Đế Quốc Chiến Thần

Chương 330:




Chu Hàn nghe bác sĩ nói xong, không còn lời nào để nói.
Vốn dĩ Chu Hàn định cho Tiết Minh Dương cùng Hoắc Nghệ Tinh đến đây để bọn họ ra tay thử xem sao!
Nhưng chuyện tới nước này, Chu Hàn biết cho dù hai người bọn họ đến thì cũng không làm được gì.
Nên Chu Hàn lúc này cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nếu bác sĩ đã nói kết quả rõ ràng như vậy, Chu Hàn đương nhiên sẽ không nghi ngờ anh ta.
Hơn nữa trong lòng Chu Hàn càng rõ, cho dù bác sĩ có gan lớn, đối phương cũng không dám giở trò!
Nói như thế nào thì Bạch Hoàn Tài cũng là một tay Chu Hàn nâng đỡ lên vị trí gia chủ Bạch Thị.
Nếu như bác sĩ dám kêu gào, lừa gạt Chu Hàn.
Như vậy kết quả chờ đợi bác sĩ, chính là không bao giờ ngóc đầu lên được!
“Được rồi, tôi đã biết.” Chu Hàn vỗ vỗ bả vai bác sĩ, lời nói của anh hình như có chút ý tứ.
Chỉ cần bác sĩ không ngốc, tất nhiên của thể hiểu được ý của Chu Hàn.
Nếu bác sĩ dám lừa gạt Chu Hàn, vậy hậu quả ông ta tự mình gánh lấy!
Mà thật sự thì bác sĩ cũng không dám làm như vậy, trừ phi ông ta thật sự muốn chết!
Sau khi Chu Hàn hạ quyết tâm, lập tức bước nhanh về phía Tiểu Trân.
Lúc này Tô Hàm đang an ủi Tiểu Trân,  sắc mặt Tiểu Trân rất khó coi, đầy u sầu.
Chu Hàn nhìn một cái đã biết Tiểu Trân đang lo lắng cho A Cửu, trừ khả năng này ra, cũng không còn khả năng nào khác.
Nếu không thì chỉ có thể nói Tiểu Trân đang có tâm sự.
Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Chu Hàn về Tiểu Trân thì cô ấy không phải là loại người như vậy, nào có tâm sự gì.
Cho nên, rất nhanh Chu Hàn đưa ra kết luận, Tiểu Trân là vì A Cửu nên mới biến thành bộ dáng như vậy, lo lắng như thế.
“Tiểu Trân.” Chu Hàn lập tức đi tới,  mặt đầy quan tâm nói: “A Cửu không xong rồi, chỉ có thể sống thêm ba ngày!”
Thật sự Chu Hàn lúc này muốn an ủi Tiểu Trân, nhưng lời nói vừa đến bên miệng cuối cùng anh vẫn sửa lại.
Dù sao trong lòng Chu Hàn rất rõ ràng giấy không thể gói được lửa.
Vậy nên anh cuối cùng cũng không lừa Tiểu Trân, trực tiếp nói ra sự thật.
Suy cho cùng trong nhiều trường hợp, sự thật chính là thứ tốt nhất.
Còn nữa, nếu như hôm nay Chu Hàn lừa Tiểu Trân, vậy sau này anh nhất định phải tiếp tục lừa Tiểu Trân lần nữa!
Giống như câu nói, một lời nói dối cần một trăm lần nói dối mới có thể bù đắp được!
Vả lại Chu Hàn đường đường là một chiến thần, là một nguyên soái, vốn không cần phải nói dối!
“Ba ngày!” lúc này, Tiểu Trân vừa nghe A Cửu chỉ có thể sống được ba ngày, sắc mặt nháy mắt trắng bệch!
Chu Hàn không nói thêm điều gì, anh không muốn lừa gạt Tiểu Trân!
Cho nên lúc này, Chu Hàn chỉ im lặng đứng một bên đợi Tiểu Trân đưa ra quyết định.
Mà đúng lúc này, A Cửu đột nhiên đi ra.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho đám người Chu Hàn vô cùng chấn động!!
Một đám người rơi vào im lặng.
Bao gồm Tô Hàm, đều có chút không rõ A Cửu chỉ còn lại một ít sức lực mà sao lúc này lại đi ra đây!
Hơn nữa nhìn bộ dáng của A Cửu, tựa như không có việc gì cả.
Chuyện này khiến cho mọi người đang có mặt ở đây đều bàng hoàng!
Nhưng đúng lúc này, A Cửa lại bước nhanh đến trước mặt Tiểu Trân.
Cậu ta bất ngờ lên tiếng: “Tiểu Trân, chuyện trước kia.. Chú Cửu ta rất xin lỗi con!”
Con người trước khi chết, thường nói lời thật lòng.
A Cửu lúc này cũng biết bản thân mình sắp chết đến nơi, bắt đầu nảy sinh ăn năn với tội lỗi mình đã làm ra trước kia.
“Chú Cửu, không phải như chú nghĩ đâu, con không trách chú!” Tiểu Trân ôm chặt A Cửu, nhìn anh ta mặt đầy nước mắt nói.
