Đế Quốc Chiến Thần

Chương 287:




Mà lúc này Lãnh Tuyết Nhi im lặng cúi đầu, cô ta biết rõ mình làm sai điều gì.
Ngay tại tiệc mừng thọ của cha Giang Đại Hải bị đánh gãy tay chân, việc này rất khó giải thích.
Vào lúc này, Lãnh Đại Pháo nhìn thấy Chu Hàn nhìn chằm chằm con gái mình, lập tức biết được có điều không ổn.
Là một con cáo già, Lãnh Đại Pháo chưa bao giờ thiếu sự nhạy bén.
Lúc này ông ta đem ánh mắt dời đến người Lãnh Tuyết Nhi, giống như muốn nhìn thấu con gái mình.
Nhưng trong lòng Lãnh Tuyết Nhi hiểu rõ cho dù nhận tội, cũng không thể nhận tội ở chỗ này, huống chi ở trước mặt mọi người!
Một khi xác nhận cô ta là kẻ gây nên, chắc chắn sẽ mang đến tai hoạ cho Lãnh Thị!
Vì vậy, lúc vậy Lãnh Tuyết Nhi rất thông minh, lựa chọn lảng tránh.
“Cha, dạo này con không khỏe lắm, đang đến tháng, con về nhà trước.” Lãnh Tuyết Nhi lưu loát tìm một cái cớ, nhanh chóng kéo Chu Hàn rời đi.
Lãnh Đại Pháo nhìn con gái mang Chu Hàn đi, cũng không ngăn cản.
Bởi vì trong lòng ông ta vô cùng rõ, nếu giữ con gái ở lại đây, chẳng khác nào giữ lại trái bom hẹn giờ.
Vì vậy, để con gái mang Chu Hàn đi, cho hai người tránh gió trước, chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà, trong lòng Lãnh Đại Pháo cũng hiểu rõ, lúc này hai người bọn họ muốn rời, e rằng có chút khó khăn.
Lãnh Đại Pháo hiểu rõ phong cách làm việc tàn nhẫn của Giang Thị.
“Hoa Giáp, đi bảo vệ bọn họ một đoạn.” Hai mắt Lãnh Đại Pháo hơi hơi nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Ông ta vỗ vỗ bả vai lão giả hiền lành bên cạnh, lão giả lập tức  cung kính gật đầu, nhanh chóng đuổi theo hai người Chu Hàn.
Chu Hàn nhận thấy người đi theo, nhưng không có ác ý, mới buông lỏng cảnh giác.
“Không cần ra tay.” Anh lập tức khẽ nhất tay một cái, ra hiệu với Chiến Thần trong bóng tối.
Mà bọn người Thanh Long đang muốn ra tay với lão giả Hoa Giáp, cũng lập tức thu lại sát khí.
Quả nhiên, hai người Chu Hàn vừa rời khỏi tiệc mừng thọ, một nhóm người đã nhắm về phía hai người bọn họ.
Tư thế đó, hoàn toàn là muốn lấy mạng hai người.
Hai mắt Chu Hàn  hơi hơi nhíu lại, cũng không vội vàng ra tay.
Bởi vì thân ảnh của nhóm người đó vừa xuất hiện, đã được nghênh đón tiếp lấy.
Hai người Chu Hàn như vào chỗ không người, nhóm người muốn mạng bọn họ, đều bị Chiến Thần nhẹ nhàng giải quyết.
“Đưa tôi đi tìm mẹ vợ và bọn họ trước, tôi nhất định phải bảo đảm bọn họ an toàn.” Chu Hàn đột nhiên nói
Trong lòng anh biết, lúc này Lãnh Tuyết Nhi kéo mình rời đi, có nghĩa là đối phương có việc cần mình giúp đỡ.
Nếu Lãnh Tuyết Nhi có việc muốn nhờ, Chu Hàn đương nhiên có thể nhân cơ hội này đưa ra một ít điều kiện.
Vào thời điểm này, chỉ cần điều kiện đưa ra không quá mức, Lãnh Tuyết Nhi chắc chắn sẽ đồng ý.
“Không cần phải đi tìm, tôi phái người mang họ đến, anh theo tôi đến nơi này” Lãnh Tuyết Nhi một hơi nói hết, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng cùng vội vàng.
“Nơi nào?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Tuyết Nhi.
“Đến nơi anh sẽ biết.” Lãnh Tuyết Nhi cũng không trực tiếp trả lời, chỉ có lệ một câu.
Sau khi hai người lên xe, Lãnh Tuyết Nhi bắt đầu gọi điện thoại cho người Lãnh Thị.
Nhưng mà, cuộc gọi hoàn toàn không liên lạc được.Sau đó, cô ta lại tiếp tục gọi cho một người khác trong Lãnh Thị, nhưng vẫn không thể gọi được!
Lãnh Tuyết Nhi không cam lòng mà gọi lần thứ ba, lần thứ tư…
Tuy nhiên, cho đến khi điện thoại gọi đến muốn nổ, Lãnh Tuyết Nhi vẫn không thể liên lạc được với người Lãnh Thị!
