Đế Quốc Chiến Thần

Chương 292:




Lúc này Lãnh Đại Pháo cơ hồ vẫn chưa để ý đến Chu Hàn thì đám người Thanh Long đã xông vào gây chiến với người của Lãnh thị.
Phải biết rằng, Lãnh Đại Pháo bây giờ đang rất căng não, đến tàn tiệc còn chưa dọn dẹp xong, cho nên không có thời gian quan tâm đến những việc khác.
Đám người của Thanh Long vừa ra tay, hiện trường ngay lập tức trở nên hoảng loạn, đồng thời vang lên những tiếng hét kêu.
Sự chú ý của Lãnh Đại Pháo lập tức bị thu hút, vừa thấy Chu Hàn dám quay lại đây, lập tức nổi giận.
“Lên.” Lãnh Đại Pháo gầm lớn: “Giết chết thằng ranh này cho ông.”
Thằng ranh trong miệng Lãnh Đại Pháo chính là Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn không vì vậy mà tức giận, lần này, đối với hành động thiếu suy nghĩ của Thanh Long, vừa đến đã động tay, Chu Hàn không hề ngăn cản, bởi vì lần này thật sự anh đã nổi giận.
Thứ nhất, bộ dạng trông có vẻ hấp hối của Hoàng Minh khiến Chu Hàn thấy đau lòng.
Thứ hai, đến cả tình trạng của Chu Tước và Huyền Vũ cũng không tốt hơn được tí nào, trông còn tệ hơn cả Hoàng Minh.
Một người là em trai được Chu Hàn công nhận, hai người là thuộc hạ trung thành, đắc lực của Chu Hàn.
Bây giờ ba người này bị hành hạ đến bộ dạng này, Chu Hàn làm sao mà không nổi giận? Không nổi điên?
Dưới sự tấn công của đám người Thanh Long, người của Lãnh thị căn bản không thở kịp, đừng nói là xông lên đối phó với ba người Chu Hàn.
Mà Chu Hàn thì không hề có động tĩnh gì, đứng nguyên một chỗ, đôi mắt như nước quan sát mọi thứ đang xảy ra trước mắt.
Chu Hàn lúc này như là thần chết không có cảm tình, cái khí thế đó khiến người khác phải sợ hãi.
Lúc Lãnh Đại Pháo đối mặt với loại khí thế này của Chu Hàn cũng cảm thấy áp lực trước giờ chưa từng có.
Ông ta lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, thắng được một mảnh giang sơn, có được Lãnh thị như bây giờ.
Có thể thấy được Lãnh Đại Pháo không phải loại người tầm thường.
Cho dù là loại người như ông ta, trước mặt Chu Hàn cũng phải thấp cái đầu.
Cùng lúc đó, bên còn lại, Giang gia.
Sau khi Giang Đại Hải bị Chu Hàn đánh phế, trọng thương nằm viện, người của Giang thị đã nhận được tin tức Tô Khánh Đông được đưa khỏi Tuyết thành.
Sau khi Chu Hàn đánh phế Lãnh Đại Pháo, người của Giang thị đã tìm hiểu rất kỹ về ngọn nguồn của Chu hàn.
Cũng chính vì như vậy bọn họ mới biết được Tô Khánh Đông đã được đưa đi.
Cho nên, bây giờ sao bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được?
Dù sao đi chăng nữa, bọn họ cũng không dễ dàng thả Tô Khánh Đông đi.
Thế lực của Giang thị nhao nhao chạy về phía biên giới Tuyết thành, phong tỏa thành.
Còn Tô Khánh Đông thì bị chậm trễ một bước, không thể thuận lợi rời khỏi, mà bị bắt lấy.
Người của Giang thị bắt được Tô Khánh Đông, sau đó liền loan tin ra để Chu Hàn đến cứu.
Một mạng đổi một mạng, Chu Hàn chắc chắn phải chết.
Nếu như Chu Hàn không chết, vậy thì Tô Khánh Đông chết.
Lúc này, ở bữa tiệc mừng thọ của Lãnh Đại Pháo, Chu Hàn không hề biết đến chuyện này, anh vẫn chưa nhận được tin.
Trong lúc Chu Hàn và Lãnh Đại Pháo đấu mắt, Thanh Long và Bạch Hổ dẫn đầu tấn công rất hung hăng.
Dạ Phong sớm đã ấn nấp ở nơi cao, thỉnh thoảng bắn vài phát, bảo vệ bọn người Bạch Hổ khỏi những đòn chí mạng.
Vân Nhi thì đã cứu cả ba người Hoàng Minh xuống, mang đến bên cạnh Chu Hàn.
Chu Hàn lần này không dẫn theo Tiết Minh Dương, đây là một thiếu sót lớn của anh.
Bây giờ Hoàng Minh hấp hối, Chu Tước và Huyền Vũ thì bị thương ngay nơi chí mạng.
Điều này khiến Chu Hàn rất muốn nhanh chóng rời khỏi Tuyết thành, đưa ba người đến Cảng thành, để Tiết Minh Dương và Hoắc Nghệ Tinh liên thủ cứu chữa.
Chỉ là, không biết ba vợ có thuận lợi rời khỏi Tuyết thành chưa.
Ngay lúc trong não Chu Hàn xuất hiện những suy nghĩ này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động cơ.
Tiếp đó, đi theo tiếng “xoẹt” chói tay vang lên, một chiếc xe đắt tiền dừng ở bên ngoài.
