Đế Quốc Chiến Thần

Chương 319:




Vương Lão bị những cái vỗ của Chu Hàn làm cho tỉnh lại.
Lúc đầu ông ta ngây ngẩn cả người, sau đó mới từ từ thanh tỉnh.
“Chu Nguyên soái?” Vương Lão đầu tiên hô lên một tiếng với Chu Hàn rồi mới tự lẩm bẩm với chính mình: “Lão già tôi đây vậy mà lại giữ được một cái mạng, tôi vẫn chưa chết.”
Sau đó, Vương Lão liền ha ha cười lớn giải thích với Chu Hàn những gì đã xảy ra trước đó.
Hóa ra khi đánh nhau với Hạt Vương thì Vương Lão đã biết mình không thể nào địch lại nổi rồi.
Mặc dù gã đang bị nội thương, nhưng vì Vương Lão không muốn bắt nạt một kẻ mù nên đã cố tình nhường gã.
Kết quả là ngay lúc bị Hạt Vương đánh cho hôn mê gần chết, Vương Lão mới biết mình gặp phải họa lớn rồi.
Chỉ là ông ta không thể ngờ rằng chiếc áo chống đạn mà mình mặc trên người đã cứu mình một mạng.
Vốn dĩ chiếc áo này của Vương Lão dùng để chống đạn, nhưng không ngờ lại có thể ngăn được một đòn chí mạng của Hạt Vương.
Nhắc mới nhớ, đây có thể coi như là ông trời có mắt, người tốt đương nhiên sẽ được đền đáp xứng đáng.
“Vương Lão, mạng rất lớn.” Chu Hàn giơ ngón tay cái với Vương Lão, khen ngợi ông ta một câu.
Thực ra Chu Hàn đã trải qua không dưới hàng chục lần những sự trùng hợp như thế này.
Trong những năm tháng đó, anh gần như mỗi ngày đều phải trải qua những lần cửu tử nhất sinh.
Sở dĩ có thể sống đến ngày nay và trở thành thế hệ Chiến thần, ngoài sức mạnh và tài năng trời cho, phần còn lại đều là sự may mắn.
Sau đó Chu Hàn cũng không ở lại mà mang theo tất cả mọi người cùng rời khỏi đây, đồng thời dặn dò bọn họ nhất định phải đề phòng Quan Lão Nhị và Mộc lão gia.
Bởi vì hai tên nham hiểm này bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại đâm cho bọn họ một nhát, Chu Hàn vì không muốn đám Vương Lão và những người khác bị đánh một cách bất ngờ không kịp đề phòng nên đương nhiên phải dặn dò bọn họ vài câu.
Sau khi Bạch Hoàn Tài yên ổn quay trở về nhà họ Bạch, Chu Hàn cũng đưa Đường Trường Não đến một căn phòng an toàn hơn.
“Đường gia chủ, nghe nói mấy ngày nay ông sống không được tốt cho lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Hàn cười cười nhìn Đường Trường Não, hờ hững hỏi một câu.
Đường Trường Não nghe anh hỏi vậy liền thở dài bất lực, cuối cùng không chịu nổi nỗi cay đắng trong lòng bèn một hơi kể hết tất cả những gì mình đã gặp phải.
Sau khi nghe Đường Trường Não kể chuyện của mình xong, Chu Hàn đột nhiên nheo mắt lại, bởi vì giờ phút này anh cảm nhận được rất rõ sự bất lực cùng tuyệt vọng của ông ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng Đường Trường Não sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Trước tiên không nói đến sự tàn phá mà vật chất và hiện thực đã mang đến cho ông ta, điều cần nói đến ở đây chính là phương diện tinh thần.
Chu Hàn có thể nhìn ra được, đả kích về mặt tinh thần đối với Đường Trường Não tương đương với sự hủy diệt.
Nếu không thì ông ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
“Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã qua, ngày mai tôi sẽ giúp ông đoạt lại nhà cửa và sản nghiệp, hy vọng Đường gia chủ có thể rút ra kinh nghiệm, sau này cố gắng sống tốt hơn.” Chu Hàn cuối cùng buông ra một câu an ủi, sau đó định đứng dậy rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Đường Trường Não lại đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay giữ chặt lấy Chu Hàn, vẻ mặt tràn đầy cảm kích nói: “Chu Nguyên soái, ân đức lớn như vậy sao tôi có thể chịu nổi đây. Thật ra ngài cứu tôi ra đã là tốt lắm rồi, đối với những cái khác tôi cũng không mong nghĩ gì nhiều.”
Nghe thấy những lời này của ông ta, Chu Hàn lập tức nở nụ cười đầy hứng thú: “Vậy thì, Đường gia chủ có dự định gì không?”
Đường Trường Não nghe vậy lập tức giật mình, sau đó lại lắc đầu.
Hiển nhiên là Đường Trường Não lúc này đang cực kỳ mê man bối rối. Chu Hàn trong nháy mắt cũng nhìn ra vẻ ngượng ngùng quẫn bách của ông ta, vì vậy đương nhiên sẽ không mặc kệ.
“Đường gia chủ, nếu như không cần sự giúp đỡ của tôi đây thì từ nay về sau ông sẽ ăn gì, mặc gì, ở đâu?” Chu Hàn chỉ rõ.