Vào lúc này, trong lòng cô ta biết rất rõ.
Sợ rằng, người Lãnh Thị, đã xảy ra chuyện.
“Như thế nào?” Chu Hàn liếc mắt một cái đã phát hiện Lãnh Tuyết Nhi không thích hợp, anh lập tức lên tiếng dò hỏi.
Nếu Tô Hàm xảy ra chuyện gì, Chu Hàn nhất định sẽ không bỏ qua cho cha con Lãnh Đại Pháo.
“Không biết, có thể là đã xảy ra chuyện.” Lãnh Tuyết Nhi lắc lắc đầu, vẻ mặt bất lực.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lãnh Tuyết Nhi, sắc mặt Chu Hàn lập tức thay đổi
Bởi vì trong lòng anh biết, nếu Lãnh Thị xảy ra chuyện, đồng nghĩa với việc Tô Hàm và mẹ vợ cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Nghĩ đến đây, Chu Hàn lập tức không thể bình tĩnh nổi.
“Mau đưa tôi đi tìm bọn họ!” Chu Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tuyết Nhi, giọng điệu giống như đang ra lệnh.
“Không được!” Lãnh Tuyết Nhi trực tiếp từ chối, hoàn toàn không định làm theo ý của Chu Hàn.
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!” Chu Hàn lạnh lùng nói, cả người lộ ra sát khí, giống như muốn tìm người để cắn.
“Bây giờ,tôi sẽ không cho anh gặp bọn họ, trừ phi anh theo tôi đến Lãnh Cung một chuyến!” Lãnh Tuyết Nhi đối chọi gay gắt, bày ra bộ dáng không nhượng bộ.
Thấy thế Chu Hàn, lập tức không còn tâm tư cùng cô ta nói chuyện vô nghĩa.
Gần như không có chút do dự, Chu Hàn trực tiếp giơ tay.
Âm thanh”chát” một cái vang lên, một cái tát không hề báo trước rơi xuống, đánh Lãnh Tuyết Nhi lảo đảo.
Lãnh Tuyết Nhi dùng sức che lại nữa bên mặt bị đánh, cả người hơi giật mình, cô ta có vẻ hoảng hốt, giống như hoàn toàn không nghĩ đến, Chu Hàn thật sự sẽ ra tay với cô ta!
Cái tát bất ngờ này, nháy mắt đem Lãnh Tuyết Nhi đánh đến ngốc!
“Chu Hàn, anh…” Lãnh Tuyết Nhi còn muốn mắng Chu Hàn.
Nhưng Chu Hàn lại hoàn toàn không cho cô ta cơ hội lên tiếng, tiếp tục giơ tay lên tát xuống, nhất thời khiến Lãnh Tuyết Nhi bị đánh đến nghi ngờ cuộc sống.
“Mang tôi đi gặp Tô Hàm!” Giọng điệu gần như đang ra lệnh, anh gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Tuyết Nhi.
Mọi chuyện cũng đã đến mức này, nếu Lãnh Tuyết Nhi còn không biết thức thời, thì cô ta thật sự không biết sống chết
“Được, tôi đưa anh đi!” Cuối cùng, Lãnh Tuyết Nhi thỏa hiệp.
Uy áp trên người Chu Hàn khiến Lãnh Tuyết Nhi thở không nổi, lúc này cô ta mới nhận ra nếu liều mạng không đồng ý, khẳng định không có kết quả tốt.
Cũng chính bởi vì vậy, Lãnh Tuyết Nhi mới lựa chọn thỏa hiệp.
Dù sao, nếu không thoả hiệp, cô ta không cần nghi ngờ, Chu Hàn chắc chắn sẽ đem cô ta đang sống sờ sờ đánh chết!
Nửa tiếng sau, một chiếc siêu xe dừng lại, Lãnh Tuyết Nhi cùng Chu Hàn nhanh chóng xuống xe.
Thân hình Chu Hàn chợt lóe, súc địa thành thốn, trực tiếp lao đến trang viên Lãnh thị.
“Chu Hàn, anh sao lại trở về?” Rất nhanh, Chu Hàn tìm được Tô Hàm, mà Tô Hàm cũng nhìn thấy anh.
“Mọi người có sao không?” Mặt Chu Hàn đầy lo lắng hỏi, đồng thời đảo mắt nhìn xung quanh.
“Mọi người không có việc gì, nhưng mà…” Tô Hàm nói được một nửa, đột nhiên im lặng.
Lúc này mặt cô đầy xấu hổ, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
“Làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thấy thế Chu Hàn có chút tức giận, anh bước nhanh về phía trước, dùng sức nắm lấy tay Tô Hàm.
Tô Hàm bị Chu Hàn dùng sức nắm chặt, cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Chu Hàn.
Nhưng mà, không đợi Tô Hàm mở miệng, Hách Lôi đứng bên cạnh đột ngột nói: “Con rể, Hoàng Minh chạy, cậu ta chạy rồi!”
“Cậu ta giết không ít người của Lãnh Thị, sau đó bỏ chạy!”
Dứt lời, bà lại nói: “Bọn ta không dám cản cậu ta lại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.