Đế Quốc Chiến Thần

Chương 268:




“Anh không sao.”
Chu Hàn nhắc nhở người ở đầu bên kia điện thoại một câu: “Mọi người cứ ở bệnh viện tạm thời trước đã, chờ anh trở về rồi nói tiếp.”
Chu Hàn nói câu đó xong, vội vàng ngắt điện thoại.
Vừa nãy, anh phát hiện di động có cuộc gọi nhỡ, hơn nữa là do Tô Hàm gọi tới.
Chu Hàn tưởng Tô Hàm đã xảy ra chuyện gì, vội vàng gọi lại.
Mãi cho đến khi Tô Hàm nói không sao, anh lúc này mới yên tâm, sau đó tiếp tục tham chiến.
Đúng lúc này, Tô Hàm ở trong phòng bệnh của bệnh viện, cô đã nghe rất rõ tiếng người kêu giết đầy thất thanh.
Không thể không nói, trái tim của Tô Hàm đã đập mạnh tới mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù cách một cái điện thoại, cô vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí hỗn loạn và đầy sát khí ở đầu dây bên kia!
Giống như gió xuyên qua điện thoại quét qua một trận vậy.
Giờ phút này Tô Hàm sững sờ đứng tại chỗ, hai mắt vô thần, cả người đều tuyệt vọng, khiến cho người khác thấy đau lòng.
Thanh Long nhìn thấy bộ dạng này của Tô hàm, biết rõ là lúc nãy cô gọi điện nói chuyện với Chu Hàn, nhất thời trở nên vô cùng nôn nóng.
Thanh Long nhịn không được hỏi Tô Hàm: “Phu nhân, có chuyện gì xảy ra với nguyên soái sao?”
“Anh ấy chắc là…… Không có việc gì.” Tô Hàm lẩm bẩm trả lời, rõ ràng câu trả lời của cô không đủ chắc chắn.
Sắc mặt Thanh Long lập tức biến đổi, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện đi cứu Chu Hàn.
Nhưng mà anh ta còn chưa bước chân ra khỏi cửa Dạ Phong với Vân nhi gần như từ trong bóng tối xuất hiện cùng một lúc.
“Anh Thanh Long, anh không thể rời khỏi bệnh viện được!” Dạ Phong kiên quyết nói: “Đây là ý của nguyên soái.”
“Mẹ kiếp!” Thanh Long nghe vậy vô cùng tức giận, anh ta gầm lên dữ dội: “Dựa vào cái gì mà tôi không thể rời khỏi bệnh viện? Chỉ bằng mấy người mà cũng dám ngăn cấm tự do của tôi hay sao?”
Dạ Phong lắc đầu nói: “Anh Thanh Long, tôi không có ý đó, đây chính là mệnh lệnh của nguyên soái, ai dám làm trái lệnh chứ?”
Có ai dám làm điều đấy ư?
Những lời này giống như một nhát búa lớn đập vào tim của Thanh Long vô cùng nặng nề.
Đúng vậy, mệnh lệnh của nguyên soái, liệu có người nào dám làm trái không?
Thanh Long đương nhiên hiểu rõ hơn Dạ Phong lời nói của Chu Hàn quan trọng đến mức nào.
Anh ta chính là Thanh Long, cho nên bắt buộc phải phục tùng theo mệnh lệnh.
Mặc dù bản thân rất tức giận, nhưng Thanh Long vẫn thành thật nghe theo lời phân phó của Chu Hàn, cố nhịn cơn nóng giận lại ở trong lòng, ngoan ngoãn trở về phòng bệnh.
Dạ Phong và Vân nhi trước đấy không ngăn cản đám người Tiết Minh Dương lại, bởi vì Chu Hàn không có hạ lệnh không cho bọn họ rời khỏi bệnh viện.
“Có gì để ăn không?” Đúng lúc này, Bạch Hoàn Tài tuyệt vọng lên tiếng: “Tôi sắp chết đói rồi.”
“Ăn cái gì mà ăn?” Thanh Long lúc này đang bực bội, nghe thấy Bạch Hoàn Tài chỉ biết đòi ăn, lập tức nổi giận.
Anh ta đi tới trước mặt của Bạch Hoàn Tài, giơ tay tát lên mặt một cái.
Bạch Hoàn Tài còn chưa kịp la lên, bị tát đau tới mức ngất xỉu ngay tại chỗ
“Thanh Long! Anh làm gì thế?” Tô Hàm thấy thế, vội vàng bước tới đỡ lấy người Bạch Hoàn Tài.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt của Bạch Hoàn Tài, nhẹ giọng kêu: “Này mau tỉnh lại đi……”
Nhưng Bạch Hoàn Tài lúc này sao có thể tỉnh lại được, anh ta vốn dĩ đã suy yếu lắm rồi.
Hơn nữa Thanh Long vừa mới tát anh ta một cái mạnh như thế, làm sao có thể chịu đựng nổi?
“Phu nhân, thật xin lỗi.” Thanh Long nhìn thấy Tô Hàm tức giận, vội vàng lên tiếng giải thích: “Hồi nãy tôi có chút nóng giận, đã lỡ tay đánh anh ta một cái.”
“Lỡ tay?” Tô Hàm nghe vậy thì cười lạnh: “Anh tát anh ta mạnh như thế, có thể nói là lỡ tay sao? Anh suýt chút nữa đã đánh chết anh ta đấy, anh có hiểu không?”