Đôi mày Chu Hàn khẽ nhíu lại, vô thức quay đầu nhìn ra.
Thì thấy Lãnh Vô Tình và Lãnh Tuyết Nhi bước vào trong sự bảo vệ của mấy dòng người tinh nhuệ.
“Lãnh Đại Pháo, con đến chúc thọ ba đây.” Lãnh Vô Tình vừa xuất hiện đã bá đạo lên tiếng.
Chu Hàn nghe vậy lập tức ngạc nhiên, gọi thẳng thừng tên ông ta ra, xong rồi lại bảo là con đến chúc thọ ba đây…
Khiêu khích, anh ta rõ ràng là đang khiên khích trắng trợn.
Nhưng Chu Hàn có thể thông cảm cho Lãnh Vô Tình.
Hôm nay là sinh nhật của Lãnh Đại Pháo, mà ông ta lại không thả con trai mình ra.
Bây giờ Lãnh Vô Tình đột nhiên thoát ra được, tuy đến chúc thọ, nhưng đương nhiên là có mưu đồ khác.
Chu Hàn biết rất rõ, Lãnh Vô Tình này đến đây tỉ lệ cao là để phá đám.
“Ba à, anh Vô Tình hôm nay cố tình đến đây chúc thọ ba đấy.” Trên tay Tuyết Nhi cầm một hộp quà, nhanh chân bước đến trước mặt Lãnh Đại Pháo, vẻ mặt hớn hở nói.
Khác với vẻ mặt tràn đầy vui mừng của Lãnh Tuyết Nhi, Lãnh Đại Pháo tràn đầy sự u ám.
Lúc này, tuy ông không hề nói gì nhưng mọi người ai cũng nhận ra, Lãnh Đại Pháo là bị tức đến mức không nói nên lời.
“Lãnh Đại Pháo, chúc ông phúc như đông hải, thọ như nam sơn.” Ngay lúc Lãnh Đại Pháo đang đen sầm mặt, Lãnh Vô Tình lại lần nữa chúc thọ một câu.
Nhưng mà, tiếng chúc mừng này của anh ta, trong mắt những người tinh mắt, chính là đang tiếp tục khiêu khích Lãnh Đại Pháo mà thôi.
Rất rõ ràng, Lãnh Vô Tình chính là muốn chọc tức Lãnh Đại Pháo.
Gương mặt Lãnh Đại Pháo biến sắc, sau khi ông ta trầm mặc giây lát.
Nhưng không hề để tâm đến Lãnh Vô Tình, mà chuyển ánh nhìn lên người Lãnh Tuyết Nhi.
Lãnh Đại Pháo nhìn chằm chằm Lãnh Tuyết Nhi, phẫn nộ lên tiếng hỏi: “Là con thả nó ra sao?”
“Nó” trong miệng Lãnh Đại Pháo, đương nhiên là chỉ Lãnh Vô Tình rồi.
Chỉ là Lãnh Tuyết Nhi không dám thừa nhận, ngay bây giờ, nếu mà cô ta tự nhận là mình thả anh ta ra.
Vậy thì cô ta chắc chắn sẽ phải chịu gia pháp của Lãnh thị, cho nên, có ai ngu mới tự nhận.
Lãnh Tuyết Nhi rất thông minh, chuyển đổi chủ đề: “Ba à, con sao mà có năng lực địch lại ba mươi tám vệ sĩ được? Hơn nữa, anh Vô Tình ra đây chỉ là muốn mừng thọ cho ba thôi, không hề có ý gì khác.”
“Láo toét.” Lãnh Đại Pháo tức giận giậm chân.
Ông ta lạnh lùng gào lên: “Mừng thọ hả, giỏi lắm, hiếu thảo lắm.”
Cùng lúc Lãnh Đại Pháo đang nói chuyện ngược, ông ta tiếp tục chĩa mũi tên vào Lãnh Tuyết Nhi.
Ông ta trách móc: “Con đừng có mà giỡn mặt với ta, có phải con đem người cứu cái tên nghịch tử này ra không?”
Lãnh Tuyết Nhi nghe vậy vô thức muốn lên tiếng phủ nhận, chỉ là lời nói lên đến cổ họng rồi, nhưng cô ta không thể nào nói ra được.
Rất rõ ràng, Lãnh Tuyết Nhi đang sợ.
“Hay, hay lắm.” Lãnh Đại Pháo liên tục gật đầu, nhưng không hề có ý định khẳng định ai cả, ngược lại, ông ta đang phủ định tử đệ của mình.
“Nếu như con cố chấp chống lại người cha này, vậy thì ta đây chỉ có thể thi hành gia pháp.”
Lãnh Đại Pháo vung tay: “Đến đi. Thi hành gia pháp với đứa con gái bất hiếu này đi.”
Sau mệnh lệnh của Lãnh Đại Pháo, một đám đệ tử của Lãnh thị ngay lập tức không còn đối phó với đám người Thanh Long nữa, mà chuyển hẳn sang Lãnh Tuyết Nhi.
Nhưng Thanh Long sao có thể để mọi chuyện xảy ra theo cách họ muốn?
Anh ta phế lâu vậy rồi, khó khăn lắm mới khôi phục lại thực lực, đương nhiên phải giết thỏa mãn chứ.
Ngay lúc này, Lãnh Vô Tình đột nhiên lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.