Nghe vậy cả người A Cửu ngẩn ra, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến, Tiểu Trân lại lương thiện đến như vậy.
Giờ này A Cửu thực sự rất cảm động.
“Tiểu Trân, trước kia là chú Cửu……” bây giờ A Cửu rất muốn nói với Tiểu Trân một tiếng xin lỗi.
Nhưng mà Tiểu Trân lại trực tiếp lên tiếng đánh gãy lời cậu ta: “ Chú Cửu, chú hiểu lầm rồi, con sẽ không trách chú……”
Tiểu Trân sao có thể để A Cửu nói câu rất xin lỗi?
“Tiểu Trân, được rồi không nói nữa, con có thể đưa chú Cửu trở về một chuyến nhìn ông già được không?” A Cửu nhìn về phía Tiểu Trân cố gắng nặn ra một nụ cười.
Mà Tiểu Trân tất nhiên hiểu ý của A Cửu
Lá rụng về cội.
“Được!” do dự một hồi, Tiểu Trân chậm chạp trả lời một tiếng.
Trong lòng cô ấy rất rõ ràng, giờ phút này cô ấy không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
Tiểu Trân vừa đáp ứng A Cửu, Chu Hàn ở bên cạnh đột nhiên gọi Dạ Phong.
Dạ Phong cũng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Chu Hàn, Dạ Phong nghiêm túc gật gật đầu, biểu thị anh ta đã hiểu.
“Đi thôi, hộ tống một chuyến.” Chu Hàn lập tức vỗ vỗ vai Dạ Phong, ý tứ rất rõ ràng.
Dạ Phong càng dùng sức gật đầu, tỏ vẻ anh ta đã hiểu.
“Tôi chỉ muốn về nhà xem một chút, cảm ơn Chu Nguyên Soái đã giúp đỡ!” A Cửu thu mọi chuyện vào trong mắt, cậu ta nhìn về phía Chu Hàn nói tiếng cảm ơn.
Đối với sự cảm kích của A Cửu, Chu Hàn không nói gì.
Dù sao, A Cửu cũng bởi vì làm việc cho Chu Hàn mới rơi vào kết cục này!
Nếu không phải bởi vì A Cửu là một người độc thân, Chu Hàn thậm chí sẽ bồi thường cho gia đình A Cửu một số tiền lớn!
Chỉ là ông già kia coi tiền tài như cỏ rác, hơn nữa Tiểu Trân lại đi theo Chu Hàn.
Cho nên, điều mà Chu Hàn có thể làm lúc này là bảo Dạ Phong đưa bọn họ một đoạn đường.
“Chu Hàn, chuyện này có mạo hiểm quá không?” Tô Hàm thình lình nhìn về phía Chu Hàn lên tiếng nói, “Em lo lắng trên đường……”
Nhưng mà không đợi Tô Hàm nói xong câu, Chu Hàn lại ngắt lời nói: “Có Dạ Phong ở đó, sẽ không có việc gì.”
Anh lập tức nhìn về phía Dạ Phong cùng Tiểu Trân nói: “ Chuyện này không nên chậm trễ, mau đi đi!”
Chu Hàn vừa nói xong, ba người lập tức nghe theo.
Dù sao thì A Cửu chỉ còn sống được ba ngày, chuyện đã đến nước này, cậu ta phải tận dụng thời gian!
Rất nhanh, ba người A Cửu đã xuất phát.
Với sự sắp xếp của Chu Hàn, ba người A Cửu lên xe.
Trong xe đều là đệ tử Võ Minh, có đệ tử Võ Minh hộ tống, bọn người A Cửu tất nhiên sẽ không có việc gì.
Nhưng mà suy nghĩ thì thế, thực tế lại khác.
Bọn người A Cửu vừa rời khỏi Đài Sơn đã bị một nhóm người chặn đường.
“Là ai!” Dạ Phong lạnh giọng quát lớn, trực tiếp nhảy xuống xe!
Sau khi xuống xe, anh ta dẫn theo đệ tử Võ Minh đánh nhau với đối phương.
Trong khi Dạ Phong đang đánh nhau với đám người này, một bóng người đáng khinh đột nhiên chui vào bên trong xe chỗ A Cửu và Tiểu Trân.
“A Cửu, nghe nói cậu cứu Đường Trường Não đúng không?” Người này không phải ai khác chính là bác sĩ Lê!
Lúc này, bác sĩ Lê lạnh giọng chất vấn A Cửu.
Nhưng A Cửu lại lắc đầu nói: “Không phải tôi cứu, là Chu nguyên soái.”
Thật sự chuyện đến trước này, A Cửu không cần phải nói dối.
Nhưng bác sĩ Lê lại hoàn toàn không tin, ông ta lắc lắc đầu, nhìn về phía A Cửu lạnh giọng quát lớn nói: “ Cậu còn muốn nói dối với tôi!”
Vừa nói xong, bác sĩ Lê hơi nghiêng đầu nhìn về phía thủ hạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.