Tô Hàm nói xong, đồng thời cũng rút tay về sau khi đặt dưới mũi của Bạch Hoàn Tài.
Cô thở phào một hơi, nghĩ thầm may mắn Bạch Hoàn Tài không chết, nếu không, cô sẽ không để yên cho Thanh Long.
Nếu Thanh Long không khống chế được bản thân giết chết Bạch Hoàn Tài, anh ta sẽ phải trả giá cho hành động ấy!
Suy cho cùng, Bạch Hoàn Tài vẫn còn có giá trị lợi dụng rất lớn đối với Chu Hàn.
Sự tồn tại của Bạch Hoàn Tài vẫn còn có ý nghĩa rất lớn.
“Tôi…” Thanh Long thở dốc, vẫn còn muốn giải thích.
Nhưng Tô Hàm khó chịu ngắt lời của anh ta, tức giận mắng: “Tôi cái gì mà tôi! Có phải anh thấy mọi việc vẫn chưa đủ rối lên sao, còn muốn thêu hoa trên gấm à?”
Tô Hàm nói những lời đó chính là muốn mỉa mai Thanh Long
Nhưng Thanh Long lại á khẩu không đáp lại được, Tô Hàm đã lấy thân phận là Chu phu nhân để khiển trách anh ta.
Thanh Long không dám phản bác, chỉ có thể tiếp nhận.
“Thôi nào, con gái à, không cần sống chết giữ chặt lấy lỗi lầm của người ta như thế.” Hách Lôi thấy vậy, bà lựa thời điểm thích hợp mà lên tiếng giải vây: “Mẹ thấy, tính tình của Thanh Long hơi xấu, con đừng chấp nhặt với anh ta quá để làm gì.”
Nói xong những lời đó, Hách Lôi vội vàng  kéo Thanh Long tránh qua một bên: “Đừng đứng đây nữa, tránh đầu sóng ngọn gió”.
Cùng lúc đó, ở Đường gia.
Giờ phút này, người do Qúy lão và Nhạc lão mang đến vô cùng hung hăng.
Người của Tề Thắng Thiên và Vương lão, cùng với đệ tử của Võ Minh, toàn bộ đã bị đánh gục trên mặt đất!
Rốt cuộc, những người này đều được huấn luyện để trở nên đao thương bất nhập, tường đồng vách sắt ân, Tề Thắng Thiên cùng với người của ba bên chỉ là người bình thường, căn bản không phải đối thủ của bọn họ.
Vào lúc này, hội trưởng Đệ nhất trước đó còn hô hào đánh giết, bây giờ lại mặt dày tránh sang một bên xem diễn.
Riêng một mình Chu Hàn đã đánh gục hơn một ngàn người bên phía Qúy lão và Nhạc lão.
Toàn bộ người bình thường của hai gia tộc đều bị Chu Hàn liên tiếp đánh bại nằm trên mặt đất.
Chỉ có khoảng hai trăm người khác đã được Mộc thị huấn luyện bằng độc thủ, khiến cho Chu Hàn có chút bó tay, không có biện pháp nào để đánh lại được.
Trong lúc Chu Hàn cùng với bọn họ đang phân thắng bại, đột nhiên một giọng nói vang lên cách không xa nơi đây.
“Chu nguyên soái, chúng tôi đã tới!”
Lời vừa dứt, bóng dáng của bọn họ đột nhiên xuất hiện.
Vô Liểm cùng với Huyền Vũ không nhiều lời lập tức tham chiến.
“Chu Tước ở đâu?”
“Bạch Hổ ở đâu?”
Hai người một bên đối phó với đám người của Qúy thị và Nhạc thị, một bên nghi ngờ hỏi Chu Hàn một câu.
Giờ phút này, hai người bọn họ đều lo lắng sẽ phát sinh thêm biến cố.
Càng lo sợ hơn nếu phải nghe thấy tin dữ của Chu Tước với Bạch Hổ.
“Ta đã phái Chu Tước và Bạch Hổ đi tìm Bạch lão gia rồi.” Chu Hàn vừa nghiêng mình tránh chiêu của vài người, vừa giải thích: “Có hai trăm người của Qúy thị với Nhạc thị đao thương bất nhập, rất khó đối phó.”
“Ta đoán, chỉ có Bạch lão gia kỳ môn độn giáp mới có thể đánh lại được bọn họ.”
Nghe Chu Hàn nói xong, sắc mặt hai người đều thay đổi.
Rất nhanh, Vô Liểm cùng với Huyền Vũ lập tức chạm trán với đám người của Qúy thị và Nhạc thị
“Lên nào!” Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, rất nhiều chuyện phải thử thì mới biết được.
Vì thế, hai người không chờ mệnh lệnh đã lao về phía trước.
Nhưng mà, khi hai người giao chiến với đám người đã được tu luyện bằng độc ấy, mới phát hiện bọn chúng rất khó đối phó.
“Nguyên soái, mấy tên này là biến thái sao? Quá khó chơi!”
“Nguyên soái, mấy tên này đánh tới cỡ nào cũng không nhúc nhích!”
Vô Liểm và Huyền Vũ nôn nóng hỏi, hai người đều đã cố gắng hết sức rồi.
Trong lúc đó, Qúy lão và Nhạc lão đứng ở một bên xem kịch.
Hai người không ngừng kêu đánh kêu giết, nôn nóng muốn giết chết Chu Hàn.
Chu Hàn lui mình rời khỏi trận chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.