Đế Quốc Chiến Thần

Chương 252:




“Đừng dùng lực mạnh, mượn lực đẩy lực!”
Chu Hàn vừa nói hết câu, Tiết Minh Dương lập tức làm theo.
Cậu xông lên đưa tay đánh về phía người trước mặt, một quyền này rất lưu loát, chính xác đánh vào trên mặt đối phương.
Một quyền này, trong nháy mắt lập tức đánh cho đối phương khóc thét lên.
Tiết Minh Dương thấy Chu Hàn mới chỉ dạy mình một lần lại có thể mạnh lên như thế, cậu có chút lâng lâng.
“Không nên đắc ý, tiếp tục.”
Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở: “Nhấc chân, đạp vào eo đối phương, dùng mũi chân! Eo.” Chu Hàn tiếp tục chỉ dẫn.
Còn Tiết Minh Dương sau khi được Chu Hàn chỉ dạy, càng lúc càng mạnh hơn.
Trong nhất thời dễ dàng đánh gục không ít người.
“Cậu phải biết bây giờ cậu chỉ đang gặp phải Qua cửa chiến, chỉ cần cậu chặn cửa, mỗi lần sẽ không vào quá năm người.”
“Lúc đánh dùng chân, cơ thể lao tới, một lần đánh ngã năm người, đừng có ngừng.”
Chu Hàn tiếp tục chỉ dẫn cho Tiết Minh Dương, mà Tiết Minh Dương cũng càng đánh càng mạnh mẽ.
Dáng vẻ đó giống như muốn xử lý toàn bộ người ở đây.
Đây là lần đầu tiên Tiết Minh Dương đánh nhau với người ta như thế này, hơn nữa còn là lấy một người đấu với nhiều người như vậy.
Giờ phút này, tâm tình của cậu rất sung sướng, cả người trở nên vô cùng kích động.
Tiết Minh Dương tin chắc rằng chỉ cần mình làm theo chỉ dẫn của Chu Hàn, lúc đánh nhau cậu sẽ trở nên cực kì mạnh mẽ.
Mạnh đến mức một người bình thường không cách nào đạt tới.
Nhưng trên thực tế, tất cả là do Tiết Minh Dương tự nghĩ mà thôi.
Cậu ta không có cách nào đạt đến mức độ như thế, dù sao Tiết Minh Dương cũng không có kỹ năng thật sự.
Chẳng qua hôm nay Tiết Minh Dương học được nửa vời, được Chu Hàn đã có nhiều kinh nghiệm chỉ dạy nên mới có thể trở nên mạnh mẽ như thế.
Nói khó nghe chút, cậu ta chính là một tên gà mờ.
Lại đánh thêm một trận, động tác của Tiết Minh Dương rõ ràng chậm đi nửa nhịp, dáng vẻ có hơi không chịu nổi.
Chu Hàn thấy thế, lập tức cười khổ một tiếng.
“Không nên gấp gáp, lấy lui làm tiến, từ từ sẽ được.” Chu Hàn vội vàng lên tiếng tiếp tục chỉ dạy.
“Lui về sau hai bước, kéo dãn khoảng cách với bọn họ một chút.”
“Người đến càng nhiều, cậu càng phải học cách phòng thủ, lấy lui làm tiến.”
“Dùng cùi chỏ đỡ trên trán, lấy khuỷu tay phản đòn!”
Chu Hàn không ngừng chỉ dạy cậu ta, mới mấy hiệp mà Tiết Minh Dương đã sắp không chịu nổi.
Nhưng mà những người Tứ Phương Chế Tài này cũng không giống người của bọn Vũ Minh.
Bọn hắn không tinh thông trong phương diện võ đạo, chỉ tinh thông đấu khẩu khua môi múa mép với nhau, thích dùng quy củ với đạo lí đi dọa người.
Mà Tiết Minh Dương muốn tập võ với Chu Hàn, được Chu Hàn, ‘thầy giáo’ chiến thần chỉ điểm, trong nhất thời Tiết Minh Dương đúng là bất bại.
Nhưng trận đánh nhau này không khác lắm việc ỷ đông hiếp yếu.
Khác biệt duy nhất chính là, giờ phút này bên Chu Hàn chỉ có Tiết Minh Dương một người liều chết.
Mà Tần lão bên kia, lại có vô số người tiến lên, đếm không hết, cứ như tre già măng mọc, lao vào với dáng vẻ không sợ chết.
Đối với việc này, trong lòng Chu Hàn âm thầm đổ mồ hôi thay Tiết Minh Dương.
Anh không ngừng quan sát sự linh hoạt và khả năng phản kích đỡ đòn của Tiết Minh Dương, để nắm đúng thời cơ mà hỗ trợ Tiết Minh Dương.
“Để tôi tới!” Đột nhiên, ở trong đám con cháu bên Tứ Phương Chế Tài, một giọng nói phát ra.
Giọng nói này rất to làm cho người ta đinh tai nhức óc, có vẻ như là một tên to con.
Mà những người muốn vào phòng bệnh sau khi nghe giọng nói đó, nhao nhao tránh qua một bên.
