có chút sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra kiêu ngạo.
Chỉ là, sự kiêu ngạo của bác sĩ Lê lúc này vốn không có tác dụng.
Bởi vì A Cửu với tất cả mọi người đã trở nên hung hãn hơn! Khi bác sĩ Lê chuẩn bị ra tay với A Cửu, A Cửu một chút cũng không sợ hãi xông lên liều mạng với ông ta!
Dạ Phong ở một bên nhìn thấy bác sĩ Lê cùng rất nhiều thủ hạ ra tay với A Cửu, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Tuy rằng Dạ Phong am hiểu về bắn tỉa, nhưng cận chiến không tốt. Đối với những kẻ dây dưa rạn nứt mà bác sĩ Lê dùng tiền để mời tới này, Dạ Phong vẫn có thể đối phó được!
Đánh chết những người này với Dạ Phong đơn giản như đối phó mấy đứa con nít.
Rất nhanh, Dạ Phong đã dễ dàng giải quyết xong những người này của bác sĩ Lê.
Mà bác sĩ Lê bên này thấy mọi chuyện không ổn, ông ta đã bỏ chạy.
“Mau đi xem Tiểu Trân có xảy ra việc gì không!” Dạ Phong lập tức lên tiếng nhắc nhở A Cửu.
A cửu nghe vậy gật gật đầu, nhưng khi A Cửu lên xe xem xét an toàn của Tiểu Trân, Dạ Phong đột nhiên quay đầu lại!
Khi anh quay đầu lại, người phía sau lập tức bại lộ rơi vào tầm mắt Dạ Phong.
“Bác sĩ Lê!” Dạ Phong cảnh giác nhìn về phía bác sĩ Lê, lạnh giọng hỏi: “Ông còn chưa đi?”
Nhưng bác sĩ Lê lại cười lên nham hiểm, không nhiều lời đã nắm một thứ bột tím rắc lên người Dạ Phong!
Dạ Phong vốn không ý thức được ông ta sẽ xuất hiện như vậy, cho nên lập tức bị rải bột khắp người!
Nhưng mà, bác sĩ Lê không có năng lực sử dụng chất độc như con cháu nhà họ Mộc, vì vậy dù độc dược của ông ta đã phát tác, Dạ Phong lúc này vẫn có thể xử lý được!
Bác sĩ Lê, thật xui xẻo.
“Chết tiệt!” Dạ Phong gầm lên một tiếng, đồng thời hung hăng dùng bàn tay tát một cú thật mạnh lên mặt bác sĩ Lê.
Bác sí lê chưa kịp phản ứng, Dạ Phong đã một cú đấm mạnh bẻ đứt cổ ông ta!
Bác sĩ Lê trừng to hai mắt, dường như ông ta cũng không thể đoán được chính mình sẽ có kết cục như vậy.
Bác sĩ Lê, ông ta chết không kịp nhắm mắt.
Cùng lúc đó A Cửu đã tìm được Tiểu Trân đang bước ra khỏi xe, anh ta vốn muốn cảm ơn Dạ Phong một tiếng và muốn anh cùng mình rời đi.
Nhưng khi A Cửu vừa bước xuống xe, lập tức phát hiện Dạ Phong đã ngã trên mặt đất, nằm bất tỉnh, rõ ràng là bị thương rất nặng!
Thấy vậy, A Cửu nhanh chóng tiến lên phía trước, một tay đỡ Dạ Phong dậy.
Hiện tại trên đầu Dạ Phong đều toát ra mồ hôi lạnh, giờ phút này sắc mặt anh đều tái xanh, rất dọa người.
Trạng thái này, nhất định là đã chúng phải kịch độc!
“Dạ Phong, anh trúng độc rồi?” A Cửu di chuyển ánh mắt, liếc mắt phát hiện bác sĩ Lê ở một bên. Lúc này, vốn không cần tới câu trả lời của Diệp Phong thì A Cửu cũng đã đoán ra một chút.
Nếu anh đoán không sai, Dạ Phong đã trúng độc, hơn nữa là đặc biệt nghiêm trọng.
“Có người truy sát tới rồi, mau đỡ tôi lên xe, nhanh!” Dạ Phong kiên cường hít một hơi chống đỡ nói với A Cửu.
A Cửu tuy có chút mơ hồ, nhưng vẫn làm theo, lập tức đỡ lấy Diệp Phong lên xe.
Ngay sau đó A cửu lệnh cho đệ tử Vũ Minh nhanh chóng lái xe. Anh vừa lên tiếng thúc xe, đồng thời mắt nhìn về phía gương chiếu hậu, chỉ liếc qua, A cửu lập tức phát hiện phía sau có không ít người đang đuổi tới truy sát bọn họ!
