Đế Quốc Chiến Thần

Chương 27: Lão già




Thứ hai, cô cứ như vậy mơ màng bị cách chức, thậm chí cũng không có người thông báo một tiếng.
Mà những lão già này lại chạy trước mặt cô làm mưa làm gió, giống như toàn bộ Tô thị đều đã nằm trong bàn tay bọn họ rồi.
Đang lúc trong lòng Tô Hàm vô cùng tức giận, Chu Hàn hơi nghiêng đầu về phía Thanh Long, mở miệng ra lệnh: “Vả miệng.”
“Dạ.” Thanh Long trả lời một tiếng, hai bước đã đến trước mặt lão già đang ngồi ghế chủ vị, giơ tay lên sau đó chính là tiếng “ba ba” vang lên.
Người ngồi chủ vị hoàn toàn trở tay không kịp, bị đánh đến choáng váng hoa mắt, hàm răng cũng ê ẩm lợi hại.
Ông ta đau đớn không dứt, cả người cũng tức giận đến cực điểm. Nhưng trong lòng ông ta rõ ràng, trước khi Tô thiếu tới, ông ta vẫn phải chịu đựng.
Tất cả cũng phải chờ Tô thiếu đến quyết định.
Hơn nữa, vệ sĩ cũng té ngã ngổn ngang xuống đất, dù ông ta nổi giận thì có lợi ích gì? Vẫn bị người ta tát lên mặt không thể ngăn cản.
Người đã sống từng tuổi này như ông ta, tất nhiên hết sức rõ ràng đây là lúc nào, nên làm gì.
“Sau này nói chuyện phải suy nghĩ kỹ vào.” Chu Hàn đưa tay chỉ vào đầu mình, giống như đang nắm tay dạy đối phương làm người vậy.
Người ngồi chủ vị giật mình, giật đến mức lỗ mũi cũng lệch, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là cố nén cơn bực tức lại.
Trong lòng ông ta lại phẫn nộ không thôi, nghĩ chờ Tô thiếu đến sẽ trừng trị bọn Chu Hàn một phen.
“Tôi không biết công ty xảy ra chuyện gì, xin các vị trưởng bối nói rõ.” Sau khi biết mình đã bị cách chức, Tô Hàm thay đổi thái độ đối với mấy lão già này, mở miệng hỏi.
Chu Hàn thì gửi một tin nhắn ngắn cho Hoàng Minh, để cho anh ta nhanh chóng chạy đến Tập đoàn Tô thị.
“A, cô Tô không biết mới hỏi hay là đang giả bộ hồ đồ đây?” Người ngồi vị trí chủ tịch mới bị đánh vừa rồi cười lạnh một tiếng, trong lời nói chứa đầy hàm ý.
Tô Hàm rất chân thành lắc đầu một cái: “Tôi thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Người kia nghe vậy lập tức cười lên, chế nhạo nói: “Tô thị sắp bị Nguyên thị nuốt mất, bây giờ quan trọng nhất chính là làm thân được với cháu đích tôn của Nguyên thị, Nguyên thiếu.”
Lần này ông ta không nói thẳng để Tô Hàm đi bồi người ta, lấy lòng nịnh hót người ta, xin người ta cho Tô thị một con đường sống.
Nhưng trong ngoài lời đều có ý đó.
“Làm sao phải làm thân?” Lúc này Chu Hàn bỗng nhiên mở miệng hỏi, anh muốn nhìn thử một chút rốt cuộc lão già này có ý xấu gì trong lòng.
Nếu như một lòng muốn đẩy Tô Hàm vào hố lửa, anh không ngại giết lão già này như heo chó.
“Trong lòng các người hiểu rõ, tôi cũng không cần nói rõ ràng.” Lão già kia quái gở trả lời một câu, bộ dạng kia giống như đang rất bất mãn với Chu Hàn.
Mà lúc này, đột nhiên bên ngoài phòng họp đi vào một nhóm người.
Tô Hàm theo bản năng nhìn ra bên ngoài, con ngươi co rút một chút, chỉ thấy người dẫn đầu chính là Tô Học Long, đây là chuyện cô vạn lần không nghĩ đến.
Mà Tô Học Long cũng mơ màng nhìn về phía hai người Chu Hàn và Tô Hàm, theo bản năng muốn quay đầu rời đi.
Nhưng người phía sau gã lại đã chặn hết đường đi, hình như không tính để Tô Học Long rời đi như vậy.
“Tránh… Tránh ra.” Chữ đầu tiên Tô Học Long nói ra có chút yếu ớt, dáng vẻ đã bị Chu Hàn dọa sợ vỡ mật.
Nhưng ngay khi gã kịp nhận ra trước mặt là một đám tôm tép, thì lập tức trở nên cường thế.
“Tô thiếu, Tổng giám đốc Tô bảo anh tới đây làm việc, chuyện còn chưa xử lý xong lại rời đi như vậy, không thích hợp lắm đâu.”
Người cầm đầu nói thẳng một câu, hình như không muốn cho Tô Học Long mặt mũi.
“Tôi còn chuyện quan trọng khác cần xử lý, nhanh tránh ra, không tránh ra có tin tôi sẽ cắt lỗ tai của cậu không?” Tô Học Long tức giận rống lên, gã cũng không muốn thua trong tay Chu Hàn nữa.
Đồng thời trong lòng cũng hỏi thăm mười tám đời tô tông của Tô Hữu Đào.
Nói là để cho gã và người Nguyên thị bàn chuyện làm ăn, là vụ làm ăn lớn mấy triệu, kết quả lại đụng phải bọn Chu Hàn ở chỗ này.
