Đế Quốc Chiến Thần

Chương 247:




Chu Hàn né tránh được một dao của mặt chữ điền, một chưởng đánh bay dao của tên đàn ông mặt sẹo.
Tiếp đó cổ tay xoay một cái, hóa chưởng thành đấm, đột nhiên bắt lấy cổ của tên mặt chữ điền.
Tên mặt chữ điền không phản ứng kịp, đã bị Chu Hàn nắm lấy cổ.
Sống chết cách nhau trong gang tấc!
Giờ phút này, Chu Hàn chỉ cần hơi dùng sức, đã có thể nhẹ nhàng bóp gãy cổ của tên mặt chữ điền.
Chẳng qua là ngại làm mất mặt của ông cụ Vương, Chu Hàn không làm như vậy thật, cũng không thẳng tay bóp chết tên mặt chữ điền.
“Mau buông em trai của tôi ra!” Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt giẫy giụa đứng dậy, hướng về phía Chu Hàn rống lên một tiếng.
Mãi đến khi bị một chưởng của Chu Hàn đánh trúng lúc nãy, anh ta mới ý thức được chính mình vốn không phải đối thủ của đối phương.
Từ lúc chưởng của cả hai chạm với nhau lần đầu, Chu Hàn vẫn luôn nhường anh ta.
Mà giờ đây, Chu Hàn không muốn như thế nữa, nhẹ nhàng một chưởng đánh bay anh ta!
Một chưởng này, đã thực sự dạy cho tên đàn ông mặt sẹo kia một bài học, làm cho anh ta nhận thức rõ sự thật.
Anh ta, không phải đối thủ của Chu Hàn.
Chu Hàn muốn giết anh ta, hoàn toàn chính là chuyện dễ dàng.
Cho dù biết rõ điều đó thế nhưng tên đàn ông mặt sẹo lại không cam lòng buông xuôi như vậy!
Nếu mà anh ta muốn cứu em trai mình, chỉ còn nước lấy một mạng đổi một mạng.
“Thả nó?” Giờ phút này, Chu Hàn khịt mũi coi thường.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn tên đàn ông mặt sẹo một cái, lên tiếng chất vấn nói: “Tại sao tôi phải thả cậu ta?”
Dứt lời, Chu Hàn lại chuyển sang câu khác: “Cho tôi một lý do?”
Một phen nói ra, lại làm cho tên đàn ông mặt sẹo á khẩu không trả lời được.
“Nếu lấy mạng tôi đổi cho nó thì sao?” Tên đàn ông mặt sẹo trầm mặc một lát, cuối cùng nói ra một câu: “Anh có thể giết tôi, nhưng không được giết em trai của tôi.”
Bao che cho con, điển hình cho bao che cho con.
Đối với việc này, Chu Hàn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Anh vốn tưởng rằng gã đàn ông mặt sẹo cùng tên mặt chữ điền giống nhau, để giữ mặt mùi mà sẽ rơi vào tình bí, anh không chết không ngừng được.
Mà bây giờ Chu Hàn coi như là hiểu được rồi, sợ rằng xác suất cao toàn bộ mọi thứ đều là do tên mặt chữ điền này mưu ma chước quỷ.
Chuyện mặt chữ điền đang làm, là muốn khiến cho tên đàn ông mặt sẹo kia đối phó mình.
Nghĩ đến đây, Chu Hàn quay lại nhìn gã đàn ông mặt sẹo.
Anh cân nhắc một chút: “Muốn tôi thả em trai anh cũng không phải là không được.”
Trên mặt Chu Hàn không buồn không vui, sắc mặt hết sức bình tĩnh.
Tên đàn ông mặt sẹo vừa thấy sự tình còn cứu vãn được (còn nước còn tát), liền lập tức hỏi lại: “Nói đi! Điều kiện gì?”
“Để cho tôi chết, một mạng đổi một mạng được không?”
Miệng vừa dứt lời thì đồng thời đao của tên đàn ông mặt sẹo đã hung hăng để ở trên cổ anh ta.
Mũi đao cắt vào da, lộ ra một vệt máu đỏ.
“Đừng mà Nhị ca!” Mặt chữ điền không thể nhìn được nữa, hắn giãy giụa lên tiếng nói.
“Câm miệng!” Chu Hàn quát một tiếng, ánh mắt lạnh băng mà quét ngang qua mặt chữ điền.
Giờ phút này, Chu Hàn có chút coi trọng sự nghĩa khí của tên đàn ông mặt sẹo kia.
Suy cho cùng bên người Chu Hàn thiếu một người quyết đoán như vậy!
“Anh mau trả lời ngay đi, muốn chém muốn giết, xin cứ tự nhiên!” Gã đàn ông mặc sẹo không kiêu ngạo không siểm nịnh, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần anh có thể thả em trai tôi, nói sao cũng được hết!”
Đối với thái độ của tên đàn ông mặt sẹo này, Chu Hàn rất thưởng thức.
“Thôi.” Chu Hàn lắc đầu, buông tên mặt chữ điền ra.
Anh lạnh lùng nói: “Không có lần sau.”
Một lời vừa nói ra, lập tức đi về phía Đường Trường Não, lấy khăn trải giường trong miệng đối phương ra.
Lúc này mặt chữ điền đã ngã ra mặt đất miệng thở hổn hển, rõ ràng là bị dọa sợ chết khiếp.
Tên mặt sẹo lại bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, anh ta không nói một lời, cả người cũng không nhúc nhích như một khúc gỗ.
“Sao vẫn chưa đi?” Chu Hàn cũng không quay đầu lại mà hỏi một câu, trong ngữ khí rõ ràng mang theo một chút không vui.