Sau khi bọn họ đều tránh hết qua một bên, trong tầm mắt Chu Hàn xuất hiện dáng vẻ của một tên đô con.
Tiết Minh Dương thấy một người đàn ông vạm vỡ lao về phía mình, trong lòng lập tức e ngại.
Chẳng qua khóe miệng Chu Hàn lại có chút cong lên, anh đã nhận ra điểm yếu của tên to con này chính là ở phần dưới thắt lưng.
“Nhấc chân đá vào thắt lưng hắn, một đá không được thì hai đá, hai đá không được thì ba đá.” Chu Hàn hét to một tiếng.
Mà tên to con nghe xong lập tức ngăn cản, thấy hắn sắp xông vào phòng bệnh, Tiết Minh Dương đã chuẩn bị xong định đá vào thắt lưng hắn ta.
Tên to con khẩn trương tập trung cao độ, cũng đã chuẩn bị đánh một quyền làm người trẻ tuổi trước mặt này ngã xuống.
Ngay lúc này, Chu Hàn nhận ra hắn ta chuẩn bị phòng thủ, đồng thời cũng phát hiện gã muốn đánh Tiết Minh Dương một quyền thật tàn nhẫn.
Hiển nhiên Chu Hàn không thể để cho Tiết Minh Dương một mình đấu với hắn ta.
Dù sao sức chiến đấu bây giờ của Tiết Minh Dương so với tên kia chỉ như lấy trứng chọi đá, không có bất kỳ cơ hội thắng nào.
Cũng chính vì vậy, Chu Hàn định tự mình ra tay.
“Nhìn cho kỹ!” Anh hét to một tiếng, cả người như gió lao về phía tên to con kia, tốc độ nhanh đến mức làm người ta hoa mắt.
Không đợi Tiết Minh Dương kịp phản ứng, bên người có một bóng người vọt qua.
Tốc độ đó nhanh đến mức không thể nhận ra bóng người đó là ai.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng ‘Ầm’ vang lên.
Chu Hàn đá vào ngực tên kia, cứ thế đá hắn bay ra ngoài.
“Chu nguyên soái, không phải ngài nói đá vào thắt lưng hắn sao?” Cung lúc đó Tiết Minh Dương không nhịn được vỗ tay tán thưởng, cũng nói ra điểm cậu khó hiểu.
“Chỉ cần cậu dùng lực đủ mạnh, đá chỗ nào cũng được.”
Chu Hàn không quay đầu lại, lên tiếng nói: “Trong tình huống lực không đủ mạnh thì phải nhắm vào điểm yếu của đối phương, hiểu chưa?”
Tiết Minh Dương dùng sức gật đầu nói: “Hiểu rõ!”
Dứt lời, cậu ta liền gào rú xông vào đám người, xem ra là định lấy một chọi mười, thậm chí là trăm…
“Lùi lại!” Chu Hàn hét to hưng đã muộn, Tiết Minh Dương nhanh chóng bị đám người bao vây.
Hai mắt Chu Hàn khẽ híp một cái, khí thế trên người anh tăng lên.
Ngay sau đó, cả người anh đột nhiên xông vào đám người.
Những chỗ anh đi qua, tiếng kêu than vang trời.
Người của Tứ Phương Chế Tài hoặc bị Chu Hàn quật ngã, hoặc bị Chu Hàn đánh tới nỗi nằm la liệt trên mặt đất, hoặc bị anh dùng chân đá bay ra ngoài.
Tóm lại chỉ cần là chỗ Chu Hàn đi qua, đệ tử Tứ Phương Chế Tài đều phải ngã xuống đất.
“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng quát lạnh lùng.
Chu Hàn nhìn về hướng phát ra tiếng quát, hai mắt anh híp lại.
Đập vào mắt anh là một người lưng đã còng.
Mặc dù người kia nhìn có chút chất phác, nhưng trên thực tế lại có khí thế doạ người.
Chu Hàn nhận ra người này là một cao thủ võ đạo.
Nếu như không đoán sai, đối phương chắc hẳn chính là Tần lão.
“Tần lão?” Chu Hàn lạnh lùng hỏi một câu.
“Là tôi!” Tần lão thoải mái thừa nhận, sức lực trên tay tăng thêm hai phần, bóp chặt tay Tiết Minh Dương.
Dáng vẻ kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tiết Minh Dương vậy.
Giờ phút này, cả người Tiết Minh Dương giống như một con gà con, bị Tần lão nắm ở trong tay, ở thế bị động.
“Tần lão, cậu ấy chỉ là một đứa bé.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Có việc gì thì ông cứ giải quyết với tôi, đừng nhắm vào cậu ấy.”
“Hôm nay tôi chỉ muốn nhắm vào cậu ta.” Tần lão không kiêng nể gì cả.
Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay đừng nói là cậu ta, anh cũng chết chắc rồi, hai người ai cũng chạy không thoát.”
“Chờ nhận lấy trừng phạt của Tứ Phương Chế Tài đi! Các người phải ngồi tù mục xương!”
Chu Hàn nghe vậy, khóe miệng cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.