Chuyện này sao có thể không làm cho Tô Học Long sợ hãi trong lòng cho được?
“Nếu như anh không xử lý tốt chuyện này tôi cũng có thể cắt lỗ tai của anh, đây là chuyện Tổng giám đốc Tô giao.” Người cầm đầu trầm mặt cảnh cáo: “Hôm nay anh không muốn làm cũng phải làm.”
Tô Học Long nghe vậy thì giận dữ, lúc nào một con chó cũng dám gào to với gã như vậy? Gã giơ tay muốn tát người đứng đầu này.
Nhưng đối phương lại rất thoải mái né tránh được, trở tay cầm lấy cổ tay Tô Học Long, kéo một cái.
Lập tức Tô Học Long phát ra tiếng kêu đau như heo bị giết, nhưng người này lại hồn nhiên không thèm để ý, còn uy hiếp nói: “Anh làm hay không làm?”
Trên mặt Tô Học Long tràn đầy vẻ dữ tợn, hít một hơi khí lạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu làm phản rồi.”
“Ầm.” Người này thấy Tô Học Long vẫn không biết nhượng bộ, lúc này giơ cao chân đạp lên đầu vai đối phương.
Tô Học Long bị một đá này ngã đập xuống đất, bộ dạng rất là chật vật.
Trong lòng gã vẫn cứ cho rằng mấy người này là tâm phúc của em họ, lại không nghĩ rằng bọn họ lại dám ra tay với gã.
Trong lòng không kiềm được ý nghĩ muốn giết người, chờ ra khỏi nơi này nhất định phải tìm người giết chết bọn họ.
Giờ phút này Chu Hàn nhìn thấu mọi chuyện. Nghe được đối thoại của hai người này, anh đã có thể biết được gần như Tô Học Long bị Tô Hữu Đào lợi dụng.
Có thể Tô Học Long ác độc hơn Tô Hữu Đào, nhưng nếu so về tâm cơ lòng dạ thì Tô Học Long rõ ràng không phải là đối thủ của Tô Hữu Đào.
“Tiểu Long, đến đây.” Đột nhiên Chu Hàn mở miệng nói, giọng nói lãnh đạm thờ ơ, làm cho trong lòng Tô Học Long run rẩy.
Tô Hàm không hiểu nhìn Chu Hàn một cái, cô cũng hiểu được chuyện xảy ra không đúng lắm, nhưng lại không biết Chu Hàn muốn làm gì.
Tô Học Long không dám không nghe, sau khi giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt Chu Hàn.
Gã cúi đầu cung kính hỏi: “Chu nguyên soái, có chuyện gì ngài cứ phân phó.” Nói xong gã liếc nhìn Tô Hàm đang đứng bên cạnh Chu Hàn một cái.
Mắt gã chợt lóe một cái, cuối cùng nhắm mắt lại chào hỏi: “Xin chào cô Chu.”
Tô Hàm thấy bộ dạng này của anh họ thì buồn cười trong lòng, nhưng hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cô cười không nổi.
“Nói hết lời nên nói ra đi.” Chu Hàn lại không ra tay với Tô Học Long, nói xong câu này thì cho gã một ánh mắt không cần sợ hãi.
Lúc này lòng Tô Học Long mới thoáng thả lỏng, sau khi hít sâu một hơi, ngay trước mặt mọi người nói ra chuyện Tô Hữu Đào giao cho gã.
Sau khi mọi người nghe xong cũng đã biết rõ ràng ngọn nguồn, thì ra Tô Học Long là bị Tô Hữu Đào lợi dụng.
Mà sau khi gã nói xong, người thanh niên vừa mới ra tay đánh Tô Học Long lập tức giận dữ nói: “Anh lại dám bôi xấu Tổng giám đốc Tô?”
Nói xong muốn tiến lên phía trước đánh Tô Học Long.
Tô Học Long trực tiếp khiêng một cái ghế quăng tới chỗ thanh niên kia, trong những người này gã chỉ sợ hai người Chu Hàn và Tô Hàm.
Còn những người khác, ở trong mắt gã chỉ là cái rắm.
Ghế ngồi bay đến, thanh niên đá một cước, miễn cưỡng đá bay chiếc ghế xuống đất, sau đó trượt về phía sau hai mét mới dừng lại.
Tô Học Long thấy một kích không trúng, lúc này lấy bình nước của một người khác, trực tiếp mở nắp giả bộ ném qua.
Tên thanh niên kia giơ tay cản lại, Tô Học Long thừa dịp này thực sự ném bình nước còn một nửa qua.
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, bình nước trực tiếp đập vào đầu của đối phương, nước trong bình đồ đầy cả đầu thanh niên kia.
“Mẹ kiếp.” Phút chốc thanh niên kia nóng nảy, xông lên muốn ra tay với Tô Học Long.
Những người sau lưng thanh niên lại đồng loạt vây lại, làm bộ muốn chặt Tô Học Long thành tám khúc.
Mà ngay lúc này, Chu Hàn hơi nghiêng đầu về phía Thanh Long. Thanh Long hiểu ý, đi trước đón lấy.
Theo một trận tiếng vang “ba ba” đánh vào da thịt vang lên, thanh niên cầm đầu nhóm người bị đánh ngã trên đất, gãy tay gãy chân, hoàn toàn mất đi năng lực hành động.
Mà tất cả chuyện này đều chỉ xảy ra trong chớp mắt, một đám lão già thấy vậy trong lòng đều trộm lau mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.