Anh nhìn ra được là trong chuyện (của tên mặt chữ điền), gã đàn ông mặt seo này vô tội.
Cũng chính vì vậy, Chu Hàn mới không tính dạy dỗ bọn họ.
Anh có thể cho tên đàn ông mặt sẹo chút mặt mũi, đơn giản là vì người này lấy được sự thưởng thức của anh.
Đương nhiên, nếu tên mặt chữ điền không biết sống chết mà còn dám khiêu khích Chu Hàn.
Vậy thì Chu Hàn nhất định sẽ không tiếp tục hạ thủ lưu tình.
Lúc này đây, tên mặt chữ điền có thể may mắn tránh được một kiếp hoàn toàn là do hưởng ké chút ánh sáng của gã đàn ông mặt sẹo!
“Tôi không muốn thiếu nhân tình.” Tên đàn ông mặt sẹo đứng yên ở phía sau Chu Hàn, nói rõ từng câu từng chữ.
Nghe thế hai mắt Chu Hàn hơi hơi nhíu lại, không nghĩ tới tên đàn ông mặt sẹo là một người hiếm thấy như vậy.
Anh ta không muốn thiếu nhân tình, cho nên dù không có việc gì cũng không chịu đi, còn muốn trả ân tình này lại cho mình.
Nếu tên đàn ông mặt sẹo muốn trả hết, vậy thì Chu Hàn đương nhiên sẽ cho anh ta cơ hội.
“Được, một khi đã như vậy.” Chu Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn tên đàn ông mặt sẹo một cái, hơi ngừng lại chút, lại nói tiếp: “Thay tôi  đi truyền tin đi.”
Dứt lời, Chu Hàn cảm thấy chưa đủ lắm, lại dặn dò thêm một câu: “Nhớ lấy, chỉ truyền tin, không làm người bị thương.”
Đối với sự sắp xếp của Chu Hàn, tên đàn ông mặt sẹo không có nửa lời oán hận gì.
Anh ta chỉ trịnh trọng gật đầu, một lời đã đáp ứng.
Giờ phút này, Đường Minh Minh đã qua đến nơi.
Anh ta gắt gao nhìn chăm chú gã đàn ông mặt sẹo, bên trong ánh mắt mang theo một nỗi oán hận.
Lúc mới tiến vào bệnh viện, Đường Trường Não vốn dĩ cho rằng tên đàn ông mặt sẹo là người của Chu Hàn.
Kết quả lại bị bắt tới nhà xác, sau khi bị đánh cho bất tỉnh nhân sự ông ta khó khăn lắm mới tỉnh lại được.
Tên đàn ông mặt sẹo đúng là quá xấu xa rồi, bắt cóc ông ta hoàn toàn là dùng để đối phó Chu Hàn.
Đối với việc này, làm Đường Trường Não tức giận không nhẹ.
Mà Chu Hàn cùng tên đàn ông mặt sẹo liếc mắt một cái là dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của Đường Trường Não.
Không đợi Chu Hàn lên tiếng an ủi, tên đàn ông mặt sẹo đã mở miệng tạ lỗi trước: “Thật xin lỗi!”
Đường Trường Não vừa thấy tên đàn ông mặt sẹo chủ động xin lỗi, trong khoảng thời gian ngắn tức giận cũng giảm bớt.
Chỉ là bị nhét vào miệng cái khăn trải giường, cái mùi vị cổ quái kia làm cho tâm tình ông ta rất phức tạp.
Thấy Đường Trường Não vẫn còn không vui, tên đàn ông mặt sẹo lần thứ hai lên tiếng nói: “Tôi bằng lòng đền bù!”
Dứt lời, anh ta trực tiếp gỡ một chiếc nhẫn từ trên tay xuống.
Chiếc nhẫn kia được làm bằng vàng nguyên chất, trên đầu nhẫn còn ẩn hiện hình dáng như đầu rồng.
Nhìn hình dáng đó, hẳn là được một vị đại sư chế tạo.
Đường Trường Não vừa nhìn thấy đồ cổ bảo vật linh tinh thì mắt đều không rời được!
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy nhẫn trong tay gã nam nhân mặt sẹo, oán khí trong lòng đều bay đi không còn một chút.
“Nhẫn này cậu bán cho tôi là được!” Hai mắt Đường Trường Não lập loè ánh sáng, gấp đến chờ không nổi mà lên tiếng dò hỏi giá cả: “Cậu tính bán cái này bao nhiêu tiền?”
Tên nam nhân mặt sẹo nghe vậy thì nhướng mày lại, sắc mặt anh ta hơi đổi nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, tôi không coi trọng ba cái thứ tiền bạc này.”
“Còn có, nhẫn này gọi là Long đầu, là lễ vật mà ông cụ Vương cho tôi.”
“Tôi đưa nhẫn này giao lại cho ông, không phải chỉ để bồi tội với ông, còn là cảm tạ ơn tha chết của Chu nguyên soái!”
Rất hiển nhiên, tên nam nhân mặt sẹo là thuận nước đẩy thuyền, vừa xin lỗi với Đường Trường Não, đồng thời vừa báo đáp Chu Hàn.
Nhất tiễn song điêu.
“Làm vậy là không tốt đâu!” Đường Trường Não khách sáo nói: “Cậu nói cái nhẫn này……”
Không đợi ông ta nói hết câu, gã nam nhân mặt sẹo đã gào lên: “Đừng có nói chuyện tiền bạc với tôi nữa!”
Vừa thấy gã nam nhân mặt sẹo thật sự tức giận, Đường Trường Não hậm hực mà rụt rụt cổ, lập tức không dám nói lời vô nghĩa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.