Đế Quốc Chiến Thần

Chương 325:




Quan lão nhị phân phó lần thứ hai, thực ra tới bây giờ ông vẫn nghi ngờ rằng A
Cửu vẫn đóng giả thành bộ dạng lao công như cũ.
Lúc trước sau khi A Cửu nhờ thang máy mà trốn được thì Quan lão nhị lập tức
phong tỏa, không cho tất cả mọi người ra ngoài.
Cho nên ônh dám khẳng định là A Cửu nhất định còn ở trong Hoàng Hạc lâu.
Dù sao người của gã đã bao vây toàn bộ khách sạn đến một giọt nước cũng
không lọt ra nổi!
“Tôi không tin tên A Cửu có thể không cánh mà bay được!” Quan lão nhị giận
dữ nói, hung hăng đập thật mạnh lên vách tường khiến tường thủng vào, khe nứt
lan ra như hình mạng nhện.
“Mau tăng cường kiểm tra, lục soát cho kĩ vào, tiếp tục tìm! Nếu không kiếm
được A Cửu một ngày thì Hoàng Hạc Lâu cũng không được kinh doanh một
ngày!” Quan lão nhị điên cuồng gào thét.
Ông ta bị Chu Hàn chơi một vố, đang lo không biết nên tìm nơi nào trút giận đây.
Mà giờ A Cửu đã đưa tới tận cửa, Quan lão nhị tất nhiên là phải chăm sóc A
Cửu thật tốt rồi.
Chính là gã càng cảm thấy tiếc là nhóc con A Cửu này quá xảo quyệt rồi, không
biết là trốn đi đâu mất.
Lúc này Quan lão nhị hận không thể đào ba tấc đất lên để tìm ra A Cửu, đánh
cho anh ta một trận nhớ đời.
Mà theo câu đe dọa của Quan lão nhị là một ngày không tìm được A Cửu,
Hoàng Hạc lâu sẽ bị ngừng kinh doanh một ngày, câu này vừa nói ra thì bộ phận
quản lý của Hoàng Hạc lâu đều bị dọa sợ.
Trong thời gian ngắn, cả nhân viên tinh anh nòng cốt và quản lý cao cấp cũng ra mặt
phụ giúp Quan lão nhị tìm A Cửu.
Người của khách sạn vừa ra tay thì tình huống thay đổi ngay lập tức.
Suy cho cùng thì người của khách sạn biết rõ kết cấu của khách sạn của họ hơn.
Hơn nữa ngay trước khi thuộc hạ của Quan lão nhị cực khổ mà lại không tìm
được A Cửu, người quản lý khách sạn đã đoán được A Cửu có lẽ trốn bên trong
ván tường của thang máy.
Rốt cuộc người khách sạn đương nhiên là biết rõ toàn bộ cấu tạo của thang máy,
huống hồ gì đây cũng là nơi bọn họ trông coi.
Nói cách khác, nơi này chính là địa bàn của họ.
Thậm chí nếu ông chủ phía sau khách sạn không nể mặt của Quan lão nhị thì
hôm nay đám người Quan lão nhị đừng mong ra khỏi khách sạn này!
“Quan gia, mời ngài về lầu một chờ, chúng tôi sẽ bắt người lại đưa tới cho
ngài ngay!” Người quản lý lịch sự nói một câu đam bảo với Quan lão nhị, mời
Ông ta trở lại lầu một.
Khách sạn có hai cái thang máy, cho nên bọn họ đi cái thang máy khác.
Mà nhất cử nhất động của A Cửu đều nằm trong sự khống chế của nhân viên
quản lý khách sạn!
Bọn họ có thể chắc chắn rằng A Cửu trốn trong vách tường của thang máy, vì
không lâu trước đó có người phục vụ đã báo rằng thiết bị theo dõi đã ghi lại có
người chui vào trong.
Vốn A Cửu tưởng rằng mình có thể trốn trong khoảng giữa tường để chờ Chu
Hàn tới cứu, không nghĩ rằng thiết bị theo dõi của thang máy đã sớm phát hiện
hành tung của anh ta.
Không phải là A Cửu quá sơ suất mà do chỗ đặt máy theo dõi này quá kín
đáo, ở chỗ nút ấn tầng 18 là chỗ để của máy theo dõi chết tiệt kia!
Nút bấm tầng mười tám của Hoàng Hạc lâu từ trước tới nay đều không bấm
được, bởi vì Hoàng Hạc lâu làm gì có tầng 18 chứ!
Rất nhanh cả hai thang máy của khách sạn đều được nhân viên công tác điều
khiển song song xuống tới tầng 1.
“Quan gia, mời ngài theo tôi.” Quản lý lịch sự mời Quan lão nhị ra, rồi đưa ông
vào thang máy bên cạnh.
Quan lão nhị cau mày, không hiểu ý của quản lý là gì.
Ông không còn kiên nhẫn mà lớn tiếng quát: ”Quản lý, cậu có ý gì đây?
Đổi thang máy khác đi tìm là có thể thấy được tên nhóc kia sao?”