Vừa rồi bọn người kia là do bác sĩ Lê mang đến, mà hiện tại nhóm người này lại do Quý Tứ Kị phái tới!
Hắn là muốn Dạ Phong, A Cửu, còn có Tiểu Trân vĩnh viễn không thể quay về Đài Sơn! Quý Tứ Kị chính là muốn diệt trừ từ những người ở bên cạnh Chu Hàn, từng người từng người một, làm cho Chu Hàn trở nên kinh hãi, khiến anh không thể xoay sở!
Cách đây không lâu, Quý Tứ Kị đã liên hệ với Bạch Như Ngọc, tuy gần đây Bạch Như Ngọc ở bên ngoài không quá thể hiện đối đầu với Chu Hàn.
Nhưng bên trong cô ta lại giở không ít thủ đoạn, tất cả đều luôn nhắm tới Chu Hàn.
Chu Hàn đương nhiên biết rõ những điều này, chỉ là anh không thèm để ý tới.
Cũng bởi vì sự bất cẩn này của anh đã dẫn tới Bạch Như Ngọc phái tới không ít do thám của Bạch thị theo dõi Chu Hàn, mà Chu Hàn không hề hay biết!
Cũng chính vì điều này cho nên việc ba người A Cửu rời đi, rất nhanh Bạch Như Ngọc đã nhận được tin tức nên Quý Tứ Kị mới có thể nhanh chóng nhận được tin, lập tức phái người tới nhắm vào ba người họ, tiếp tục ra tay!
Lúc này, đệ tử Vũ Minh với tâm trạng lo lắng tiếp tục lái xe. A Cửu và Tiểu Trân nhìn nhau, sâu trong ánh mắt đều hiện lên rõ ràng một cảm giác bất lực.
Mà Dạ Phong nhìn chằm chằm không ngừng tới khi đôi mắt trở thành màu đen, mạnh mẽ lôi ra một khẩu súng ngắm bắn, thỉnh thoảng bắn vài phát về phía chiếc xe đang đuổi theo phía sau.
“Bằng, bằng, bằng,…” Sau vài tiếng súng vang lên, những chiếc xe phía sau đuổi theo bọn họ đột nhiên nổ lốp.
Một vài chiếc mất lái đâm thành một đoàn, hiện trường bỗng trở nên rất hỗn loạn!
Sau khi thấy tình hình đã ổn định, A Cửu liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ra hiệu cho Dạ Phong cất súng đi.
Nhưng Dạ phong không còn chờ được đến lúc mọi chuyện ổn, đã không thể chịu đựng thêm nữa trực tiếp ngất đi.
Nhìn thấy Dạ Phong hôn mê bất tỉnh, A Cửu lập tức nhìn về phía đệ tử Vũ Minh đang lái xe mở miệng nói: “Tìm một chỗ dừng xe lại, không cần đi tiếp nữa.”
Đệ tử Vũ Minh nghe vậy gật đầu, cuối cùng dừng lại ở một quán trọ nhỏ ở một vùng hoang vu.
Tên quán trọ này nghe rất hay, gọi là “Hoa Anh Thảo.”
Nhưng mà hiện giờ bọn họ không có tâm tư để ý quá nhiều, một đám người trực tiếp đi vào bên trong quán trọ.
Hiện giờ nhà trọ cũng không có mấy người khách, trông rất thưa thớt, có thể thấy làm ăn cũng không quá thuận lợi.
Mà A Cửu hiện giờ cũng không có lựa chọn nào khác, lập tức bước vào.
Mà Dạ Phong ở trong phòng khó khắn lắm mới tỉnh lại, trước tiên anh gọi điện thoại báo với Chu Hàn.
Sau khi điện thoại được kết nối, Dạ Phong yếu ớt khó khăn cất tiếng: “Nguyên soái, không ổn rồi.”
“Chúng tôi đang bị truy sát. Mới đầu là bác sĩ Lê dẫn người theo đuổi tới, nhưng ông ta đã bị tôi giải quyết. Bây giờ vẫn còn một đám không rõ thế lực nào bám theo không buông!”
Sau khi Chu Hàn nghe Dạ Phong nói ở đầu bên kia, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh lập tức hỏi về phía A Cửu: “Có chuyện gì? Hiện giờ các cậu đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang trốn trong một quán trọ nhỏ, đoán là nhóm người kia rất nhanh sẽ đuổi tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.