Ngay khi anh vừa nói ra điều này, Đường Trường Não lập tức không còn gì để nói.
Chu Hàn thấy ông ta có chút dao động, lại một lần nữa đưa ra cho đối phương một bậc thang: “Đường gia chủ, trong cái thẻ này có hai trăm triệu tệ, coi như là tôi đây cho ông mượn, còn về việc có nên đoạt lại nhà cửa và sản nghiệp nhà họ Đường không thì ông tự xem xét đi.”
Nói xong những lời này, Chu Hàn đặt tấm thẻ ngân hàng xuống rồi rời đi, để lại Đường Trường Não một mình sững sờ đứng ở trong phòng.
Một lúc lâu sau, Đường Trường Não mới hồi phục lại tinh thần sau cơn hoảng hốt.
Khôi Lão Đại đã chết rồi, điều này cũng đồng nghĩa với việc các khoản nợ trước đây đều có thể được xóa bỏ.
Nhưng Đường Trường Não vẫn luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, mặc dù Khôi Lão Đại đã chết nhưng Quan Lão Nhị và Mộc lão gia vẫn còn sống.
Hai người này có quan hệ mật thiết với Khôi Lão Đại, Đường Trường Não lo rằng bọn chúng sẽ sai đàn em tìm đến mình đòi nợ.
Nghĩ trái nghĩ phải, Đường Trường Não đành từ bỏ ý định tự mình đứng vững.
Sau khi châm một điếu thuốc, ông ta cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Bắt đầu từ ngày mai trở đi, ông ta muốn đi theo Chu Hàn.
Một đêm yên bình trôi qua, sáng hôm sau, Chu Hàn vừa tỉnh lại không lâu liền nhận được điện thoại của Hội trưởng thứ nhất.
“Chu Nguyên soái, không ổn rồi.” Điện thoại vừa mới được kết nối, Chu Hàn đã nghe thấy giọng nói vội vàng của Hội trưởng thứ nhất vang lên từ đầu dây bên kia.
Mặc dù cách điện thoại nhưng Chu Hàn cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng của ông ta vào giờ phút này.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Chu Hàn lạnh nhạt hỏi một câu, còn không quên an ủi ông ta: “Không cần vội, nói từ từ.”
Hội trưởng thứ nhất ở đầu dây bên kia hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Quan Lão Nhị và Mộc lão gia đã trốn ra khỏi Thái Sơn rồi, có lẽ là đang trốn ở Đường Thành.”
“Nhưng mới đêm hôm qua, mấy chục thế lực từ bên ngoài tới đã vây thành Thái Sơn và giết chết vô số đệ tử Vũ Minh, sau đó xâm nhập vào thành, e rằng những thế lực đó đến từ Đường Thành, là do Quan Lão Nhị phái tới để đối phó với chúng ta.”” Hội trưởng thứ nhất một hơi kể hết mọi việc từ đầu đến cuối.
Sau khi nghe ông ta nói xong, sắc mặt Chu Hàn lập tức trầm xuống.
Lúc này, trong lòng anh đã có sẵn một biện pháp, nếu như dám Quan Lão Nhị đã muốn quay trở lại đâm lén bọn họ, Chu Hàn đương nhiên sẽ không thờ ơ.
Anh không phải là loại người chỉ biết đứng yên cho người khác đánh. Trước khi kẻ thù ra tay với mình, Chu Hàn phải lập tức đưa ra biện pháp đối phó.”
“Tập hợp tất cả các đệ tử Vũ Minh, tiện thể thông báo chuyện này cho Vương Lão, tập hợp cả đám con cháu Vương Thị lại, cùng nhau chống lại thế lực bên ngoài.” Sau khi ra lệnh cho Hội trưởng thứ nhất, Chu Hàn lập tức cúp máy.
Anh vội vàng tìm đến chỗ A Cửu.
“A Cửu, có một nhiệm vụ cần giao cho cậu làm.” Chu Hàn nói thẳng với anh ta.
A Cửu trước kia đã nhận tiền của Chu Hàn nên đương nhiên sẽ thay anh làm việc.
Vì vậy lúc này anh ta không hề do dự chút nào, lập tức gật đầu đồng ý: “Chu Nguyên soái, có chuyện gì thì ngài cứ nói đi đừng ngại, A Cửu nhất định sẽ cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ.”
Thấy A Cửu đồng ý dứt khoát như vậy, Chu Hàn lập tức hiểu ý nở nụ cười.
Chỉ là còn chưa đợi Chu Hàn nói ra biện pháp của mình thì tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Vừa thấy là Vương Lão gọi đến, Chu Hàn tức khắc khẽ cau mày.
Bởi vì anh không ngờ rằng Vương Lão sẽ gọi đến vào lúc này.
Nhưng Chu Hàn cũng nhanh chóng đoán được cuộc gọi này của ông ta là có ý gì.
Có lẽ là Vương Lão muốn xác nhận lại một chút chuyện về các thế lực bên ngoài cùng với việc tập hợp đám con cháu Vương Thị.
Dù sao thì việc này là do Chu Hàn bảo Hội trưởng thứ nhất truyền lời, nhưng xem ra có vẻ như Vương Lão không quá tin tưởng vào ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.