“Có phải cậu đang tìm cách để hòng qua mặt tôi? Cậu có phải là muốn chết rồi không? Cậu dám làm vậy, ông chủ cậu không dạy được thì để tôi!”
“Ông….”
Bộ dạng hùng tợn hổ dọa người của Quan lão nhị làm quản lý suýt không chịu
đựng nổi. Có điều đừng nên ép người quá đáng như thế, Quan lão nhị nói vậy là
quá đáng rồi.
Cho nên lúc này quản lý cũng trực tiếp đánh gãy lời của Quan lão nhị: ”Quan
gia, mong ngài tạm thời đừng nóng nảy, mời mở to mắt ra xem.” Dứt lời, quan
lý tự mình tháo bức tường thang máy ra.
Trong ánh mắt chăm chú của Quan lão nhị và đám thuộc hạ, quản lý đã tháo
tường của thang máy ra!
Nhìn hành động của quản lý, Quan lão nhị vỗ đùi lúc lâu mới phản ứng lại kịp.
Ông kinh ngạc bảo: “Hèn gì không tìm được tên nhóc này, hóa ra là trốn trong
tường của thang máy! Tại sao tôi lại không nghĩ ra được!”
Sau khi quản lý tháo tường thang máy ra, A Cửu trong trang phục lao công cũng
bị bại lộ trước tất cả mọi người.
Lúc này dáng vẻ A Cửu rất hèn mon, anh ta cuộn người lại một góc, mình đầy
mồ hôi, giống như một con chó đang thở hồng hộc.
Thể nhưng khi tấm ván tường bị dỡ ra, vẻ mặt A Cửu đột ngột thay đổi, anh ta
dường như không thể nghĩ đến rằng chính mình sẽ như ba ba bị bắt trong rọ!
Cung may là A Cửu phản ứng nhanh, chỉ ba giây sau khi tấm ván bị tháo ra, anh
ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó!
Không một chút do dự A Cửu lập tức từ bên trong tường thang máy nhảy bổ ra.
“Rầm!” Cả người anh ta lao thẳng tới đè Quan lão nhị xuống, đám thuộc hạ của
Quan lão nhị còn chưa kịp phản ứng lại thì Quan lão nhị đã bị A Cửu bắt được
đè dưới đất.
“Không được di chuyển không tôi sẽ làm thế!” A Cửu vừa ghì chặt Quan lão
nhị, tay khác bóp chặt lấy cổ của Quan lão nhị, mở miệng uy hiếp đám thuộc hạ
của gã.
“Mi muốn làm gì? Mau buông Quan gia ra!” Tên thuộc hạ cầm đầu lớn tiếng
gào thét với A Cửu.
Bộ dạng tên đó rất dữ tợn, giống như một con chó điên có thể lao tới cắn người
bất cứ lúc nào.
“Khép cái miệng chó của mi lại ngay!” A Cửu giận dữ hét: ”Ai dám lải nhải
thêm từ nào nữa ông sẽ bóp ngay, nếu không tin thì thử coi!”
Dứt lời, A Cửu ngay lập tức đấm mạnh vào mắt của Quan lão nhị.
Anh ta dùng ngón tay cái cắm ở ngón trỏ và ngón giữa, một cú
vừa rồi không phải giỡn chơi.
Quan lão nhị còn chưa tỉnh táo lại đã bị một đấm này đánh cho rên la, đau đến
hôn mê bất tỉnh.
Mà A Cửu nhìn thì cảm thấy không ổn, mau chóng quăng Quan lão nhị lại
rồi liều mạng chạy ra ngoài.
“Mau bắt lấy! Đừng để cho tên đó chạy thoát!” Thuộc hạ của Quan lão nhị ở
phía sau A Cửu điên cuồng gào thét, bô dạng sẽ không cho để A Cửu chạy thoát
được.
Theo bản năng A Cửu định chạy ra ngoài cửa khách sạn, kết quả lại phát hiện
cửa lớn đã bị đám người của Quan lão nhị bao vây, e rằng anh ta có mọc cánh
cũng khó chạy thoát!
Rơi vào đường cùng A Cửu đành phải khó khăn thay đổi phương hướng, lần thứ
hai chạy về phía cửa thoát hiểm.
Phía sau anh ta là đám thuộc hạ của Quan lão nhị liên tục đuổi theo, quả nhiên
là bộ dáng không cho phép anh chạy thoát.
Giờ này A Cửu hoàn toàn không thể quan tâm thêm gì nữa, bây giờ anh ta chỉ
muốn tìm một chỗ để trốn.
Trốn được giờ nào hay giờ đó!
Thực ra lúc này A Cửu đặc biệt hối hận, khi ở trong thang máy lại không nhanh
mang mặt nạ da người của anh ta lên.
Thế nhưng anh ta lại cảm thấy may mắn là mình không có bị nóng đầu mà vội
vã mang mặt nạ lên.
Dù gì nếu anh ta ở trong khe tường thang máy mà mang mặt nạ da người lên,
khẳng định sẽ bị bắt được ngay, cho dù đeo mặt nạ da người lên cũng vô dụng!
Suy cho cùng nếu Quan lão nhị xác định người trốn trong thang máy là anh tathì dù là mặt nạ da người cũng cứu không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.